Một mùa hạ nữa lại đến.
Ve sầu đang kêu, ếch nhái đang kêu, đến cả con chó to của sở cảnh vệ cũng đang sủa. Đúng là một mùa thật ồn ào.
Cái mùa này đã ồn ào như vậy, tại sao mấy cô nữ sinh ở bàn bên cạnh còn muốn gia nhập vào phạm vi hoạt động của giống cầm thú không có lý tính kia, cùng với bọn chúng kêu la ầm ĩ bên tai cô. Sao bọn họ không thể cân nhắc một chút đến cảm nhận của một người bình thường không ngồi đọc sách là cô, muốn cô trước kỳ thi cuối cùng, sẽ phải chạy đến ôm chân phật hay sao?
So với việc phải thi bù, cô muốn ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè được chạy lên núi tìm vị sư thúc đại nhân đẹp trai như thần tiên để giải phóng nỗi khổ tương tư hơn. Cái loại động vật không hiểu được nỗi khổ sở khi phải xa cách của những người đang yêu kia, không thể tránh sang một bên hay đi chỗ khác hóng gió sao?
Cô ong hết cả tai, hai tay chống lên bàn, nhắm chặt mắt lại, thỉnh thoảng lại hé ra nhìn cuốn sách trên bàn: “Căn cứ theo quy định thứ mười chín của Luật Kinh tế, có một trong những tình huống dưới đây, người yêu cầu không được thu...”.
“Ai ya? Sao có thể như thế nhỉ, thật chuẩn xác!”
Tiếng một nữ sinh cất cao giọng, xuyên thủng bàn tay đang ngăn cách cô với thế giới bên ngoài, tiến thẳng vào bộ não dung lượng vốn đã không đủ dùng của cô.
“... Hồi một: Người yêu cầu xác nhận đồng ý làm hợp đồng có thời hạn hoặc những hình thức hợp đồng khác, đều không được thu...”
Lục căn trong sạch! Lục căn trong sạch! Cô không nghe thấy, không nghe thấy, tiếp tục đọc sách.
“Cái hình thức trắc nghiệm này đúng là của mấy kẻ xấu xa. Trước đây mình cũng giúp người chị đang yêu đương khoảng cách xa thử qua rồi, nói bạn trai của chị ấy ăn vụng ở bên ngoài, chị ấy còn không tin, kết quả, sau một tuần lễ, liền đột ngột chia tay.”
Yêu... yêu đương khoảng cách xa? Chia tay?
Phụt... không thể nào, nghĩ lại lúc đầu, khi biết cô muốn dây máu ăn phần với thiếu chủ chưởng môn băng thanh ngọc khiết của bọn họ, cái nhóm trưởng lão của bang phái tu đạo niệm kinh đó như sắp tẩu hỏa nhập ma, xém chút nữa thì đã đem cô ném từ trên đỉnh núi xuống. Bọn họ căn bản không muốn loại động vật giống cái có bất cứ cơ hội nào tiếp cận với vị chưởng môn thuần khiết của họ, còn ghen tuông kinh khủng hơn cả cô nữa. Thêm vào đó, cái loại động vật giống cái trên núi kia, một năm trở lại đây đều được cô thu mua gần hết rồi, tài nguyên trên núi khan hiếm như vậy, sư thúc nhà cô cứ coi như muốn ăn vụng, cũng chẳng có cửa đâu... đâu... đâu... a, a, a, cô đang nghĩ cái gì! Đọc... đọc... đọc sách, cô vừa mới đọc đến đâu rồi...
“... Hồi hai: Người tiếp nhận yêu cầu có lí do cho rằng yêu cầu là không thể thu...”
“Yêu đương khoảng cách xa vốn dĩ không có nhiều khả năng thành công mà, những thứ trong tiểu thuyết kia đều là lừa người, đúng không, Bất Động?”
“Hu... nguyện vọng học của mình thực sự rất nhỏ nhoi, có thể nào cho mình đọc được hết hai chữ ‘thu hồi’ này được một lần, không bị gián đoạn, không bị ngắt quãng hay không...”
Cô thất bại rồi!
Hồ Bất Động cô, quả nhiên không có năng lực để ngồi yên bất động, tâm tĩnh như nước, thần trí yên tĩnh, nhìn bốn phía mà coi như không, thực sự không cần thiết bọn họ phải thử cô một lần như vậy nữa đâu!
“Mọi người đều không cần ôn tập sao? Sắp thi đến nơi rồi.” Lẽ nào chỉ có cái người như cô là phải ôn tập sao? Chẳng lẽ trong lúc cô bị sư thúc đại nhân giày vò một cách ngọt ngào thì tất cả bạn học của cô đã học thuộc lòng như cháo chảy, ôm đầy một bụng kinh luân rồi sao? Đừng... đừng thế mà! Cứ coi như phải học bù, cô cũng không muốn phải cùng thấy giáo môn Luật kinh tế một thầy một trò, trải qua cả kì nghỉ hè đâu. Viễn cảnh này thật là quá tàn khốc!
“Học cái gì, mình chắc chắn thi rớt, đừng tranh luận nữa.” Một nữ sinh nào đó hào sảng cự tuyệt đấu tranh với cái thế giới tàn khốc này.
“Đúng vậy, dù gì nghỉ hè cũng chẳng có việc gì, đến gặp thầy giáo dạy Luật kinh tế cúng tốt mà. Mình nghe nói ông ấy có một chiếc BMW đó, cậu nói xem nếu như sau khi học bù, có thể đi nhờ xe thầy thì tốt thế nào.”
“... Mình muốn phát biểu!” Hồ Bất Động giơ tay, “Chiếc BMW đó không phải của thầy giáo, mà là của bạn gái thầy đó, ông ấy chỉ mượn lái thôi, hôm qua mình còn không may nhìn thấy trận ‘xe chấn’ ở trong trường...”
“Trời nóng như thế này, cậu phải nói mấy thứ chuyện cười nhạt nhẽo như vậy cậu mới hài lòng sao?”
“Vậy các cậu tha cho mình nhé, mình còn muốn học thuộc các điều khoản của luật, mình không muốn nhìn thấy thầy giáo dạy Luật kinh tế biểu diễn xe chấn trong kì nghỉ hè, hu...”
“Bạn học Hồ, xem ra kì nghỉ hè của bạn chắc hẳn rất bận? Hử?”
“Cũng... cũng bình thường.” Nói một cách chính xác một năm nay cô không chỉ bận vào kì nghỉ hè, nghỉ đông cũng bận. Chỉ cần có kì nghỉ, lúc nào không có tiết học cũng đều bận. Bởi vì cô còn bận bắt xe lửa, leo lên đỉnh núi, ngây ra cùng với... sư thúc nhà cô giữa rừng núi xanh biếc. Nói chính xác, là cô ngồi một bên ngây ra, còn anh thì ngồi xổm chơi với mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ, đun một cái bát thuốc đắng ngắt, nheo mày lại ép cô uống. Anh còn nói thuốc này rất tốt, rất hữu hiệu, có bệnh trị bệnh, không bệnh khỏe người. Được rồi, cô thừa nhận, uống xong cái vật thể đen như cà phê đó, cô không còn giống như lần đầu tiên bò lên núi, thở hồng hộc, nghẹo đầu sang một bên, lười nhác nằm lăn trên bãi cỏ, bẹp dí trên giường đúng một tuần lễ mới động đậy được đám cơ thịt đang đình chỉ hoạt động vì bị làm việc quá sức của cô. Bây giờ cô lên núi quen đường thuộc lối, đi xuống núi người nhẹ như bay, cũng coi như đạt đến cảnh giới tu luyện mới.
“Bạn học Hồ, có phải cậu đang có bạn trai không?”
“... Coi.. coi như vậy đi.” Yêu đương với sư thúc, có thể coi là có bạn trai không, cái logic này vẫn rất kì quái.
“Tại sao từ trước đến nay không thấy anh ta đến đón cậu? Yêu khoảng cách xa à?”
“... Không... không được sao?” Một người trên núi, một người dưới núi, người ta xa nhau khoảng cách chỉ là mặt biển, bọn họ xa nhau, khoảng cách là cả mực nước biển; người ta là vấn đề chênh lệch thời gian, xa cách về chiều dài, còn bọn họ lại là vấn đề tín hiệu liên lạc, xa cách về độ cao; thêm vào đó còn là vấn đề mấy vị trưởng lão cổ hủ không cho phép sư thúc của cô hạ lạc phàm trần. Nhưng mà, tóm lại cũng là có vấn đề, cô cũng miễn cưỡng được coi như một phần tử, nhập vào nhóm yêu đương khoảng cách xa kia.
“Làm qua trắc nghiệm này chưa?”
“Trắc... nghiệm gì?”
Cô nuốt nước bọt, cầm cuốn tạp chí do cô gái nào đó đưa đến, mấy dòng chữ đỏ như máu bay nhảy trên trang giấy: “Bạn đang yêu đương khoảng cách xa, anh ta có thật lòng hay không?”.
Thật lòng... Này, dòng chữ thật chướng mắt. Trái tim nhỏ bé của cô đã được công cụ chuẩn xác nhất kiểm tra, trải qua thời kì chột dạ quá độ kia, trái tim nhỏ bé của cô bây giờ vô cùng thuần lương, hoàn toàn có thể ngay lập tức moi ra hai chứ thật lòng để chứng minh cho anh xem.
“Ha, những thứ vớ vẩn thế này đâu cần phải xem chứ, tình cảm giữa chúng mình đạt được đến cực điểm rồi, ai muốn làm cái thứ vô vị này chứ. Lượn ra chỗ khác đi, mình muốn học bài. Mình vừa mới học đến đâu rồi, này... hồi, đúng đúng, chính là đến chỗ hồi này...”
“Nói như vậy, câu chắc chắn biết sinh nhật của anh ta chứ?”
“Sinh... sinh nhật? Không... không coi là rõ lắm.” Anh đã từng dùng cái cách lạc hậu để tính sinh nhật lịch âm, nhưng nếu đổi sang lịch dương thì thực sự cô không rõ lắm, cô rất mơ hồ.
“Xùy, xùy, xùy!” Mấy cô nữ sinh lắc đầu.
“Anh ta đã từng nói, anh yêu em chưa?”
“...” Liếc mắt, ngẩng đầu, “... Lời, lời lẽ buồn nôn thế này, ai lại nhàn rỗi mở miệng ra nói chứ”.
“Một lần cũng không có sao?”
“... Sao, sao nào! Không được sao!”
“Haizzz, haizzz, haizzz!” Mấy cô nàng kia đồng loạt thở dài.
“Người nhà anh ta có thích cậu không?”
“Người... người nhà anh ấy? Có một người vẫn rất là thích mình.” Hạ Phạn Đoàn, con trai anh ta tuyệt đối đứng về phía cô!
“Vậy những người còn lại?”
“... Còn... còn lại à...” Mấy cái vị trưởng lão trong bang phái đó ngày nào cũng nhốn nháo vì chuyện quy củ không thể loạn, luân lí đạo đức không thể trái và không để cho chưởng môn của mình gần nữ sắc. “... Không... không thích lắm.” Hoặc nói đúng ra cho phải là họ ghét bỏ cô, khinh bỉ cô, phỉ nhổ cô. Chỉ hận không thể đạp cho cái đống rác phàm trần muốn tiếp cận thần tiên một cái từ trên đỉnh núi văng lại hồng trần, mãi mãi không bao giờ gặp lại nữa.
“Xùy, xùy, xùy!” Mấy cô nữ sinh lại tiếp tục lắc đầu.
“Anh ta có đưa cậu đi gặp bạn của anh ta không?”
“...?” Đây là cái câu hỏi quỷ quái gì chứ, bạn của Hạ Thiên Lưu? Miễn cưỡng cũng có thể cho là anh có bạn. Sau khi anh xuống núi, trong một năm này, ai... cái anh gọi là bạn chỉ có mấy trai bao trong câu lạc bộ trai bao mà thôi. Bọn Huỳnh Nhất Nhị, Trác Duy Mặc, Tần Vĩnh Thi? Anh mang cô đi trốn bọn họ còn không kịp nữa là!
“Làm sao có thể đưa mình đi gặp bạn của anh ấy được!” Cô dường như vừa nuốt cả một tên khốn, cổ họng tắc nghẹn.
“Haizzz, haizzz, haizzz!” Mấy cô nữ sinh tiếp tục thở dài.
“Vậy thì câu hỏi cuối cùng, mỗi lần gạp nhau, các cậu đều lên giường chứ?”
“...” Một năm trước, trong một đêm trăng tối, gió cao, vào lúc đó, sau khi vô thanh thắng hữu thanh, cũng có một hai lần... Cái nơi đỉnh núi này, tháng tháng năm năm, lúc nào cũng thế, hoạt động vui chơi giai trí trên núi rất nghèo nàn, ngoại trừ việc anh lật sách, cô xem tiểu thuyết, anh nấu thuốc, cô ngồi đếm kiến, thì việc còn lại không phải là... khụ, vận động nguyên thủy một chút thì có làm sao. Haizz... thực không biết hai mươi năm trước anh sống như thế nào nữa.
“Được rồi, không cần nói nữa, nhìn cái vẻ mặt cảm xúc dâng trào của cậu, bọn mình liền biết hết rồi. Đáp án là... ý...” Nữ sinh nào đó chỉ vào bìa của cuốn tạp chí, lật qua một trang, hắng hắng giọng, cố ý tỏ ra nghiêm túc, “Đáp án chính là... anh ta chỉ yêu cậu...”
Cô ấy chính là nói, cái trái tim nhỏ bé không phong trần nào thổi vào được của anh chỉ thuộc về một mình cô, từ đầu đến cuối, từ trong ra ngoài, từ huyết quản đến tâm can, căn bản đều đập vì cô!
“Phù!” yên tâm thở phào một cái.
“Cơ thể cậu mà thôi!” Câu tiếp theo!
“Ý!” Tên khốn nạn nào lại học cô phân câu ra thành hai phần! Khốn khiếp!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...