Lần ái tình đó qua đi cũng gần một tháng, Chính Quân càng ngày càng cưng chiều Mạnh Nhi đến vô cùng, thậm chí còn thiếu điều muốn thu nhỏ cậu vào túi để cất giữ bên trong trái tim, không cho một ai có thể nhìn thấy con người khả ái này!! Chỉ muốn em ấy là của riêng mình thôi!!
Về phía Mạnh Nhi, từ sau vụ việc đó, cậu cũng càng bu bám, và làm nũng với anh hơn, chỉ cần anh nói vài lời khó nghe với nghe mình một chút thôi thì cậu liền sẽ bất đầu oan ức rồi khóc lóc, khiến Chính Quân bây giờ một tiếng nói lớn cũng không dám động chạm gì đến nhóc con họ Khang này
Sau lễ tốt nghiệp thì sẽ đến kì thi đại học, Chính Quân tuyên bố, em đi nơi đâu anh theo đến đó, cho nên việc hai người chọn chung một trường đại học, chung một ngành là điều dĩ nhiên. Việc ôn tập bắt đầu tăng lên, khiến thời gian bên nhau của hai người bị rút ngắn đi, lâu lâu mới có thể gặp nhau một lần, còn lại thời gian để giữ liên lạc với nhau đều chọn cách nhắn tin hoặc gọi video cho đỡ nhớ!!
Hôm nay, sắp xếp thời gian rãnh rỗi một chút, Chính Quân cùng Mạnh Nhi liền đưa nhau đi ăn tối tại một nhà hàng cao cấp, vẫn là ngồi trên chiếc mô tô, hai tay ôm lấy eo, ở phía sau dựa đầu vào vai anh, nhưng mà không hiểu sao cậu lại cảm thấy cả người khó chịu đến vô cùng, nhưng nghĩ rằng lâu lắm rồi mới có dịp riêng của hai người, cho nên Mạnh Nhi cũng không dám nói cho anh biết!!
Nào ngờ lúc Chính Quân vừa nắm tay cậu đi vào cửa, bỗng nhiên phía trước đều quay tròn, sau đó cả một trời tối đen đổ ập vào mắt nhóc con, cậu bất chợt ngã bịch xuống đất. Họ Khúc thấy bảo bối của mình đang yên đang lành thì lại ngất xỉu, trong lòng không khỏi lo lắng, miệng cũng chỉ lầm bầm
- Nhi!! Em bị sao vậy?? Để anh đưa em đến bệnh viện
Rồi liền trực tiếp bế cậu lên, bắt một chiếc taxi lao thẳng đến bệnh viện của nhà mình!!
--------*****------
- Mẹ nó!! Cháu điên rồi!! Nhóc con này nhỏ hơn cháu một tuổi đó!!
- Chú Vũ à!! Người bình tĩnh đi, em ấy đang nằm nghỉ mà!!! Ngài nhỏ tiếng một chút!!
- Bình tĩnh em gái nhà ngươi!! Chú hỏi cháu còn có nhân tính con người không hả?? Sao lại làm ra cái loại chuyện này!! Trời ơi là trời!! Chắc tôi có ngày chết vì ba con các người, năm đó thì là Dạ Anh, bây giờ thì lại đến con. Không cho chú sống yên được hả??
Mạnh Nhi bị tiếng người mắng chửi lay tỉnh, ánh mắt chầm chậm mở ra, nhìn không cảnh xung quang hoàn toàn xa lạ, miệng theo vô thức gọi
- Anh Quân!!!
Khúc Chính Quân đang ngồi bên cạnh nghe gọi kêu tên liền bỏ mặc chú mình mắng chửi, trực tiếp phóng qua nắm tay cậu hỏi
- Em cảm thấy thế nào?? Còn khó chịu không??
Mạnh Nhi lắc lắc cái đầu nhỏ, hướng anh cười cười nói
- Em không sao, nhưng mà anh à!!Đây là đâu?? Ban nãy em nhớ rằng mình vừa đi vào nhà hàng thì ngất xỉu, có chuyện gì vậy anh??
Họ Khúc cùng Uy Vũ cả người sững sỡ chốc lát, sau đó anh nhẹ nắm bàn tay cậu hôn lên, dùng giọng ôn nhu nói
-Tiểu Nhi!! Em phải thật bình tĩnh khi nghe anh nói điều này!!
Cậu nhìn anh cả người thần thần bí bí như có chuyện gì sất nghiêm trọng, liền ngoan ngoãn gật đầu, còn tốt bụng trấn an anh
- Được!! Anh nói đi, em bị gì??
Chính Quân thở một hơi thật dài, chậm rãi thốt ra từng chữ
- Em có thai rồi!! Được gần bốn tuần tuổi!! Và nó là con anh!!
Ầm!! Ầm!!
Mạnh Nhi như nghe bên tai mình có tiếng sấm đánh giữa trời quang, cả khuôn mặt liền ngẩn ngơ một lúc lâu. Uy Vũ thấy vậy cũng chỉ có thể bóp bóp thái dương
Ban nãy nghe cuộc gọi điện của bác sĩ khác, nói rằng cháu trai mình bế theo nhóc con nào đó trên tay, sau khi kiểm tra thì phát hiện nhóc ấy vì mang thai nên ngất xỉu, khiến anh đang chuẩn bị đi khám cho những bệnh nhân khác đều vứt hết sau đầu, chạy đến chỗ Chính Quân
Nghe vị bác sĩ kia giải thích rằng nhóc con đang nằm trên giường này là người đặc biệt, tuy là nam nhân nhưng lại có tử cung, còn có thể mang thai được, Uy Vũ suýt chút nữa sùi bọt mép
Anh đợi bác sĩ kia ra ngoài, liền nổi điên lôi Chính Quân ra hỏi mọi việc. Tất nhiên nếu đơn giản là quan hệ tình dục sẽ không khiến hắn phát hỏa như vậy!! Nhưng cái chính khi là nhóc con này là tâm can bảo bối của nhà họ Khang và còn chưa đủ tuổi vị thành niên, thế mà cháu trai mình dám làm ra loại chuyện đồi bại này, cho nên mới bùng nổ mà mắng cho nó một trận nên thân
Bây giờ nhìn nhóc con này như chết đứng, Uy Vũ nghĩ rằng chuyện này sẽ rắc rối lắm đây, nào ngờ chưa kịp nói đỡ cho Chính Quân thì Mạnh Nhi đã bắt đầu ô ô khóc to!!
Nhìn bảo bối tự dưng khóc lớn, anh hốt hoảng ôm cậu vào lòng an ủi
-Bảo bối!!! Đừng khóc!! Đừng khóc mà!! Là anh không tốt, em đánh anh mắng anh cũng được, nhưng đừng khóc!!
Mạnh Nhi nắm chặt vạt áo anh, nức nở nói
- Anh...hức không được bỏ em.. Huhu... Không được chê em là quái vật... Huhu.... Phải cùng em chăm sóc đứa bé.... Hức hức... Anh mà không chịu trách nhiệm..hic hic.. Em sẽ méc ba và cha...huhu...làm ơn đừng bỏ rơi em và con
Ban đầu hai người còn tưởng cậu khóc vì chuyện mình là nam nhân mà bị làm cho lớn bụng, đang suy tính nên dỗ dành thế nào thì nhóc con này lại nói ra những lời làm họ vỡ lẽ ra nổi sợ của cậu, họ Khúc bỗng nhiên thấy hạnh phúc trong lòng, khuôn miệng kéo giãn ra,nhẹ vỗ vỗ lưng cậu trấn an
- Không bỏ..anh sẽ không bỏ em đâu, con anh anh nuôi, vợ anh anh thương, dù có chuyện gì cũng sẽ không rời xa em!! Đừng khóc nào, sẽ khiến con nó sợ!!
Mạnh Nhi nghe vậy thì không còn khóc nữa, chỉ là vẫn thút thít sống chết nhào vào lòng anh dụi dụi không rời
Uy Vũ thấy cảnh hường phần này càng đau đầu hơn, tiếp tục dùng tay xoa thái dương rồi thì thầm!!
- Hai đứa này không cần lo nữa đi!! Về phía Mạnh Nghiêm và Tiểu Thiên thì chỉ cần chọn lựa vài câu thuận lợi rồi nói ra thì vẫn sẽ rất ổn, chỉ sợ là lần này Dạ Anh cùng Thừa Hạo sắp phải ăn gậy của Khang Đông lão gia mất thôi, nghe đâu ông ấy tuy đã gần chín mươi tám tuổi rồi, nhưng..thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh đó!!
-------*****------
Chuẩn bị có màn Chính Quân bị ăn đập và đi hỏi cưới mọi người ơi v:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...