Yêu Em Thương Em

Dương Diệp Tây vừa mở cửa ra thì đã thấy người trong phòng đứng dậy đi về phía cậu, hắn nói:

“Em về rồi.”

Cậu ngơ ra một lúc, mãi mới nhớ ra là trong lúc tâm trạng nhấp nhô đã lỡ dẫn thêm người này vào nhà.

Cố Thanh Thành không hiểu biểu cảm của cậu, hắn hỏi:

“Sao thế em?”

Dương Diệp Tây lắc đầu, cậu thở dài bảo:

“Không có gì.”

Dạo này nhiều chuyện xảy ra, riết rồi tâm trạng cậu cũng dễ trở nên bất ổn, có lúc còn nhớ nhớ quên quên, thế là tự nhiên lại đi rước thêm Cố Thanh Thành vào nhà.

Nhưng dù có hối hận thì cũng có làm gì được đâu? Người cũng ở đây rồi, hơn nữa bên ngoài vẫn còn mưa. Dương Diệp Tây vừa nghĩ thế, cuối cùng đành tự nhủ thôi kệ.

“Anh ăn chưa?”


Cậu hỏi.

Cố Thanh Thành nghe thế thì đáp:

“Anh chưa. Em thì sao?”

Lúc Dương Diệp Tây về thì đã quá giờ ăn trưa, bụng cũng bắt đầu kêu gào, cậu nói:

“Chưa. Chúng ta ăn thôi.”

Cố Thanh Thành bảo Dương Diệp Tây để hắn vào bếp hâm lại cháo, rất nhanh đã bưng hai bát nóng hổi ra ngoài phòng khách.

Hai người ngồi đối diện nhau, cùng trông vào cháo trước mặt. Trong đầu Dương Diệp Tây thầm nghĩ, từ mùi hương, màu sắc trông đều không ổn lắm, nhưng chắc là cũng ăn được nhỉ?

Đợi cháo nguội bớt, hai người mới bắt đầu ăn.

Ngay từ thìa đầu tiên Dương Diệp Tây đã cảm nhận được hương vị kỳ lạ ấy, cậu nhíu mày, nhăn nhó nuốt xuống thành phẩm của mình.

Điều gì kinh khủng hơn một món ăn kinh khủng? Đó là món ăn kinh khủng đó do chính tay mình nấu ra.

Dương Diệp Tây nhìn về phía Cố Thanh Thành, thấy hắn vừa đưa cháo vào miệng, khựng lại tầm 2 giây rồi nhanh chóng trở về vẻ bình thản.

Không cần ai nói thì Dương Diệp Tây cũng tự hiểu, cậu thở dài rồi để lại thìa về bát, Cố Thanh Thành nghe tiếng thì nhìn về phía cậu.

Thế là hai người chớp chớp mắt nhìn nhau, qua một lúc Dương Diệp Tây mới nói:

“Thôi, chúng ta ăn mỳ đi… À, anh ăn được mỳ không?”

Trông có vẻ còn rầu rĩ hơn lúc mới về.

Cố Thanh Thành thấy cậu không vui, hắn cũng cảm thấy không đành lòng.


“Anh ăn được. Để anh nấu cho em ăn nhé?”

Hắn nhẹ nhàng hỏi ý kiến cậu.

Dương Diệp Tây không từ chối, bát cháo vừa rồi thực sự đả kích sự tự tin của cậu, thế nên cho dù biết nấu mỳ thì Dương Diệp Tây cũng sẽ không tranh bếp nữa.

Cố Thanh Thành chuẩn bị một vài nguyên liệu đơn giản để nấu chung với mỳ, Dương Diệp Tây thì đứng sau quan sát. Bấy giờ cậu mới để ý bộ đồ mình đưa cho hắn thay đối với cậu thì hơi rộng, nhưng với hắn thì lại khá vừa vặn, ít nhất thì nó đã phác họa hết dáng vóc của Cố Thanh Thành.

Dương Diệp Tây vẫn nhớ ký ức về người này của cậu đã chững lại ở tuổi 17, thiếu niên cao lớn với bóng lưng thẳng tắp, nhưng hồi ấy vẫn còn chưa nảy nở rắn chắc như bây giờ.

Cũng phải, những 6 năm rồi cơ mà…

Sau đó Dương Diệp Tây không nhớ bọn họ đã trải qua bữa ăn thế nào, chỉ vì trong cả quá trình cậu cứ nghĩ vẩn vơ.

Cố Thanh Thành rửa bát xong quay lại phòng khách vẫn thấy người trước mặt thất thần mãi, hắn không kìm được liền nói:

“Diệp Tây.”

Dương Diệp Tây ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ nghe Cố Thanh Thành nhẹ nhàng bảo:

“Đưa tay cho anh đi.”


Cậu nhìn thấy tay hắn đang cầm một tuýp thuốc bôi, có lẽ do giọng hắn quá dịu dàng, hoặc có lẽ do tâm trạng lạc hướng, Dương Diệp Tây vô thức bị cuốn theo.

Cố Thanh Thành nâng tay cậu lên, hắn nhìn vết đỏ nhàn nhạn trên tay cậu, bỗng nhiên muốn cúi xuống hôn một cái.

Dương Diệp Tây rủ mi nhìn động tác của người trước mặt, chất thuốc lành lạnh được thoa đều lên vết bỏng của cậu.

Cố Thanh Thành thoa thuốc xong, hắn nắn nhẹ đầu ngón tay của cậu như quyến luyến không muốn rời. Dương Diệp Tây cảm thấy tê dại, còn cảm thấy có một cái đó sắp thoát khỏi tầm kiểm soát. Cậu vừa định lên tiếng cắt ngang bầu không khí hiện tại thì đã nghe Cố Thanh Thành gọi:

“Diệp Tây.”

Tim Dương Diệp Tây run lên, cậu đáp khẽ:

“Ừ?”

Chỉ nghe Cố Thanh Thành như vừa dỗ dành vừa an ủi em nhỏ bảo:

“Có chuyện gì thế? Nói anh nghe được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận