"Vậy bây giờ đi đâu đây?" Thiên Anh hỏi.
"Đi uống trà sữa trân châu đi, tớ biết quán này mới mở, nếu uống sẽ được giảm giá đấy." Lợi Vy đưa tay ra ý kiến.
"Hừm, cũng được...nhưng mà sáng sớm mà uống trà sữa trân châu thì không có hợp lắm..." Đứng suy nghĩ một chút sau đó Hạ Nhiên nói.
"Ừm, cũng đúng." Cả bọn gật đầu.
"Vậy...làm nóng người trước đi rồi uống trà sữa sau." Hạ Nhiên lại nói tiếp.
"Được, được, sáng sớm vừa lạnh vừa buồn ngủ, nên làm người linh hoạt trở lại cái đã." Nguyên vừa nói vừa ngáp cũng không quên đút hai tay vào túi áo.
"Nhưng mà đi nơi nào thì được bây giờ?" Lợi Vy hỏi.
"Uhm...khó nghĩ quá." Khải nhăn mặt vỗ nhẹ đầu suy nghĩ.
Không lâu sau, Cảnh Du ánh mắt chứa đầy ẩn ý, nói "Ê, cái chỗ mà làm nóng người ấy, công viên trò chơi, các cậu nghĩ thế nào?"
----------------------------
Mười lăm phút sau...
"Haha, tớ nói này Cảnh Du, tớ không ngờ là có một ngày cái đầu như cậu cũng có thể sử dụng được một lần." Nguyên vừa cười vừa vỗ vai bạn thân của mình.
"Còn đỡ hơn cái đầu heo của cậu, lúc nào cũng đầy đồ ăn." Cảnh Du nói lại sau đó chạy một mạch vào công viên trò chơi. Trong lúc chạy còn ngoái đầu lại lè lưỡi trêu Nguyên một cái.
"Này, cậu đứng đó cho tớ." Nguyên hét lớn tức giận rồi cũng rượt đuổi theo.
Sau một hồi rượt đuổi mệt đứng tim, cả bọn đều đứng trước trò "Tàu lượn siêu tốc" nổi tiếng ở đây. Đứng ở quầy bán vé nhìn lên, ai cũng "mắt chữ A, miệng chữ O." Cao quá! Nhìn thôi mà cũng rùng mình nói chi đến việc ngồi trên chiếc ghế ấy lượn mấy vòng trên không.
"Ê này, mấy cậu định cho tớ ngồi một mình hả?" Cảnh Du hỏi khi thấy mấy người bạn của mình lần lượt vào chỗ mà không ai ngồi cạnh cậu cả.
"Chứ cậu muốn ngồi với ai?" Nguyên cười cười hỏi.
"Còn ai nữa. Cậu đấy, đi xuống đây cho tớ, tớ sẽ hét cho vỡ lỗ tai cậu." Cậu chỉ vào Nguyên.
"Cậu mơ hả? Tớ phải ngồi trên đây với Thiên Anh của tớ chứ." Nguyên vừa nói vừa giơ tay của cậu đang nắm tay Thiên Anh lên lắc qua lắc lại chọc tức Cảnh Du.
"Cậu được lắm, chút nữa tớ sẽ cù cho cậu cười chết luôn."
"Này, Cảnh Du, ngồi một mình cũng chẳng sao đâu, tự ôm chính mình luôn, coi như là thử thách bản thân vậy." Khải ngồi đầu tàu cùng với Thiên quay mặt xuống nói.
"Nhanh nào, chúng tôi còn nhiều khách lắm." Sau đó là tiếng nói gấp rút của anh nhân viên.
"Vâng." Trả lời một tiếng "vâng" mà trong lòng không muốn tí nào.
"Rồi, xuất phát!" Anh nhân viên sau khi cài dây an toàn cho tất cả mọi người xong thì ấn nút cho tàu bắt đầu chạy.
Con tàu bắt đầu lăn bánh. Ban đầu là chạy chầm chậm lên một con dốc thiệt cao làm người chơi vô cùng hồi hợp. Khi lên tới đỉnh dốc, chiếc tàu này dừng lại một chút rồi tự "thả mình" trên không, trượt xuống dốc với tốc độ kinh khủng. Bầu trời rộng lớn ở trên như muốn nứt ra bởi tiếng la hét chói tai của mọi người. Đặc biệt là Cảnh Du, khi con dốc trượt xuống, tóc dựng thẳng đứng lên, cậu nhắm chặt hai mắt, tuyệt đối không muốn nhìn cảnh đẹp trên không này, tay thì nắm chặt thành ghế, miệng mở to dốc sức hét. Phải công nhận là tốc độ của con tàu kinh hoàng bao nhiêu thì tiếng hét của cậu cũng to lớn bấy nhiêu.
Sau khi lượn vài vòng trên không, bay cùng với chim trời thì cuối cùng nó cũng dừng lại. Mọi người ai cũng như chết đi sống lại, hồn thì đã bay về thiên đàng lúc nào không hay.
"Đúng là chọn nơi này làm nóng người thật không sai mà, người tớ mềm nhũn rồi này." Thiên nói.
"Bây giờ tớ hối hận có còn kịp không?" Cảnh Du vuốt vuốt lại mái tóc của mình, mặt như muốn khóc mếu máo nói.
"Không, dù sao thì cũng đã đến đây rồi thì không thể nào về được." Khải vỗ vai cậu nói.
"Vậy bây giờ chơi trò gì nữa?"
"Này, tớ nghĩ là bây giờ chúng ta chơi trò con nít đi." Hạ Nhiên góp ý.
"Vậy...nhà hơi trẻ em đi." Lần này là Khải và Lợi Vy cùng nhau đưa ra ý kiến.
-----------------------------
Sau khi mua vé vào nhà hơi, cả bảy đứa như con đứa con nít ba tuổi lần đầu chơi nhà hơi. Đứa thì nhún lên nhún xuống, đứa thì lộn cù mèo. Cả cái nhà hơi rộng lớn này, chỉ có cả đám này là "già" nhất, còn lại thì toàn trẻ em.
"Này này, chúng ta thi trượt xuống đi." Nguyên đề nghị.
"Uhm, được đấy." Thiên, Khải và Cảnh Du cùng đồng thanh.
"Vậy tụi tớ đứng coi thôi, không chơi đâu." Thiên Anh nói.
"Vậy cũng được, có gì làm trọng tài cho bọn tớ."
Tất cả bốn người đã chuẩn bị sẵn sàng, Cảnh Du vừa định đứng lên thi đấu thì lại bị vấp trúng chân mình nên lại ngồi bịch xuống. Nhưng chưa kịp chuẩn bị lại thì phía sau có những chú bé mập mạp đang nhún lên nhún xuống làm cho cậu mất thăng bằng, ngã nhào xuống con dốc định trượt.
"Này, ai cho cậu xuất phát trước?" Thấy Cảnh Du đang lộn nhào xuống dưới, Nguyên liền chạy xuống theo cùng với Thiên và Khải. Nhưng nào ngờ đâu lại có một dàn "sumô" nhí chen lấn nhau chạy xuống.
"Mấy bé ơi, từ từ thôi...AAAAAAAAAA" Vì chen lấn nhau mà hầu hết đều là mấy bé "sumô" nên cả ba chưa kịp chuẩn bị thì đã ngã nhào xuống dưới.
Ở dưới, Cảnh Du vừa định đứng lên sau khi bị lộn nhào xuống dưới thì lại bị đám trẻ con ấy chạy nhảy nên ngã trở lại.
"Cảnh Du, tránh ra, bọn tớ đè cậu bây giờ." Phía sau là tiếng hét thất thanh của Khải khi đang trượt xuống mà lại "đứt phanh".
Cảnh Du ở dưới nghe tên mình nên quay ngược ra sau xem có chuyện gì thì lại bị Nguyên đè thẳng lên người, tiếp theo là Khải sau đó là Thiên.
"Nặng...nặng quá!" Cảnh Du ở dưới bị đè cho ngộp thở.
"Đứng dậy mau, cái lưng của tớ sắp gãy rồi này."
Ba người con gái nãy giờ đứng cười đau cả bụng liền chạy lại đỡ cả bốn người đứng dậy. Tiếp đó là một tràng cười của bốn đứa vì sự ngu ngốc, trẻ con của mình. Đúng là thời gian ở cùng bạn bè của mình thật là vui!
Sau một buổi sáng lượn hết cả công viên trò chơi, cả bọn đã thấm mệt nên quyết định đi ăn và uống trà sữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...