Từ khi nhận được tin ông
nội sắp về nước tới giờ, Tần Phóng chưa từng chợp mắt, trán lúc nào cũng nhăn
lại, nhưng trong lòng càng buồn thì càng không muốn rời xa Nhan Nặc, thương
lượng đi thương lượng lại, cuối cùng anh đặt một phòng VIP trong rạp chiếu
phim, hai người vào đó ngồi giết thời gian. Trong căn phòng ấm áp, mờ tối, ánh
sáng màu bạc chiếu rọi lên hai người, vừa huyền ảo vừa mê ly.
Bộ phim mà Nhan Nặc chọn là The prince and me, thực ra bộ phim này cô đã xem rất nhiều lần rồi. Paige và Eddie, câu
chuyện tình yêu lãng mạn giữa cô bé Lọ Lem và chàng hoàng tử, là giấc mơ cả đời
của nhiều cô gái.
Thực ra cho dù là phim dài tập, phim điện ảnh hay tiểu thuyết, câu chuyện về cô
bé Lọ Lem vẫn luôn nhận được sự yêu mến đặc biệt của phái nữ, điều họ mong muốn
nhất chỉ là hoàng tử và cô bé Lọ Lem được sống bên nhau hạnh phúc, bởi ngoài
đời thực vô cùng hiếm có.
Tần Phóng vốn không có chút hứng thú với những bộ phim nói về tình yêu chết đi
sống lại như thế này, cả đêm không ngủ nên vừa xem được đoạn đầu đã thấy buồn
ngủ, ngáp liên tục. Đúng lúc đó nhân viên phục vụ gõ cửa mang vào hai ly sữa
tươi nóng.
Tần Phóng nhìn chằm chằm vào ly sữa rồi hỏi với giọng không vui: “Cái đồ gì thế
này? Rõ ràng tôi gọi whisky.”
“Là em đổi đấy, anh cằn nhằn cái gì chứ?”
Dưới gầm bàn, Nhan Nặc đá chân Tần Phóng một cái rồi quay sang cười với cô phục
vụ: “Cảm ơn cô, chúng tôi gọi sữa tươi nóng.”
Tần Phóng ấm ức nhìn cô nhưng không dám nói gì, Nhan Nặc ép anh uống hết ly
sữa, hiệu quả giúp ngủ ngon rõ rệt. Anh gối đầu lên đùi cô, hai mắt nhắm hờ,
nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, hồi ức đang hiện lên như thước phim điện ảnh,
từng cảnh, từng cảnh trong quá khứ hiện lên trước mắt.
Hai tay Nhan Nặc nâng ly sữa nóng hổi, cô lựa chọn làm người lắng nghe thầm
lặng.
Tần Phóng trong câu chuyện hóa ra không phải họ Tần, anh là một cậu bé không có
bố, nhưng lại có người mẹ tuyệt vời nhất trên thế giới này, vì thế anh không
cảm thấy mình khác những đứa trẻ khác. Anh và Lỗi Tử sống cùng trong một ngõ
nhỏ, những căn nhà đơn sơ tồi tàn bằng gỗ, những ngày mưa phải mang chậu ra
hứng nước, ngày tháng trôi qua rất vất vả nhưng anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Chỉ là khi bắt đầu hiểu chuyện, hiểu rõ nỗi đau trong mắt mẹ, anh không còn cảm
thấy vui nữa. Hóa ra tên anh có nghĩa là “buông tay”, không chờ đợi người đã
cho anh sinh mệnh nhưng không làm tròn trách nhiệm, khi đó anh chỉ hận mình
không lớn thật nhanh để bảo vệ mẹ, để bà không phải chịu bất cứ sự tổn thương
nào nữa.
Một hôm, có một người đàn ông nhìn rất nghiêm khắc tới tìm mẹ anh, anh bị đẩy
đi mua đồ nhưng không đi mà nấp sau cầu thang. Hôm đó, họ nói chuyện rất lâu,
sau đó mẹ nói với anh, người đó là ông nội anh.
Câu chuyện cô bé Lọ Lem vừa chân thực vừa tàn khốc, chàng công tử phong lưu vừa
du học nước ngoài về gặp cô bé Lọ Lem ngây thơ, cả hai kể cho nhau nghe những
chuyện buồn, chỉ là quá trình yêu nhau rất tươi đẹp nhưng kết cục lại thảm
khốc. Những gia đình giàu có như nhà họ Tần luôn coi trọng việc môn đăng hộ
đối, tình yêu của hai người làm sao có thể nhận được sự đồng ý của gia tộc anh?
Đặc biệt đó lại là chàng trai nhu nhược, người cha lại quá đỗi nghiêm khắc,
chia tay là do số mệnh, cũng là điều tất nhiên.
Khi con trai bị tai nạn và rời khỏi cõi đời, chủ nhân nhà họ Tần mới nhớ ra
mình còn một người cháu, là người nối dõi duy nhất của nhà họ Tần. Thế là ông
ấy muốn tới đón anh, và mẹ anh đồng ý, bởi lúc đó bà đã như ngọn đèn cạn dầu,
không còn sức chăm lo cho anh nữa.
Khi được đưa tới nhà họ Tần, anh như con nhím luôn xù lông đề phòng mọi thứ,
dường như ai cũng là kẻ địch của anh. Anh là một đứa trẻ nhà quê hoang dã,
không hiểu lễ nghĩa, không biết giao tiếp, không hiểu tiếng Anh, ngày ngày trôi
qua với bao khổ đau chỉ mình anh biết. Sau một lần cãi nhau với ông nội, anh đã
tham gia trại hè dã ngoại luyện tập cứu sinh.
Tính cách quá kiêu ngạo của anh không phù hợp với đám đông, thậm chí anh còn đi
lạc một mình trên núi hoang, ăn hết số đồ mang theo, anh cảm thấy có lẽ mình sẽ
chết ở cái đất nước xa lạ này.
Không ngờ khi tỉnh dậy, anh thấy mình đã trở về xã hội văn minh, càng ngạc
nhiên hơn là anh không thấy người ông nội suốt ngày mắng nhiếc, dạy dỗ anh đâu.
Sau này, có người nói cho anh biết, ông nội đã vì anh mà treo giải thưởng lớn,
sáu mươi tuổi rồi còn đích thân dẫn một đội đi tìm anh ba ngày ba đêm trên núi,
cuối cùng tìm được anh trong rừng sâu đang thoi thóp thở, sau đó ông bị ốm
không dậy được.
Anh hỏi tại sao ông nội làm thế, ông nói cho dù anh có thừa nhận hay không thì
anh vẫn là cháu của ông, hổ dữ không ăn thịt con. Trong đôi mắt sâu đen láy ấy
có quá nhiều điều anh không hiểu, nếu ông đã nhận anh thì tại sao không nhận mẹ
anh, tại sao phải chia cắt họ?
Với người ông cao cao tại thượng, luôn dạy anh, bảo vệ anh, trong lòng anh có
hận, có hờn, không rõ tình cảm dành cho ông là gì nữa.
Tần Phóng chậm rãi kể cho Nhan Nặc nghe mọi chuyện, giọng điệu thản nhiên của
anh giống như đang kể lại chuyện của người khác. Anh từ từ cúi đầu rồi ngủ ngon
trong lòng cô.
Nhan Nặc cúi đầu, lặng lẽ nhìn gương mặt nghiêng của Tần Phóng. Khi yên lặng,
anh giống như một chàng trai u sầu bước ra từ truyện tranh, luôn bướng bỉnh như
trẻ con, có lúc lại cô độc khiến người ta không khỏi đau lòng.
Cô biết anh không phải là người lạnh lùng, cũng không phải vô tâm, chỉ là đang
giằng co giữa mâu thuẫn thân tình mà thôi. Anh và cô cũng như nhau, một người
dùng sự bùng nổ để che đậy sự cô đơn, một người dùng nụ cười để che giấu nỗi
đau, đều là những người tự lừa gạt chính mình.
Tần Phóng dần dần tỉnh dậy. Khi mở mắt ra, trên màn hình rực rỡ là cảnh Paige
quyết định tới Đan Mạnh để tìm Eddie nối lại tiền duyên, trong biển người bao
la Eddie đã thấy bóng cô, giữa niềm vui, giữa tiếng vỗ tay của mọi người, Eddie
đã ôm cô lên ngựa rồi quất ngựa chạy xa, cảnh đó đẹp và lãng mạn biết bao.
Nhan Nặc bị thu hút bởi tình tiết xem mãi không chán này, Tần Phóng không vui
vì cô “bỏ rơi” anh nên đôi tay cứ nghịch ngợm không yên, chọc buồn cô, còn thổi
phì phì bên tai cô nữa. Cô bị chọc cười nên cứ tìm cách trốn anh, cuối cùng
không trốn được nữa liền nép vào người anh như một chú mèo con, đôi mắt cười
cong cong như mảnh trăng non, sắc mặt hồng hào như hoa đào tháng Ba làm rung
động lòng người.
Tần Phóng không nén được lòng mình liền cúi xuống hôn cô tới tấp, hôn đôi mày,
sống mũi, đôi má, vành tai, anh cúi nhìn làn da trắng ngần như tuyết trên cổ
cô, trắng tinh khiết khiến người khác ghen tị, trong đôi mắt anh như có hai đốm
lửa, càng lúc càng nóng, bàn tay anh lướt trên người cô.
Cảm giác nóng bừng khi bàn tay anh chạm tới khiến Nhan Nặc bừng tỉnh, cô vội
đẩy anh ra, anh không kịp phòng bị nên ngã nhào sang đầu ghế bên kia. Ngạc
nhiên, không hiểu, buồn bã, cuối cùng ánh sáng trong mắt anh dần tắt.
“Anh làm gì thế? Em còn phải xem phim.” Giọng nói dịu dàng của Nhan Nặc từ từ
đánh tan cảm giác xấu hổ, sau đó cô ngồi yên ở đầu ghế bên kia, trong lòng vô
cùng bối rối, không dám nhìn anh.
Tần Phóng cảm thấy mình quá nóng vội nên đành miễn cưỡng cười rồi đứng dậy định
ra ngoài hóng gió, làm dịu đi cơn đau như vừa bị bỏng. Nhan Nặc tưởng anh tức
giận nên vội đứng dậy đi theo anh, ai ngờ hai chân đã tê đi của cô khuỵu xuống,
một chùm chìa khóa rơi ra từ trong túi, trên chìa khóa còn treo bức ảnh cô và
Tần Phóng chụp chung không lâu.
Cô cúi nhặt, đầu ngón tay mân mê gương mặt anh. Nhớ lại lúc đi siêu thị anh
thấy từng đôi từng đôi xếp hàng chụp cái này nên nhất định bắt cô chụp cùng
mình, thậm chí còn uy hiếp cô phải mang theo bên mình, khiến điện thoại, chìa
khóa, móc túi của cô chỗ nào cũng có mặt anh, bây giờ nghĩ lại thấy thật buồn
cười.
Tần Phóng không hiểu, thấy cô vừa cười vừa kêu nên bực dọc nói: “Em sao thế?
Ngã nên bị ngố rồi à?”
“Đều là do anh hết, chân em tê rồi, anh mau cõng em đi.” Nhan Nặc chu môi,
nghịch ngợm dang tay về phía anh, dáng vẻ đáng yêu này thực sự khiến người khác
khó từ chối.
Tần Phóng trong khoảnh khắc bị nụ cười kia làm cho tan chảy, anh cũng bật cười
thành tiếng: “Sợ em rồi đó, như trẻ con ấy, nào, mau lên đây.” Anh quay người,
hơi cúi xuống, vỗ vỗ lưng mình ra hiệu cho cô trèo lên.
Nhan Nặc cười híp mắt, vui vẻ leo lên lưng anh, má áp vào bờ vai ấm áp, trời
lạnh cắt da cắt thịt, nhưng ở bên anh, mùa xuân đã sớm quay về.
Loáng một cái trời đã tối.
Nói là bữa tiệc gia đình nhưng thực ra chỉ có ông nội Tần Phóng, Tần Phóng và
Nhan Nặc. Trong phòng đặt ở khách sạn năm sao rực rỡ, mọi thứ tình cảm ấp áp
đều bị sự hoa lệ che đậy, chỉ còn lại sự thăm dò không rõ ràng.
Gương mặt của ông nội đăm đăm khó đoán, vừa ngồi xuống đã không nể nang gì mà
đi thẳng vào vấn đề: “Cháu chơi ở đây cũng chán rồi, khi nào về?”
“Chơi”, từ này rõ ràng đâm chọc Tần Phóng, anh không nhịn được nên cau mặt lại:
“Cháu không chơi, cũng không có ý định về Mỹ.”
Anh chẳng có chút hứng thú với gia đình họ Tần, những người nhà họ Tần đều đang
nhìn chằm chằm vào miếng bánh ngon đó. Anh không thích đấu với họ, huống hồ bây
giờ ở đây anh đã có Nhan Nặc.
Ông nội nghe thấy anh nói vậy liền kích động chỉ vào anh nói: “Thằng nhóc thối
tha! Mày muốn làm ông tức chết thì mới vui lòng hả?”
Người mắc bệnh ung thư phổi có khả năng chịu đựng rất kém, đặc biệt là người có
tuổi như ông nội anh càng không chịu được sự kích động, ông thở hổn hển, nhìn
anh chằm chằm.
Tần Phóng thấy vậy, trong lòng cũng lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn cứng đầu: “Cháu
nghiêm túc đó.”
Cuối cùng Nhan Nặc cũng hiểu tính khí của anh do đâu mà có, nếu nói hai người
này không có quan hệ huyết thống thì quả thực chẳng ai tin. Cô thở dài rồi nói
với Tần Phóng: “Đột nhiên em muốn ăn cá hoa vàng, anh ra ngoài hỏi xem có bán
cá tươi không nhé!”
Thực ra những việc này đều có thể gọi giám đốc tới hỏi nhưng Nhan Nặc muốn cho
họ thời gian để bình tĩnh lại. Tần Phóng há miệng định nói gì đó rồi lại thôi,
đứng dậy đi ra ngoài.
Thấy cháu mình nghe lời như thế, ông nội Tần Phóng liền chau mày, nghĩ một hồi
rồi hỏi cô: “Nha đầu, cháu không sợ ông?”
Ông rất tò mò, cô gái bé nhỏ này lại không hề sợ mình, cho dù ông có uy nghiêm
thế nào, thì chí ít ông là ông nội của Tần Phóng, cô cũng cần phải e dè vài
phần chứ?
Nhan Nặc không trả lời thẳng mà chỉ quay đầu sang khẽ chớp mắt rồi nhẹ nhàng
nói: “Ông rất thương Tần Phóng.”
“Vì thế nên...?” Ông nội đột nhiên cảm thấy hào hứng, cô gái này rất hay ho.
Nhan Nặc nói: “Anh ấy cũng rất thương ông. Ông không nhận thấy điều đó sao?
Thức ăn ở đây anh ấy đều đã thử hết, không có một món nào có chất cay và dầu
mỡ. Nếu ông hiểu được con người anh ấy và muốn có được người cháu trai ấy thì
việc ông nên làm là tác hợp cho chúng cháu, tại sao cháu phải sợ ông chứ?”
Nụ cười của ông nội đúng là kiểu cười của những thương nhân: “Được lắm, được
lắm, rất có sức thuyết phục, nghe nói cháu cũng học khoa Thương mại à, hèn
chi.”
Những lời này chứng tỏ ông đã nắm rõ lai lịch của Nhan Nặc, vừa là thăm dò cũng
vừa là cảnh giác.
Nhan Nặc tự thấy mình thẳng thắn, thoải mái nên không sợ sự thăm dò của ông
nội, cô tiến lùi có chừng mực: “Xin lỗi, chưa bao giờ cháu cảm thấy tình cảm có
thể coi như chuyện kinh doanh để mà đầu tư hay phán đoán, nếu ông có thể chúc
phúc cho chúng cháu thì cháu cũng sẽ hiếu thuận với ông.”
Cô ngập ngừng rồi nói tiếp: “Điều tâm đắc của Tần Phóng lẽ nào ông không hiểu?
Anh ấy không muốn kế tục sự nghiệp của ông, không muốn ông phải phiền lòng là
vì anh ấy biết ông có nhiều việc phải lo, không muốn ông từ bỏ bất cứ cơ hội
trị bệnh nào, tâm ý của hai người hoàn toàn giống nhau, đều suy nghĩ cho đối
phương.”
Cô luôn tìm cách giảng hòa cho hai người.
Ông nội đã sống hơn nửa đời người, Nhan Nặc xấu hay tốt thì chỉ cần nhìn là
biết, trong lòng cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Hai người đang im lặng thì Tần Phóng đi vào.
Anh căng thẳng nhìn ông nội rồi ghé sát vào Nhan Nặc hỏi nhỏ: “Em có sao không?
Cho dù ông nội nói gì em cứ coi như ông nói bâng quơ nhé, đừng để ý.”
Sự quan tâm chu đáo của anh khiến ông nội chỉ biết nhìn và lắc đầu, cái tên
cháu nội này rồi cũng sợ vợ mà thôi. Thôi vậy, cho dù ông có phản đối thì chắc
gì nó đã nghe, nếu thực sự như thế này cũng tốt, chí ít Nhan Nặc cũng vừa mắt
ông, không giống như mấy cô gái trong dòng tộc không ra gì, suốt ngày chỉ biết
ưỡn ẹo.
Nhan Nặc cười, lắc đầu rồi nhìn anh: “Nói gì chứ, chẳng qua ông nội kể cho em
nghe mấy chuyện xấu hồi xưa của anh thôi.” Cô đã thay đổi cách xưng hô, ông nội
anh cũng không phản ứng gì cả, coi như thừa nhận rồi.
“Sao?” Tần Phóng nghi ngờ: “Anh làm gì có chuyện xấu? Đừng nghe ông nói linh
tinh.”
Ngay cả ông nghe xong cũng phì cười, không khí trong phòng vui vẻ hơn nhiều.
Ông nội Tần Phóng không ăn uống gì, cao tuổi rồi, lại có bệnh trong người nên
ăn một bữa cơm cũng mệt. Trước khi đi về, ông nội còn khẽ nói thầm với Nhan
Nặc: “A Phóng nhà ông tốt hơn, hợp với cháu hơn con cháu nhà họ Đoàn.”
Trong mắt người lớn, con cháu mình luôn tốt hơn con cháu nhà người khác trăm
nghìn lần.
Nhan Nặc không thấy bất ngờ, cô mỉm cười gật đầu.
Sau khi rời khách sạn, hai người không về nhà mà cùng nhau đón Giao thừa.
Đêm nay là đêm Giao thừa, đường phố rất náo nhiệt, tại quảng trường trung tâm
thành phố hàng vạn người đang cùng đếm ngược. Gần nửa đêm, pháo hoa đầy trời,
màn đêm rực rỡ sắc màu, lúc rơi xuống đẹp như sao băng rơi.
Nhan Nặc mặc áo lông vũ dài màu hồng, nắm tay Tần Phóng bước thật chậm, gương
mặt bị gió thổi qua nên ửng hồng. Nghe thấy tiếng người đang đếm ngược cách đó
không xa, cô đột nhiên ngẩng đầu, kiễng chân khẽ hôn lên má anh, rồi đỏ bừng
mặt chạy đi chẳng khác gì một đứa trẻ chưa kịp lớn.
Tần Phóng không giấu được niềm vui, anh nở nụ cười rạng rỡ, khó khăn lắm mới
bắt được cô, anh đưa tay vuốt nhẹ đôi má đã ửng hồng như hai trái đào, rồi nhìn
cô tình tứ.
Đúng lúc đó, tiếng chuông Giao thừa vang lên.
Nhan Nặc dựa vào người anh, cười hạnh phúc: “Tần Phóng, chúc mừng năm mới!”
Đôi mắt cô như có đốm lửa sáng rực, Tần Phóng chợt khựng lại. Quên cả hơi thở,
quên cả trả lời, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, dù ngoài trời gió rất lạnh.
Đây là năm đầu tiên hai người ở bên nhau, bắt đầu tạo lập tương lai thuộc về
hai người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...