Dưới sảnh đã tắt hết đèn, chỉ còn ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn cầy cắm trên bánh kem ba tầng.
Ngọn nến cháy nhè nhẹ, không gian từ tĩnh lặng như tờ chuyển sang giai điệu của bài hát chúc mừng sinh nhật.
Khi bài hát kết thúc, Tuệ Nghiên lấy hơi thổi tắt nến.
Nhưng cơ thể còn nhỏ không có nhiều sức, thổi đến khi cả gương mặt đều đỏ bừng mới miễn cưỡng làm tắt được ngọn nến.
Những người đứng gần không khỏi bật cười vì sự đáng yêu này, cái má nhỏ nhỏ mềm mềm như bánh bao lúc phồng lên trắng nõn, khiến người ta muốn cắn một cái.
Sau khi cô đã thổi hết hơi thì không phồng nữa, nhưng cả gương mặt đều ửng đỏ thở dốc chọc người ta thấy buồn cười.
Cố Phiến Luân đứng ở gần đó, thu hết toàn bộ vào trong mắt.
Cô em gái của bạn thân này trông rất xinh xắn đáng yêu, mắt to môi hồng, vừa rồi khiến anh muốn ngắt cái gò má nhỏ xinh ấy.
Nhưng anh biết, nếu lỡ chạm tay vào bảo bối này thì sẽ nhận về kết cục gì, nên chỉ ở một bên chăm chú nhìn.
Ánh đèn sáng trở lại cùng tiếng vỗ tay, lần lượt từng người đi lên tặng quà.
Sở Y đứng ở cạnh Dương Kha, đưa hộp quà nhỏ cho bảo bối: “Đây là mẹ tặng cho bảo bối.”
Cái hộp to khoảng bàn tay người lớn nên Tuệ Nghiên đoán hẳn là đồ trang sức.
Sở ảnh hậu đặc biệt thích mấy món trang sức lấp lánh, nhưng cô còn quá nhỏ nên chỉ để một bên chờ tới lúc cô dùng đến.
Dương Kha cũng đặt một hộp quà nhỏ vào tay con gái.
Hộp quà này thậm chí còn nhỏ hơn của Sở Y.
Pa pa này của cô ích kỉ với con gái sao?
Tuệ Nghiên xịu mặt, bĩu môi.
Môi nhỏ trề ra giận dỗi khiến Phiến Luân nhịn không được bật cười.
“Chê quà nhỏ sao?” Dương Kha cười nhẹ, sau đó nhẹ nhàng giải thích.
“Đây là chìa khóa cổng biệt thự ở phía Tây hồ Sơn Nam.”
Mọi người ồ lên kinh ngạc.
Hồ Sơn Nam nổi tiếng có phong cảnh đẹp, bốn mùa đều phù hợp để nghỉ dưỡng.
Mùa xuân có thảm hoa trải dài bên bờ hồ, mùa hạ có hàng phượng vĩ che rợp một đoạn đường lát sỏi và những loài trái cây nhiệt đới.
Mùa thu cũng có nhiều loại quả, đồng thời nơi này quang đãng, cũng thích hợp ngắm trăng dịp trung thu.
Mùa đông khí hậu tương đối ấm áp, chỉ hơi se lạnh chứ không quá rét, buổi sớm thỉnh thoảng còn nhìn thấy sương vờn trên mặt hồ.
Đây là khu vực cao cấp, một khuôn viên nhỏ bán ra cũng đủ cho một gia đình bình dân sống cả đời.
Dương gia là một trong số ít thế gia có biệt thự nghỉ dưỡng riêng ở khu này.
Vậy mà Dương tổng thực sự đem ngôi biệt thự bạc tỷ kia cho một cô bé một tuổi sao?
Mắt Tuệ Nghiên sáng rỡ.
Uy, đây là biệt thự có giá trị liên thành nha.
Kiếp trước sinh nhật mười tám tuổi của Nhã Tịnh, cô ta đã phải năn nỉ rất lâu pa pa mới đem tặng.
Cư nhiên đời này vậy mà tặng cho cô, như vậy cho dù sau này nữ chủ có tới cô cũng không sợ.
Phần quà này của pa pa tuy nhỏ, nhưng chắc chắn là có giá trị hơn nhiều so với mấy phần quà kia.
Những người khác nhìn nhau, âm thầm thở dài một tiếng.
Vốn ban đầu định dùng quà để lấy lòng, nhưng còn món quà nào giá trị hơn quà của Dương Kha đây? Thật sự không nghĩ tới, Dương tổng sẵn sàng ra chiêu này để lấy lòng con gái.
Chuyên mục tặng quà sau đó, lớn bé đều có cả.
Ngoại trừ những gia đình lớn có mối làm ăn thân thiết được Dương tổng và Sở ảnh hậu đích thân nhận quà, còn lại sẽ có ông bà nhận hộ hoặc đưa cho người hầu.
“Lão già này gu thẩm mĩ kém, mong tiểu thư thích món quà mọn này.” Một ông lão chống gậy đi lên.
Ông trông có vẻ lớn tuổi hơn ông nội và ông ngoại của cô, đi hình như không vững.
Bên cạnh ông là một quý bà đang đỡ tay, bên kia là một người đàn ông trung niên nở nụ cười lịch sự.
“Ông Hứa quá lời rồi.
Có ông và Hứa tổng đến dự đã là vinh dự cho Nghiên Nghiên.” Sở Y mỉm cười nhận hộp quà màu đỏ hồng, thắt nơ màu vàng kim.
Dương Kha nói chuyện với tổng giám đốc Hứa thị, Tuệ Nghiên ngây ngốc nhìn gia đình ba người trước mắt.
A! Gia đình của nam chủ!
Tuệ Nghiên cô não cá vàng, chỉ nhớ nam chủ họ Hứa tên Triệt.
Vì bình thường nữ chủ gọi hắn hai tiếng “anh Triệt”, hắn lại là chủ tịch Hứa thị.
Còn nguyên tên của hắn thì cô không nhớ nổi.
Thật ra nguyên chủ chắc chắn sẽ biết tên của hắn, nhưng không hiểu sao cô lại không nhớ nổi.
Chắc là do ngay từ đầu cô đã không có ấn tượng với cái tên này rồi.
Sau khi xuyên vào nguyên chủ, cô chỉ tâm tâm niệm niệm tránh né nam nữ chính.
Nếu không phải trời xui đất khiến phải kết hôn, còn vì hắn bị hạ dược mà trở thành thuốc giải rồi mang thai con hắn, cô thực không nghĩ mình có thể thân cận với nam chính.
“Tặng em này, hi vọng em thích.” Cố Phiến Luân theo Dương Lâm tặng quà trực tiếp cho em gái.
Lúc tặng cố tình quỳ xuống cho ngang tầm, nở nụ cười với cô gái nhỏ.
Anh vẫn còn muốn vớt vát chút hình ảnh nha.
Không biết anh đã làm nên lỗi gì mà ngay từ lần gặp đầu gia hỏa này đã sợ anh đến như vậy.
“Cảm ơn anh” Tuệ Nghiên đưa tay nhỏ đón lấy hộp quà.
Y như trí nhớ kiếp trước của cô về Phiến Luân – một con người nhạt nhẽo.
Hộp quà có màu xanh biển, họa tiết ngôi sao, trên thắt nơ màu xanh lá.
Sự phối màu kì lạ này khiến nó trông có vẻ lạnh lạnh, cứ như đang cầm trong tay một khối băng.
Lúc cô vươn tay nhận quà, ngón tay nhỏ xíu vô ý chạm phải bàn tay của cậu nhóc, khiến anh bối rối rụt tay về.
Tuệ Nghiên ngước đôi mắt trong veo không nhiễm chút bụi bẩn nào nhìn anh, ngây thơ hỏi: “Sao thế ạ?”
“Không…không sao…”
Phiến Luân ngây người nhìn.
Cứ như sâu trong quá khứ rất lâu rất lâu về trước, hắn cũng từng nhìn thấy hình ảnh này.
Đứa bé sáu tuổi với mái tóc đen mượt mà xõa hai bên, ngước đôi mắt trong veo sợ hãi nhìn bên ngoài rồi lại nhìn hắn.
Không gian như đông cứng, mọi tiếng ồn như bị lấn át lại phía sau một bức tường vô hình.
Cô bé cứ thế nhìn hắn rất lâu, nhìn đến khi tim hắn bắt đầu đập loạn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...