Một năm trước…
Khi Dương Diệp Tây vừa đến bệnh viện thì đã thấy Cố Thanh Thành ngồi ngoài hành lang. Ánh sáng buổi chiều muộn hắt vào tạo thành từng vạt chéo. Nhưng chúng không chiếu được đến chỗ Cố Thanh Thành, cả thân thể hắn chìm nghỉm vào bóng tối.
Dương Diệp Tây bất giác bước nhanh hơn.
Người kia ngồi trên ghế, hai tay đan lại với nhau, hình như hắn cảm nhận được có ai đến gần nên từ từ ngẩng đầu lên.
Đã rất lâu rồi Dương Diệp Tây không nhìn thẳng vào Cố Thanh Thành, gương mặt hắn mệt mỏi, đôi mắt dày đặc tơ máu, cảm giác như tất cả mọi chuyện gần đây đã rút đi hết sinh khí trong hắn đến chẳng còn lấy một mảnh.
Cố Thanh Thành chỉ ngẩng mặt lên để thấy cậu một cái rồi lại rũ mắt nhìn xuống dưới chân, giọng hắn hơi khàn:
“Em không cần hôm nào cũng đến đây với anh đâu. Em còn bận việc của mình mà.”
Dương Diệp Tây đứng trước mặt hắn, cậu đáp:
“Không bận.”
Sau đó lại cảm thấy bản thân nói chuyện quá cộc liền sửa lại:
“Em không bận.”
Nếu là bình thường nghe cậu nói thế, có lẽ Cố Thanh Thành sẽ mỉm cười trêu cậu vài câu. Nhưng bây giờ hắn chẳng còn tâm trí để ý nhiều nữa, qua một lúc mới cố xốc lại tinh thần rồi bảo cậu:
“Có phải vừa tan làm xong là đến đây không? Em đói chưa? Có muốn ăn gì không?”
Nhìn tình trạng của Cố Thanh Thành, Dương Diệp Tây cảm thấy đáng lẽ mình là người nên hỏi câu đấy mới đúng.
“Em chưa ăn, nếu anh cũng thế thì ăn chung với em đi.”
Cố Thanh Thành nghe vậy thì định bảo cậu đi ăn trước, đúng lúc này lại thấy Cố Bạch Lam từ phía xa tiến lại.
Cố Bạch Lam đến gần, thấy Dương Diệp Tây và con trai mình đang đứng chung một chỗ liền khuyên bảo hai người đi ăn, thế là Cố Thanh Thành mới chịu đứng dậy theo cậu.
Suốt cả đường đi đến lúc ăn hai người không nói được với nhau mấy câu, đa phần bầu không khí giữa họ là sự im lặng.
Đôi khi Dương Diệp Tây sẽ quan sát hắn, có lúc muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết nên nói gì. Lần đầu tiên cậu cảm thấy cái tính ít nói sau khi trưởng thành của mình thật đáng ghét. Nếu như có được một phần hoạt bát của ngày xưa, liệu cậu có thể an ủi người này được không?
Hai người cứ thế đến lúc ăn xong, Dương Diệp Tây lại theo Cố Thanh Thành về phòng bệnh. Lúc này hắn liền nói với cậu:
“Em còn việc gì thì về trước đi, không cần ở lại đây với anh đâu.”
Cố Thanh Thành cảm thấy bộ dạng của bản thân quá bết bát, dù sao thì hắn cũng không muốn để Dương Diệp Tây thấy được.
Dương Diệp Tây mím môi không đáp, bấy giờ Cố Thanh Thành vẫn chưa vào phòng bệnh mà đứng ngoài hành lang nói chuyện với cậu.
Dù hai người chẳng nói gì, nhưng không ai chủ động quay đi trước. Qua một lát sau Dương Diệp Tây mới cố gắng mở lời:
“Cho em vài phút… được không?”
Cố Thanh Thành hơi bất ngờ, hắn chưa kịp trả lời thì Dương Diệp Tây đã kéo hắn ra ghế ngồi gần đó.
Hắn nghe lời cậu ngồi xuống còn cậu lại đứng trước mặt hắn. Sau đó hắn thấy cậu lấy từ trong túi ra đồ vật gì đó, vụng về xé mở nó rồi đưa một viên cho Cố Thanh Thành.
Là một viên kẹo dẻo vị đào.
“Anh ăn đi.”
Dương Diệp Tây thấy Cố Thanh Thành do dự một chút rồi mới ăn.
Những viên kẹo đào này, thường mang rất nhiều ý nghĩa với họ. Có khi là an ủi, có khi là làm hòa, có khi là vui vẻ. Đôi khi chẳng mang ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là theo thói quen Cố Thanh Thành sẽ mua chúng cho cậu.
Cố Thanh Thành ngậm viên kẹo một lúc, hắn hướng ánh mắt ra ngoài nhìn bầu trời tối đen như mực, giọng hắn run lên:
“Anh biết ông ngoại là một người nghiêm khắc, nhưng đôi khi lại rất dịu dàng. Ông cũng đối xử với người thân của mình rất tốt, chỉ là ông không biết bày tỏ ra thế nào mà thôi…”
Dương Diệp Tây nhìn ánh mắt của hắn, cậu tự hỏi tại sao chúng không còn sót lại chút ánh sáng nào thế này?
Trước đó cậu còn cố gắng nhớ lại lúc cậu buồn thì Cố Thanh Thành sẽ làm gì để an ủi cậu, nhưng bây giờ Dương Diệp Tây chẳng nghĩ được gì nhiều nữa, theo bản năng ôm lấy người trước mặt, để đầu hắn vùi vào người mình. Cố Thanh Thành sững ra, trong thoáng chốc, hắn như tìm được điểm tựa mà đưa tay lên ôm lấy cậu.
Dương Diệp Tây chạm vào khóe mắt Cố Thanh Thành, chỉ nghe người kia nói:
“Anh không khóc đâu.”
“Ừm.”
Cậu đáp.
Cố Thanh Thành dụi đầu vào thân thể Dương Diệp Tây, hắn cố gắng tận hưởng cảm giác mà người trước mặt đem lại, có lẽ sau này hắn sẽ không có cơ hội đó nữa.
Rồi Dương Diệp Tây sẽ có gia đình của riêng mình, hắn cũng vậy.
Cố Thanh Thành ôm cậu chặt hơn một chút. Cuối cùng quyết định nói với cậu:
“Anh sẽ kết hôn.”
Tin tức này đến quá đột ngột, Dương Diệp Tây tưởng mình nghe nhầm, cậu vô thức hỏi lại:
“Với ai?”
Cố Thanh Thành đáp khẽ:
“Anh cũng không biết. Bọn họ đang chọn đối tượng.”
Dương Diệp Tây rũ mắt nhìn xuống, cậu lại hỏi:
“Anh muốn kết hôn ư?”
Cố Thanh Thành không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu mà chỉ nói:
“Đó là tâm nguyện cuối cùng của ông ngoại.”
“Anh có vui không?”
Cố Thanh Thành vẫn ôm Dương Diệp Tây, đôi tay hắn chưa hề buông lỏng.
“Điều đấy không quan trọng mà.”
Dương Diệp Tây nghe đến đây thì không hỏi nữa. Bỗng nhiên cậu lại thấy buồn bực vô cớ.
Tại sao nhỉ? Tại sao Cố Thanh Thành cứ luôn như thế?
Hắn là một người cháu ngoan, một người con hiếu thảo, một người anh tốt. Trong mắt bất kỳ ai hắn cũng đều là một người thật hoàn hảo. Hắn luôn đưa ra lựa chọn tốt nhất cho mọi người, thế còn hắn thì sao?
Nghĩ đến đây, cậu buông thõng tay xuống.
Dường như Cố Thanh Thành nghĩ cậu định đẩy hắn ra, thế là liền ôm chặt hơn:
“Một lúc nữa thôi.”
Dương Diệp Tây vốn không hề muốn đẩy hắn ra, cậu nhìn xuống đỉnh đầu của người đang ngồi kia. Lúc này trông hắn như một đứa trẻ.
Cậu đưa tay luồn vào mái tóc hắn, khi chạm đến vết sẹo phẫu thuật, ngón tay liền co lại, sau đó rụt rè chạm nhẹ vào đó lần nữa. Cố Thanh Thành ngồi yên cho cậu muốn làm gì thì làm. Hắn chỉ mong phút giây này cứ tiếp tục như vậy.
Giữa hành lang yên ắng không một tiếng động chỉ có cậu và Cố Thanh Thành, Dương Diệp Tây cảm thấy nếu như bây giờ bản thân bỏ hắn lại một mình, có lẽ hắn vẫn có thể vượt qua được những chuyện này.
Thế nhưng cậu không nỡ.
Vậy nên chỉ trong chốc lát ấy thôi là đủ để cậu đưa ra quyết định, Dương Diệp Tây trịnh trọng nói:
“Cố Thanh Thành, anh kết hôn với em đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...