Sáng hôm sau, Dương Diệp Tây tỉnh dậy, cho dù ký ức có chút mơ hồ nhưng vẫn đủ cho cậu nhớ hết tất cả những chuyện đã xảy ra.
Nghĩ tới đây, cậu bắt đầu hơi xấu hổ vì hình tượng của mình dựng lên bắt đầu sụp đổ dần dần, đồng thời lại nghĩ không biết có phải vì Cố Thanh Thành đang ở đây, ngay bên cạnh cậu nên Dương Diệp Tây mới cảm thấy an ổn, không sợ hãi như những lần trước không?
Cậu ngẩng đầu lên, thấy Cố Thanh Thành vẫn chưa tỉnh, lần này cậu không đẩy hắn ra nữa, nhắm mắt lại lắng nghe từng nhịp đập của người bên cạnh, sau đó lại thiếp đi lúc nào không hay.
Đến lúc Dương Diệp Tây tỉnh lại lần nữa, Cố Thanh Thành cũng đã dậy rồi, hắn đang nhìn cậu rất chăm chú, nhân lúc cậu còn mơ mơ mà hôn lên trán cậu một cái.
Nhờ hành động của Cố Thanh Thành mà Dương Diệp Tây tỉnh hẳn, không biết người kia đã nhìn cậu ngủ bao lâu rồi.
Cậu vừa định đẩy hắn ra thì Cố Thanh Thành đã giữ cậu lại, hắn gọi:
“Diệp Tây.”
Dương Diệp Tây đáp khẽ:
“Ừm?”
Chỉ nghe hắn nhẹ nhàng bảo:
“Anh đã hứa với em dù có chuyện gì quan trọng cũng sẽ nói với em rồi.”
Dương Diệp Tây ngước lên nhìn hắn.
Cố Thanh Thành nói tiếp:
“Vậy sau này em có chuyện gì cũng nói với anh được không?”
Dương Diệp Tây ngơ ra một lát mới hiểu ý Cố Thanh Thành đang đề cập đến chuyện đêm trước, cậu vội đáp:
“Không phải như anh nghĩ đâu, chuyện đó em đã sớm quên rồi. Là do hôm qua mệt quá nên mới vậy thôi.”
Dương Diệp Tây nói cũng không hoàn toàn sai, đúng là chuyện này gây căng thẳng cho cậu, nhưng nếu ép nó xuống thì mọi thứ đều ổn rồi.
Cố Thanh Thành nghe cậu trả lời thì buồn bã nói:
“Nhưng anh sẽ lo lắng.”
Thấy Dương Diệp Tây không nói gì, Cố Thanh Thành càng ôm cậu chặt hơn một chút:
“Cho anh cơ hội được không?”
Dương Diệp Tây nghe giọng hắn vừa tủi thân lại vừa cầu mong, cuối cùng không kìm được đồng ý:
“Được…”
Cố Thanh Thành đạt được mục đích, nét cười thoáng qua trên môi hắn rồi biến mất, em bé của hắn lúc nào cũng rất dễ mềm lòng.
Hắn đưa tay vào trong chăn nắm lấy bàn tay cậu và nói tiếp:
“Anh muốn gần gũi với em, em có khó chịu không?”
Dương Diệp Tây bị câu hỏi của hắn làm cho bất ngờ, tuy cậu biết ý muốn của Cố Thanh Thành nhưng chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ chủ động hỏi ra miệng.
Dương Diệp Tây im lặng một lát, thế rồi cũng theo đó mà thẳng thắn:
“Anh đừng dồn dập quá, em cần được thích nghi.”
Sau chuyện hôm qua cậu cũng đã thông suốt rồi, người còn ở bên mình thì hãy trân trọng họ.
Vừa nghe cậu bảo thế, hắn liền đan năm ngón tay vào tay cậu rồi hỏi:
“Thế này có khó chịu không?”
Dương Diệp Tây:
“Không…”
Cố Thanh Thành lại tiếp tục kéo tay cậu lên bên môi, hôn lên đầu ngón tay cậu, thì thầm:
“Thế này thì sao?”
Hơi thở ấm nóng của Cố Thanh Thành phả lên đầu ngón tay của Dương Diệp Tây khiến chúng bắt đầu xuất hiện phản ứng tê dại. Cậu không biết người này bị cái gì kích thích, tự nhiên cư xử như vậy, vừa ngượng vừa bất lực nói:
“Hơi…”
Nói một từ rồi không nói nữa.
Cố Thanh Thành nghe lời cậu, cười đáp:
“Được, từ từ rồi sẽ quen thôi. Chúng ta để hôm khác tiếp tục.”
Dương Diệp Tây:
“…”
Còn có hôm nào nữa?! Cuối cùng là anh còn định làm gì nữa?!
Khúc nhạc đệm buổi sáng này thành công giúp Dương Diệp Tây không còn tâm trí mà nghĩ về những chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Sau đó hai người cùng ăn sáng trên phòng, đến trưa Lưu Phi Trạch gọi điện cho Cố Thanh Thành nói hắn đang ở gần đây nên sẽ ghé thăm xem bạn mình thế nào. Vậy là bọn họ quyết định 4 người bao gồm cả trợ lý cùng đi ăn.
Lúc này Dương Diệp Tây mới để ý mình vẫn đang mặc bộ đồ ngủ kia, vừa định mặc lại quần áo tối qua của mình thì đã nghe Cố Thanh Thành nói:
“Quần áo của em này.”
Hắn đưa cho cậu một bộ đồ gồm áo phông đen và quần jean, Dương Diệp Tây nhìn chằm chằm vào đó một lúc, sau đó không nói gì mà nhận lấy.
Chỉ khi thay đồ xong Dương Diệp Tây mới dám chắc chắn bộ đồ này vẫn là quần áo của cậu!
Không sao, nhầm là bình thường…
Cậu đã tự bình ổn mình như thế.
Còn về lý do tại sao Cố Thanh Thành lại “nhầm” nhiều như thế, mang cả quần áo của cậu đi công tác, Dương Diệp Tây cảm thấy tốt nhất là mình không nên nghĩ nhiều nữa.
Ăn trưa xong, trợ lý trở về phòng trước còn 3 người đi uống cà phê. Lưu Phi Trạch hỏi thăm vài chuyện ngày hôm qua xong thì tranh thủ bàn thêm về công việc với Cố Thanh Thành. Lúc này Dương Diệp Tây định tránh đi thì người kia lại nói không cần, vậy là cậu lại ngồi bên cạnh hắn, nghe bọn họ thảo luận.
Dương Diệp Tây biết bình thường Cố Thanh Thành đã tỏa sáng rồi, nhưng dáng vẻ nghiêm túc của hắn lại càng ngầu hơn, làm cậu nhớ đến có lần cậu gặp vướng mắc trong công việc, hắn cũng đưa ra một vài lời khuyên khá hữu ích. Tự nhiên lại thấy có người nhà cũng làm kinh doanh đúng là sướng thật.
Cố Thanh Thành vừa bàn xong chuyện thì một lúc sau điện thoại của hắn rung lên, thế là hắn liền ra ngoài nghe điện thoại.
Lúc này chỉ còn Dương Diệp Tây và Lưu Phi Trạch ngồi đực mặt ra nhìn nhau, mãi sau Lưu Phi Trạch mới mở lời:
“Nghe nói công ty em chuẩn bị ra mắt dòng sản phẩm mới.”
Dương Diệp Tây nghe hắn nói thì trả lời:
“Vâng. May mắn là lần này các khâu diễn ra khá thuận lợi.”
“…”
Sau đó bọn họ không biết nói thêm gì nữa.
Lưu Phi Trạch không nghĩ lại gặp được cả Dương Diệp Tây ở đây, vừa hay hắn cũng có một vài chuyện muốn hỏi cậu. Vì thế hắn cứ lòng vòng một hồi mới quay về được chủ đề chính:
“Diệp Tây này, cho anh hỏi một chút được không?”
Dương Diệp Tây nghe thế thì đáp:
“Anh hỏi đi ạ.”
Lưu Phi Trạch vẫn phải ngó nghiêng xung quanh một lần nữa xem có thấy Cố Thanh Thành quay lại chưa thì mới quay trở lại trọng tâm:
“Em, em có thể nói cho anh biết ngày xưa Cố Thanh Thành đã làm gì để hai người về chung một nhà được không?”
Dương Diệp Tây bất ngờ nhìn người trước mặt, không hiểu sao tự nhiên hắn lại hỏi thế.
Lưu Phi Trạch gãi đầu, ngôn từ sắp xếp từ trước hơi loạn lên, hắn ngượng ngùng giải thích:
“Ờ… thì là… anh thích một người, nhưng cô ấy rất lạnh lùng. Khó theo đuổi lắm, giống… cảm giác tính cách giống em.”.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Lưu Phi Trạch uống thêm ít nước cho thông họng rồi mới tiếp tục:
“Anh không hỏi được Cố Thanh Thành, cậu ta kín miệng quá.”
Nói rồi hắn lại nhìn Dương Diệp Tây:
“Anh hứa không tọc mạch, chỉ là anh bí lắm rồi, muốn xin thêm ít bí quyết thôi.”
Dương Diệp Tây nghe thế thì im lặng một lát, trước đôi mắt sáng như đèn pha của Lưu Phi Trạch, cậu từ tốn trả lời:
“Thực ra em mới là người ngỏ lời với anh ấy trước.”
Lưu Phi Trạch nghi ngờ khả năng nghe hiểu của mình của vấn để, hắn nhìn Dương Diệp Tây, gương mặt cậu bình thản như không nhưng tin tức mang về lại chấn động đến thế, miệng hắn há to:
“Hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...