Yêu Em Thật Xui Xẻo

“Đợi nó đập đến mức khiến tôi hài lòng
thì sẽ trả lời câu hỏi của cô.”

* * *

Hạ Thiên Lưu nổi giận rồi!

Khi Hồ Bất Động rút ra được kết luận này, cô kinh hãi
nhảy dựng lên bởi vì hoàn cảnh bây giờ rất kì lạ. Nụ cười mê hồn của Hạ Thiên
Lưu rõ ràng giống như đang tiếp khách nhưng anh ta lại không cho cô động vào
người.

“Bỏ tay ra.” Nụ cười và giọng nói của
anh vẫn dịu dàng đến ngây ngất nhưng ánh mắt lại đang trừng trừng nhìn bàn tay
đã chạm vào anh không biết bao nhiêu lần, cất giọng như ra lệnh.

“Chẳng phải anh đang cười sao?” Cô
không bỏ cuộc mà vẫn cố giằng co với anh, thả tay anh ra, chỉ còn một ngóng tay
vẫn cố móc lấy ngón tay anh.

“Ai nói với cô, hễ thấy tôi cười là cô
có thể nắm tay?” Anh quay đầu lại, lạnh lùng mỉa mai, nụ cười trên môi càng lúc
càng rạng rỡ.

Vớ vẩn! Cười có nghĩa là đang tiếp khách, không tiếp
khách, anh lãng phí nụ cười đó làm gì? Mà đã là đang tiếp khách, đương nhiên cô
có thể tùy ý làm những gì mình muốn, không cần để ý đến phản ứng của anh. Thậm
chí cô có thể ép anh vào tường mà làm này làm nọ. Nhưng mà…

“Anh đang giận chuyện gì vậy?” Là
khách quen, thỉnh thoảng cô cũng nên quan tâm một chút đến tâm lý ức chế lâu
ngày của nhân viên phục vụ.

Anh “Hừ” một tiếng vừa lạnh lùng vừa mỉa mai, gạt nốt
ngón tay còn cô đấm ăn xôi móc lấy ngón tay mình ra. Hôm nay, anh ta không tiết
kiệm nụ cười chút nào. “Tôi giận cô, cô chẳng là cái thá gì cả.”

“…” Cô há hốc miệng, không
nói nổi câu gì.

“Sao thế? Sao không cãi lại?” Anh
nhướn mày, nhìn vẻ tức giận của cô vì bị mắng mà không cãi lại được.

Bây giờ mà cãi nhau với anh, há chẳng phải chứng minh,
cô đã biết rõ anh đang giận mình còn giả bộ gặng hỏi cho ra lẽ sao?

“Vui không?” Anh thừa thắng xông lên.
Một mặt anh nhìn cô khinh bỉ, một mặt vẫn giữ nguyên nụ cười mà cô thèm muốn.

Cô lúng túng nhìn anh, biết rõ không đủ dũng khí nói
dối trước mặt anh, cô đành cười khan, nói: “Hì hì… cũng khá vui.”

“…” Anh lạnh lùng trừng mắt.

“Này, anh đừng nhìn tôi như vậy. Tại
vì tôi nghĩ nói thật dù sao vẫn tốt hơn nói dối cho nên tôi mới…”>


“…” Anh mắm môi.

“Này, anh có nhầm không vậy? Bây giờ
anh đang tiếp khách chứ không phải đang làm bài trắc nghiệm tâm lý. Cho dù tôi
không tốt, cho dù tính tình của tôi khó chịu, lại thích giả bộ nhưng anh phối
hợp với tôi là được rồi, cần gì vạch trần tôi.”

“…” Anh thu lại nụ cười.

Cô không đếm xỉa đến sự thay đổi trên khuôn mặt của
anh, lẩm bẩm một mình: “Làm gì có trai bao nào chuyên chê khách như anh chứ?
Cũng làm gì có khách trọ nào đã ở không lại còn lên mặt với chủ nhà như vậy? Không
tự nhìn lại xem bản thân mình là ai. Thấy tôi không nói gì thì tưởng tôi dễ bắt
nạt”.

“Ộp ộp ộp”, tiếng ếch kêu lại vang
lên, chen ngang cuộc tranh luận của hai người. Hồ Bất Động thở phào, chộp ngay
lấy điện thoại mà hét.

“Ai vậy?”

“Ê! Tiền thuê phòng của tháng này, cô
có thu không?” Trong điện thoại là giọng một người đàn ông.

Hồ Bất Động sực nhớ ra chuyện gì đó, vỗ “độp” cái lên
đầu mình rồi giật lấy chiếc đồng hồ mà hằng ngày Hạ Thiên Lưu dùng để báo giờ
tan làm, xem thời gian. “Đúng rồi! Họ La kia, cuối cùng anh cũng chịu nộp tiền
thuê nhà! Cả phố chỉ còn mình anh thiếu tiền phòng. Giục anh mỏi mồm, anh cũng
không chịu nộp, hôm nay lại chủ động gọi cho tôi. Anh bị chó dại cắn sao?”

“Là bố cô gọi cho tôi dọa, nếu còn
không nộp tiền thuê sẽ đuổi tôi ra khỏi tiệm.

“Tôi cũng nói với anh như vậy bao
nhiêu lần, sao không có tác dụng?”, Hồ Bất Động vừa nói vừa co kéo anh chàng
mặt mày nhăn nhó kia. Anh gạt tay cô ra, cô lại nắm lấy vạt áo anh, kéo anh tới
một con phố mua bán. Bây giờ là lúc đi thu tiền thuê phòng và tiền sinh hoạt
tháng sau, chuyện tình cảm vớ vẩn tạm gác sang một bên!

“Ai thèm để ý mấy câu vớ vẩn của cô
chứ?”

“Rầm.” Cánh cửa bật tung. La Miễn đứng
trước một đống tranh chữ cổ, bực dọc tắt điện thoại. Hồ Bất Động cũng cất điện
thoại đi, nở nụ cười đặc chất lái buôn. “Tôi đến rồi đây, mau nộp tiền đi.”

La Miễn đang cuộn một bức tranh cổ, nghe tiếng cánh
cửa tiệm đồ cổ nhà mình bị thô lỗ đạp tung, còn chẳng thèm quay đầu lại. “Tiền
ở trên bàn, cầm lấy rồi cút mau. Lần nào cô đến cũng kéo theo mùi hôi thối.
Thật là không biết cô sống mấy năm ở am ni cô kia học được cái gì nữa.”

“Tôi vẫn chưa nói với anh, hồi ở am ni
cô, tôi thường đi lại tự do sao?” Hồ Bất Động đưa mắt nhìn Hạ Thiên Lưu bị cô
lôi xềnh xệch đi thu nợ, thấy anh ta dường như rất có hứng thú với đống “rác
rưởi” trong căn phòng này, đang mân mê bức tranh chữ viết theo lối thảo thư

treo trên tường, mà cô nhìn chẳng hiểu gì.

“Ai quản chuyện cô đi lại trong am ni
cô, chỉ cần cô không đi lại trong tiệm của tôi là được rồi. Nhìn thấy cô là tôi
khó chịu.” La Miễn quay người lại, định ném cho cô một ánh mắt khinh bỉ thì bắt
gặp Hạ Thiên Lưu khí chất ngời ngời nhưng ăn mặc phong trần, đang dán mắt vào
mấy bức tranh chữ trên tường. Phong cách này của Hạ Thiên Lưu khiến La Mẫn hứng
thú. “Này, cô thay bạn trai rồi sao?”

Hồ Bất Động đang bận đếm tiền, miệng lẩm nhẩm tính
toán, chẳng có thời gian đáp lại anh ta

“Đem bộ dạng hám tiền của cô so sánh
với khí chất nho nhã của cậu đây thật là một trời một vực. Một người đàn ông tốt
như vậy sao lại bị cô lừa gạt chứ?”

“Ê! Sao lại chỉ có tiền thuê của một
tháng, tháng trước nữa anh vẫn chưa nộp mà?” Chẳng thèm để ý những lời phê bình
của La Miễn, đầu cô bây giờ chỉ có tiền.

“Cô chỉ xứng đôi với tên phá gia chi
tử nhà họ Huỳnh kia thôi. Đừng hủy hoại một thanh niên tốt thế này.”

“Đừng có đánh trống lảng. Tôi hỏi anh,
tiền thuê nhà tháng trước nữa đâu?” Hồ Bất Động chống nạnh, chặn ngay ánh mắt
dán trên người tên ngốc đang say mê trong khung cảnh cổ kính của La Miễn.

“Tháng trước nữa đã qua lâu rồi, cô
còn nhớ gì chứ? Chuyện cũ theo gió bay, quên được là phúc.”

“Anh quên thì là phúc nhưng tôi quên
thì chết đói. Không lôi thôi nữa, cái khí chất nho nhã nhưng không nhét đầy dạ
dày kia, anh cứ việc giữ lại mà dùng.” Hồ Bất Động càu nhau, nhìn Hạ Thiên Lưu
đang ngồi xổm bên chiếc tủ thấp bày mấy món đồ cổ. “Hơn nữa, chắc anh cũng
biết, cái tiệm này không phải của bố tôi, tôi cũng phải nộp tiền cho người khác
chứ. Anh nên hợp tác một chút.”

“Anh bạn này, có hứng thú với mấy bức
tranh chữ của tôi không?” La Miễn không đếm xỉa đến kẻ không cùng chí hướng kia
nữa, khom người, lấy lòng Hạ Thiên Lưu.

Hạ Thiên Lưu quay sang, quan sát anh chàng kia. Anh ta
xấp xỉ ba mươi tuổi, đeo một chiếc kính gọng tròn dày cộp, có lẽ đây là hậu quả
của việc quá đam mê thưởng thức đồ cổ. Nụ cười của anh ta chướng mắt vô cùng,
càng chướng mắt hơn làanh ta không biết đã khoác lên vai anh từ lúc nào, lại
còn kéo gần về phía mình, thân thiết như thể anh em lâu ngày. Anh cau mày,
không có ý định kết bạn với gã mở miệng là khí chất này, nho nhã nọ nhưng hành
vi lại keo kiệt, vô sỉ. Anh quét ánh mắt lạnh lùng lên cánh đang đặt trên vai
mình, dường như muốn nói cho anh ta biết, tôi không có ý định làm anh em với
anh.

“Tuy cậu ăn vận phong trần nhưng vừa
nhìn là biết con người thanh cao, tao nhã, lại rất biết thưởng thức, khác hẳn

gã công tử bột Huỳnh Nhất Nhị suốt ngày chỉ biết cãi nhau với tôi. Nhưng người
như cậu, sao lại tự hủy hoại mình trong tay ni cô kia?” Anh ta khẽ thì thầm vào
tai Hạ Thiên Lưu khiến anh càng cau mày khó chịu, quay lại nhìn Hồ Bất Động thì
thấy cô đang lúi húi kiểm tra tiền thật tiền giả, đành trở lại với mấy món đồ
cổ trước mặt. Lâu sau, anh đứng dậy, đẩy gã La Miễn cứ “sàm sỡ” bên cạnh mình
ra, đến trước mặt Hồ Bất Động.

Cô đứng trước ngọn đèn, cẩn thận soi từng tờ tiền,
thấy anh lại gần, liền nói: “Anh tránh qua một bên đi, tôi kiểm tra xong ngay
thôi mà”. Nói xong cô khó chịu đẩy anh ra để hứng lấy ánh sáng từ ngọn đèn vừa
bị anh che lấp. Chợt bàn tay mềm mại vừa rồi còn phũ phàng cự tuyệt cô lại đang
dịu dàng nắm lấy tay cô áp chặt lên ngực mình. Cô xòe cả năm ngón tay vô tư
thưởng thức bộ ngực phẳng lì của anh, lúc này mới chịu rời mắt khỏi đống tiền,
ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Tôi muốn…”, hai tiếng êm như ru bay
ra khỏi cặp môi gợi cảm của anh.

“Hả?” Một tay cô vẫn nắm chặt đống
tiền, một tay ấn lên ngực anh nhưng chẳ có lấy chút khoải cảm. “Anh muốn gì?”
Đừng nói với cô rằng anh ta muốn mua đống “rác rưởi” này.

Anh nắm chặt tay cô áp vào lồng ngực mình, ánh mắt
ngại ngần như có tâm sự không tiện nói ra, chỉ tay vào mấy bức tranh chữ cổ,
rồi nhếch một nụ cười như muốn làm tim cô tê dại. “Tôi muốn…”

“Anh… anh mua mấy thứ rác rưởi đó làm
gì?” Ý chí của cô lung lay.

Anh siết chặt tay cô, nhìn xoảy vào tim gan cô, rồi
dùng sắc đẹp giáng cho cô đòn chí mạng: “Tôi muốn… Cô tặng tôi đi.”

“Mua! Mua toàn bộ! Anh muốn cái gì thì
sẽ mua cái ấy!” Và bây giờ ý chí của cô hoàn toàn sụp đổ.

“Cảm ơn quý khách! Số tiền còn thiếu,
tôi sẽ trừ vào tiền thuê phòng nhé. Haizzz, cô càng ngày càng có khí chất đấy.”
La Miễn cười lén, gói ghém hết đống “rác rưởi” xong, liền thu lại số tiền cô
vừa kiểm tra thật giả. Tiền trao cháo múc, rồi đá họ ra khỏi tiệm.

Cô ôm một đống rác to tướng, đau xót vì chợt thấm thía
câu “nghìn vàng đổi một nụ cười giai nhân”. Nhưng mới chớp mắt, giai nhân kia
đã trở mặt không nhận người, nụ cười trên môi biến mất, anh ôm thứ mình thích
nhìn cô lạnh tanh.

“Anh có cần thiết trở mặt nhanh như
vậy không? Lợi dụng tôi xong thì ném cho tôi bộ mặt đáng ghét đó sao?”

“Cô lấy tư cách gì nói tôi? Mạt cưa
mướp đắng mà thôi.”

“…” Anh ta đang tìm cách
trừng phạt cô còn ra vẻ thanh cao gì chứ?

“Hừ.” Anh quay người bỏ đi.

“Nhưng chẳng phải bà chủ nói, anh
không được nhận đồ của người khác sao?” Cô vội đuổi theo.

Anh dừng bước, quay lại phía sau nhìn cô. “Cô không
phải là người khác.”

“…”> Cô vừa
đuổi đến nơi, thấy anh dừng lại cũng vội vã phanh gấp, ôm đống rác trong lòng
chặt hơn chút, hỏi: “Vậy tôi… là người gì?”.


Anh uể oải tiếng lại gần cô. Hai người ôm một đống rác
to sụ trong lòng nên cách nhau một khoảng khá xa, tuy vậy cô vẫn nhìn rõ môi
anh khẽ cong lên, bởi cô đang nhìn chằm chằm vào nó và nuốt nước bọt, đợi chờ
một câu trả lời. Tuy cô lờ mờ đoán được đáp án, nhưng ai mà biết anh ta sẽ thốt
ra những lời thế nào. Trước giờ tư tưởng lớn của hai người chưa từng gặp nhau.

“Soạt soạt soạt”, đống rác được gói
bọc cẩn thận trong tay anh phát ra tiếng động. Tay anh giơ lên, lướt qua mắt
cô, sống mũi, miệng, cổ cứ thể di chuyển xuống dưới, gạt túi rác chắn trước
ngực cô ra, cuối cùng…

Đặt lên ngực trái của cô… Tay anh ta… đang đặt lên
ngực cô… Hạ lưu, vô liêm sỉ.

Cô há hốc nhìn vẻ thản nhiên như không của anh, lắc
đầu, lại nhìn ngực trái của mình. Bàn tay vẫn đặt ở đấy lại còn hạ lưu ấn mạnh
xuống…

“Nếu anh cho rằng, tôi vướng mấy thứ
rác rưởi trên tay này nên không thể đối phó với anh thì anh đã nhầm. Tôi nói
cho anh biết, tôi còn có chân để đá người.” Cô cố gắng không chế âm lượng của
mình, bình tĩnh hết sức có thể yêu cầu anh thu tay về, tránh làm mất sự trong
sáng trong quan hệ của hai người.

“Suỵt!” Anh khom người, sán lại gần cô
hơn để nghe rõ tiếng gì đó.

“Anh đừng tưởng tôi không biết hét
lên. Sức kìm chế của tôi chỉ có giới hạn thôi.”

“Vẫn chưa đủ.” Anh cau mày nhìn người
cô đơ cứng không nhúc nhích, khóe môi lại nhếch lên. “Đợi nó đập đến mức tôi
thấy hài lòng th sẽ trả lời câu hỏi của cô.”

“Hả? Câu… câu hỏi gì?” Bây giờ toàn bộ
sự chú ý của cô đều tập trung vào bàn tay đang giày vò trên ngực cô.

“Cô là người gì của tôi?” Anh lặp lại
câu hỏi của mình.

“…” Cô cắn chặt môi, không
cho phép nó tiếp tục run. Liệu có nên nhắc nhở anh, câu hỏi của cô không hề
xuất hiện chữ ‘tôi’ không? Mặt cô nóng bừng, không phải vì bàn tay kia vẫn chưa
rút ra khỏi ngực cô mà vì trái tim cô… lại một lần nữa phải hoạt động quá sức.

“Ộp ộp ộp.”

Một hồi chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phá tan
khung cảnh hiện tại. Bàn tay trên ngực trái của cô nhẹ nhàng di chuyển xuống,
lướt qua eo cô. Toàn thân cô run lên, phải cố gắng lắm mới không phát ra những
tiếng “ư ư”. Cô muốn ngẩng đầu thèn thùng nhìn
anh một cái nhưng bị âm thanh quen thuộc kia làm cụt hứng.

“Mày đang ở đâu vậy? Rên rỉ cái quái
gì thế? Dạ dày mày hỏng rồi chắc?”

“Ông là ai?”

“Tao là bố mày! Hồ Thước!”

Cô từ chín tầng mây rớt “oạch” xuống mặt đất, ngẩng
đầu nhìn anh đang giúp cô cầm điện thoại, dí sát vào tai. À, thì ra anh không
phải muốn chạm phần bên dưới, mà là giúp cô lấy điện thoại…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui