Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu

Tiếng dương cầm thanh
thoát vang lên trong phòng ăn ấm áp, vừa du dương vừa bay bổng.

Nhan Nặc vui vẻ ăn miếng bánh yến mạch cuối cùng, đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn
Tần Phóng, bắt gặp anh đang nhìn cô, cảm thấy hơi ngại, cô nhìn anh cười: “Ơ,
anh không ăn nữa à?”

Vừa vận động xong, trong phòng lại bật điều hòa ấm áp nên gương mặt Nhan Nặc
ửng hồng, đôi mày thanh tú cong cong như mảnh trăng non, cổ áo để lộ chiếc cổ
trắng ngần như ngọc, mái tóc đen nhánh được búi gọn gàng, trông cô càng dịu
dàng.

Tần Phóng nhìn mà ngây người, bị cô hỏi bất ngờ anh ngại ngùng đáp nhẹ một
tiếng: “Khà khà, cô cứ từ từ mà ăn, tôi no rồi.”

Gương mặt Nhan Nặc đỏ hơn, đôi mắt mở to, cô bẽn lẽn đáp: “Tôi cũng no rồi.”

So với anh thì cô đúng là một kẻ có dạ dày to, mất mặt quá thể!

Tần Phóng khẽ chau mày, cong môi hỏi: “Cô thích bánh mì yến mạch ở đây lắm à?”

Thấy Nhan Nặc tự nhiên gật đầu anh gọi nhân viên phục vụ tới để gọi thêm một
phần nữa mang về.

Sau khi thanh toán, cả hai cùng đi bộ về, trên đường nhìn thấy nhiều người đang
chạy đông gào tây, dường như đang tìm gì đó. Tần Phóng vội gọi một nhân viên
mặc đồng phục lại rồi hỏi: “Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Có một cháu bé, con của khách đi lạc, bây giờ mọi người đang tìm giúp.”

Trẻ con? Tần Phóng và Nhan Nặc cùng chau mày, trời lạnh thấu xương, người nào
làm cha làm mẹ lại không cẩn thận thế chứ?

Nhan Nặc quan tâm hỏi han: “Bây giờ vẫn chưa tìm thấy à? Đứa bé đó có đặc điểm

thế nào?”

Nhân viên liền miêu tả lại cho hai người một hồi, sau đó vội vàng đi tìm người.

“Đứa bé mới bốn tuổi...”

Nhan Nặc xót xa nói, cô chỉ hận một nỗi đôi mắt mình không phải có ra-đa, nhìn
một cái là thấy ngay.

Tần Phóng bình tĩnh hơn cô nhiều: “Nếu đứa nhỏ vừa đi lạc thì chắc không xảy ra
chuyện gì đâu, nhiều người cùng tìm kiếm như thế, tôi tin sẽ mau chóng có tin
tức thôi.”

Giọng anh trầm ấm và điềm tĩnh, rất có khả năng an ủi người khác.

Chỉ là resort nói lớn cũng không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, muốn tìm một đứa bé
chưa đến tuổi hiểu chuyện khó khăn thế nào chứ? Có lẽ chỉ còn cách đi tìm khắp
nơi trong vô vọng mà thôi.

Tần Phóng và Nhan Nặc vốn chỉ định ra ngoài vận động nên mặc ít quần áo, đặc
biệt là Nhan Nặc dễ bị lạnh, ở bên ngoài tìm kiếm một lúc môi cô đã tím tái.

Tần Phóng cởi áo khoác của mình khoác cho cô, hơi ấm lan dần. Cô nhìn anh chỉ
mặc mỗi áo len mỏng, liền chau mày định từ chối thì anh đã nhanh hơn: “Đừng
ngại, tìm người mới quan trọng.”

Một câu nói của anh khiến cô phải im lặng, mỉm cười cảm ơn anh đã quan tâm.

Hai người đi qua một khu sân trồng đầy hoa mai, bên trong thoang thoảng hương
mai, bên cạnh chiếc cổng kiểu cổ có một tấm biển cảnh báo: “Công trường thi
công, cấm lại gần.” Nhan Nặc liền đứng lại.

Tần Phóng nheo mắt hỏi cô: “Sao thế?”

“Anh nghe xem, hình như có tiếng người.”

Nhan Nặc nói nhẹ nhàng và chậm rãi, nghe ngóng một lúc cô nói: “Hay chúng ta
vào xem đi.”

Nói xong, không đợi Tần Phóng đồng ý, cô liền bước vào sân.

Tần Phóng chau mày rồi không yên tâm nên cũng bước vào theo.

Bên trong hình như đang tiến hành sửa chữa, khắp nơi đều là những giàn giáo
chưa được dỡ xuống, đi càng gần tiếng khóc càng rõ, hình như vang lên từ ngọn
giả sơn bên trong.

Nhan Nặc cẩn thận lại gần mấy bước, dịu dàng hỏi: “Tiểu Nghị, là Tiểu Nghị phải
không?”

Có lẽ phụ nữ có giác quan thứ sáu, trực giác nói cho cô biết đứa bé ở trong đó.

“Hu hu... Hu hu... Mẹ ơi, mẹ ơi...”

Đứa bé nghe thấy có người gọi tên mình nên càng khóc to hơn, điều này càng
khiến Nhan Nặc xác định rõ vị trí của nó.

Tần Phóng và Nhan Nặc thở phào, nhìn về phía có tiếng nói, hóa ra đứa bé bị rơi
xuống hố thi công chưa được lấp, gương mặt đáng thương bị lấm bẩn, đầy bùn đất,

nước mũi, nước mắt quệt ngang quệt dọc, thực sự khiến người khác đau lòng.

Tần Phóng nhìn chỗ đó nói: “Cái hố này không sâu lắm, tôi nhảy xuống ôm nó lên,
cô ở trên này đón nhé!”

Nhan Nặc gật đầu: “Ừ, anh phải cẩn thận đấy!”

Tần Phóng từ từ bò xuống, nhấc đứa bé lên cao, Nhan Nặc lập tức đón lấy đứa bé
rồi ôm nó vào lòng. Cô cảm thấy đứa bé đã lạnh cóng người, còn không ngừng
khóc.

Cô ôm đứa bé lùi lại vài bước, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng lau gương mặt đáng yêu
của nó: “Tiểu Nghị ngoan, không khóc nữa, cô dẫn đi tìm mẹ nhé!”

Không biết đứa bé nghe có hiểu không nữa, đôi mắt mở to nhìn Nhan Nặc, không
ngừng thút thít.

Lúc này Tần Phóng đã trèo lên trên miệng hố, anh phủi sạch bụi trên người rồi
nhìn Nhan Nặc, nụ cười trên gương mặt anh còn chưa kịp nở thì đã nghe thấy mấy
tiếng rắc rắc, anh ngẩng đầu thì thấy giàn giáo đằng sau cô đang nghiêng ngả.
Anh kinh sợ hét lên: “Cẩn thận, mau chạy đi.” Nói xong, anh lao về phía cô, đẩy
cô ra.

Trong chốc lát, giàn giáo đổ sập xuống, đè lên chân Tần Phóng.

Nhan Nặc sợ hãi, gương mặt cô còn trắng hơn tờ giấy, đứa bé trong lòng cất
tiếng khóc khiến cô bừng tỉnh. Cô còn chưa hoàn hồn, cơ thể run rẩy bò tới
trước mặt anh, còn chưa lên tiếng hỏi thì đã nghe thấy giọng anh run run: “Cô
có sao không... Có bị thương ở đâu không?”

Muôn vàn lời nói cũng không bằng một câu quan tâm, rõ ràng là mình bị thương
vậy mà trong lòng chỉ có cô.

Giây phút này Nhan Nặc chỉ muốn khóc.

Trung tâm y tế cạnh resort.

Phương Lỗi bước ra từ phòng bác sĩ, từ đằng xa đã nhìn thấy Nhan Nặc đứng ở
hành lang, đang cầm bình nước nóng đứng ngoài cửa phòng bệnh.

“Sao không vào đi?” Phương Lỗi đứng sau cô hỏi.


Ánh mắt Nhan Nặc đang nhìn Tần Phóng nằm trên giường bệnh, anh mặc áo bệnh
nhân, mắt nhắm, đang được truyền nước, sắc mặt không tốt lắm.

Cô sững lại, lo lắng nói: “Anh ấy ngủ lâu lắm rồi.”

“Không sao đâu, bác sĩ nói cậu ấy chỉ bị thương ở trán, chân và đùi bị trật
xương. Hôm nay cậu ấy vất vả như thế, nghĩ cũng cảm thấy quá mệt rồi.”

Phương Lỗi nói qua qua, thấy cô như thế liền an ủi: “Cậu ấy khỏe như trâu ấy,
bị thương tí tẹo thế này có là gì, sẽ khỏe lại nhanh thôi, cô đừng lo.”

Nói thì nói thế nhưng anh cũng biết, nếu không phải giàn giáo ấy đã gãy làm ba,
bốn phần thì có lẽ Tần Phóng không chết thì cũng bị tàn phế. Cũng may Tần Phóng
thường xuyên xuống công trường nên cách ngã để né tránh chính xác, cũng chỉ bị
đè ở chân, nếu không hậu quả thực sự khó lường.

Phương Lỗi đưa mắt nhìn Nhan Nặc, cô vốn rất yếu đuối, bây giờ càng yếu đuối
hơn, gương mặt đầy vẻ lo lắng, cũng không khá hơn Tần Phóng là mấy. Anh còn nhớ
lúc mình vừa chạy tới nơi xảy ra tai nạn, Nhan Nặc cầm chặt tay Tần Phóng khóc
lóc thảm thiết, thấy anh tới liền hỏi: “Phải làm sao, có xảy ra chuyện gì
không?”, chẳng khác gì một đứa trẻ.

Phương Lỗi mím chặt môi, thực ra hai người này không phát hiện ra đã có nhiều
chuyện thay đổi. Chuyện xảy ra ngày hôm nay có lẽ là một sự giúp đỡ lớn, có thể
là một cú hích đối với họ.

Nhan Nặc vô tình nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của Phương Lỗi, nhưng cô không
còn chút sức lực nào để che giấu nữa.

Hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân nhè nhẹ và tiếng trái tim cô đập
thình thịch.

Nhan Nặc, mày phải làm gì bây giờ? Cô tự hỏi mình, lòng ngổn ngang, bối rối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận