Yêu Em Thật Xui Xẻo

“Cho dù chị nghĩ thế nào đi nữa, cũng
đừng ức hiếp bố em.”

* * *

Sáng sớm, Phạn Đoàn đáng
lẽ sẽ ngáp ngắn ngáp dài, uể oải ngồi vào bàn ăn sáng với món bánh mỳ khô khốc,
do gần đây, chị Hồ và bố nó thường xuyên bận rộn. Nhưng trước mặt nó bây giờ
lại là một bàn đầy ắp thức ăn, cùng đôi mắt vô cùng quái dị, quỷ kế đa đoan.
Phạn Đoàn lo sợ cô có động cơ bất chính nên không dám động đũa, cứ cắn móng
tay, nheo cặp mắt tròn vo, đáng yêu của mình nhìn nụ cười cứng nhắc trên môi Hồ
Bất Động, dùng ánh mắt để nói với cô: “Em là trẻ con, không hiểu nổi hàm ý của
chị đâu”.

“Phạn Đoàn, sao em không
ăn đi? Ăn đi. Này… mỳ xào, cháo, quẩy, bánh bao, màn thầu, sủi cảo em muốn ăn
gì thì chị Hồ sẽ gắp cho em”, Hồ Bất Động vừa nói vừa cầm đũa lên, toan gắp đồ
ăn cho thằng nhóc.

“Em có thể… uống một cốc
nước lạnh không?” Phạn Đoàn vẫn mỉm cười, giơ ngón tay nhỏ nhắn của mình lên
như nói với người đối diện: “Chiêu này của chị lỗi thời rồi. Bố con em đã trải
qua bao nhiêu thử thách, không hạ mình trước dâm uy càng không chìm đắm trong
cám dỗ. Chiêu cỏn con này của chị có là gì đâu”.

“Sao lại muốn uống nước
lạnh? Chị mua sữa đậu nành cho em đấy, em uống một bát sữa đậu nhé!” Cô vừa nói
vừa lấy ống hút cắm vào túi sữa.

“Chị Hồ… lẽ chị không
biết, đàn ông không uống sữa đậu nành sao?”

“Hả?” Túi sữa đậu trong
tay cô rung lên, cô thắc mắc quay sang nhìn tên nhóc đang giơ ngón tay cái tự
chỉ vào mình xua xua. “Tại… tại sao?”

“Chị nói xem là vì sao?”
Thằng nhóc nhướn mày, thấy cặp mắt hiếu kỳ đang chớp chớp của cô thì chỉ cúi
đầu bẽn lẽn. “Uống nhiều sữa đậu nành sẽ không sinh được em bé. Bố em đã có em
rồi, chị thoải mái hãm hại ông ấy nhưng mà Phạn Đoàn vẫn chưa có người nối
dõi.”

“…” Nhìn túi sữa đậu
trong tay, cô phải kiềm chế lắm mới không hắt văng nó đi. Một thằng bé mới bảy
tuổi đã nghĩ đến chuyện sinh em bé, chẳng trách bố của nó mười hai tuổi đã biết
làm chuyện không đứng đắn rồi sinh ra thằng nhóc này. “Sữa đậu nành không uống
thì thôi. Vậy em ăn thứ khác đi.”

“Đợi chị Hồ nói xong điều
kiện Phạn Đoàn mới ăn.” Thằng nhóc không nóng vội, nó đung đưa hai chiếc chân
nhỏ, không với tới đất, nhìn màn hình ti vi đang thao thao thông báo mấy tin
tức buổi sáng mà chẳng ai buồn xem, quyết không để bản thân lâm vào thế há
miệng mắc quai.

“…”Động cơ của cô rõ ràng
như vậy sao?


“Không phải là rõ ràng,
mà là không có tính sáng tạo.” Cậu ta nghiêng đầu, cười tinh quái. “Những người
phụ nữ muốn lợi dụng bố em đều dùng cách của chị, lấy lòng con trai để tiếp cận
bố. Thân là con trai của bố em, nếu em không đề cao cảnh giác, chẳng phải sẽ
tạo cơ hội cho đám phụ nữ xấu xa ức hiếp bố em sao?”

“Đừng ép chị mới sáng sớm
đã phải nạt nộ em.”

“Nhưng mà…” Phạn Đoàn đảo
mắt, ngân dài âm cuối, “mấy thứ đó thật sự rất trúng ý em. Thôi được rồi, chỉ
cho chị vài điểm cũng không sao.”

“…” Cô đương nhiên hiểu
thứ m cậu bé nói là “trúng ý” không phải mấy món bánh bao, sủi cảo trên bàn mà
là ám chỉ mấy cuốn tiểu thuyết kia cơ. Dù gì thì cô cũng trót reo rắc tư tưởng
18+ vào đầu óc trong sáng của thằng bé rồi, có giả bộ cũng chẳng để làm gì. Thế
là cô nhoài người qua bàn, ra hiệu cho cậu ghé tai lại gần vì không muốn để gã
đang ngủ say như chết trong phòng kia nghe thấy. “Chị hỏi này, bố em… có đặc
biệt thích thứ gì không?”

Phạn Đoàn trèo lên ghế,
chống hai tay lên bàn nhoài người qua chỗ Hồ Bất Động, vừa nghe cô hỏi, lập tức
cậu nheo mắt, trả lời luôn: “Có chứ”.

“Cái gì vậy?”

“Phụ nữ.”

“Hả! Em nói kẻ lãnh cảm
đó mà…” May mà cô kịp nhận ra mức độ âm lượng của mình đang vặn quá to liền vội
kiềm chế cảm xúc, hạ thấp giọng, “… biết thích phụ nữ?”

“Bố của em không phải là
hòa thượng, sao lại không thích phụ nữ chứ? Sao chị lại tỏ ra nghi ngờ khả năng
của bố em như vậy?” Phạn Đoàn vùng vằng không hài lòng với thái độ của cô, cậu
bé gay gắt biện hộ cho “khả năng” của bố mình và cảnh cáo cô không được nghi
ngờ sự thật đó.

“…”

“Ha ha ha, cái người suốt
ngày bi đát vì vận mệnh sao Hồng Loan của mình bắt đầu động lòng kìa.” Tiểu
Phạn Đoàn cố ý nói thật to, nhưng lại bị Hồ Bất Động bịt chặt mồm. “Wu… wu, wu,
wu!”

“Em im miệng cho chị. Chị
chỉ động lòng một chút chút, rất nhỏ thôi! Chẳng qua chị mất khả năng miễn dịch
với nụ cười của anh ta thôi!”

“Wu… wu!” Tiểu Phạn Đoàn
ấp úng trong miệng, gật đầu thật mạnh, ra hiệu cho cô mau thả mình ra.

“Thả em ra cũng được nhưng không được nói với
bố em chuyện vừa rồi nghe rõ chưa?” Cô vừa cảnh cáo, vừa bỏ tay ra.

“Biết rồi! Suýt chút nữa

em bị chị bóp chết rồi. Em mà chết, xem ai có thể nói cho chị biết bố em thích
gì?” Cậu bé vừa làu bàu vừa chỉnh lại quần áo bị cô làm xộc xệch. “Nhưng chị
hoàn toàn không biết bố em thích gì sao? Chứng tỏ chị không quan tâm đến bố em,
chẳng có thành ý gì cả. Thế mà cũng đòi quyến rũ bố em.”

“Lưỡi của anh ta không
phân biệt được mùi vị, trang phục của anh ta chị càng không hiểu nổi. Chị chỉ
biết anh ta thích xem phim A và ngủ nướng. Chẳng lẽ chị mua tặng anh ta một
chiếc gối để bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể ngủ?” Ngón tay cô đan vào nhau,
nếu không còn cách nào khác có lẽ cô thực sự sẽ tặng anh một chiếc gối.

“Bố thích cái gì nhỉ?”
Phạn Đoàn ngồi xuống, cũng trầm từ suy nghĩ. “Vấn đề này kể ra cũng phức tạp
đấy. Lúc ở trên núi, bố thích nhất là…”

“Cái gì?”

“Đứng ngây ra trên đỉnh
núi.”

“Em muốn chị mua một
chiếc ghế rồi tiễn anh ta quay về núi để ngây ra sao?” Cô trừng mắt nhìn thằng
nhóc rõ ràng chẳng có thành ý giúp đỡ cô rồi thở dài. Xem ra tặng gối vẫn là sự
lựa chọn tốt nhất.

“Còn có một chuyện, bố em
cũng rất thích…” Phạn Đoàn cầm đũa lên, dù gì cậu cũng đã giúp cô dụ dỗ bố
mình, có công thì có thể nhận lộc, cậu có thể yên tâm ăn sáng rồi, vừa ăn vừa
chỉ tay về phía chiếc ti vi đang phát tin tức.

Cô thuận theo cánh tay
cậu quay sang chiếc ti vi. Trên màn hình là một ngọn núi xanh rì, dòng suối
trong vắt từ trên đỉnh núi chảy xuống, tung bọt trắng xóa như mây mù khiến cảnh
núi rừng thêm mơ màng, ẩn hiện. Cô có cảm giác rất quen thuộc, dường như đã
từng đến nơi này rồi, liền đào bới trong mớ ký ức hỗn độn của mình. Đột nhiên
cô đập tay xuống bàn, nói lớn: “Thanh Loan Phong! Nơi trước đây chị đi tu!”

“Sau đây là bản tin buổi
sáng. Theo báo cáo, năm nay, lượng khách du lịch đến với Thanh Loan Phong đã vượt
quá con số hàng triệu. Ngoại trừ khu đỉnh núi thuộc phần đất tư nhân không thể
tùy ý ra vào, những khu vực khác du khách đều có thể thoải mái thăm thú. Trong
đó nổi tiếng nhất chính là dòng suối mà chúng ta đang nhìn thấy trên màn hình,
suối Tiên Tử. Dòng suối nằm lưng chừng núi, nước suối ấm dần phụ thuộc nhiệt độ
ngoài trời, mỗi dịp cuối thu mặt suối sương mù phủ kín chẳng khác nào chốn bồng
lai thiên cảnh. Theo lời kể của nhiều người dân địa phương, thậm chí một vài du
khách cũng nói rằng từng nhìn thấy tiên nữ xuất hiện ở đây. Những câu chuyện ly
kì nửa hư nửa thực càng khiến nơi đây trở nên say đắm lòng người.”

“Woa… thì ra Thanh Loan
Phong đã được khai thác thành điểm du lịch. Vậy sư phụ chắc chắn sẽ vui mừng
phát điên vì tiền hương hóa thu được cho mà xem”, Hồ Bất Động mơ màng, đột
nhiên cô cau mày lại. “Nhưng mà tiên nữ đó là thật đấy! Chị cũng nhìn thấy
rồi!”


“Khụ khụ… khụ…” Phạn Đoàn
ho sặc sụa, ngẩng đầu lên hỏi: “Chị… chị cũng nhìn thấy rồi sao?”

“Đó là hồi chị mới xuất
gia. Chị không muốn cạo tóc, kết quả sư phụ chẳng thèm để ý đến cảm nhận của
chị, lia lia mấy nhát dao thế là tóc của chị không cánh mà bày. Chị nhìn mớ tóc
vừa bị gọt liền ôm đầu khóc nức nở rồi chạy ra bờ suối gội đầu. Lúc đó chị nhìn
thấy…”

“Chị nhìn thấy cái gì?”

“Đương nhiên là tiên nữ
rồi! Chị ngạc nhiên đến ngẩn người ra. Em không biết đâu, tiên nữ đó vô cùng
xinh đẹp, nàng nô đùa trong nước rất vui vẻ. Nếu không phải chị quá mải mê ngắm
nhìn đến nỗi không cẩn thận ngã lăn xuống nước, thì nàng ấy đã không bị dọa
phát khiếp!” Cô tóp tép nhai miếng bánh bao trong miệng, quên béng cả chuyện
chính, nói đến tiên nữ mà mắt sáng lên. “Nàng ấy sợ hãi quay đầu lại, nét mặt
hoảng hốt, đáng thương. Tại vì ở đó nhiều sương quá nếu không nàng ấy bị chị
nhìn thấy hết rồi. Chị nắm lấy tay nàng ấy, ngắm nhìn thân thể ngọc ngà, tư thế
thoát tục của nàng ấy, mũi ngửi thấy một mùi hương thơm ngát. Khí tiên đó chắc
chăn em chưa từng ngửi thấy đâu. Hừ h tối ngày chỉ biết có tu tiên nhưng rốt
cuộc lại không thấy được những thứ mà người phàm có thể thấy. Sau khi gặp nàng
ấy, chị cứ nghĩ rằng mình có duyên vơi tiên nữ, nên ngốc nghếch ở lại trên núi
mấy năm trời, giờ nghĩ lại mới thấy tiên nữ đó đúng là hại người thê thảm. Tự
nhiên xuống đó tắm để làm gì? Đã làm lỡ dở tuổi xuân quý báu của chị lại còn dụ
dỗ bao nhiêu người tới xem nàng ta tắm. Thật là một tiên nữ lẳng lơ!”

“Tiên nữ lẳng lơ đó đang
ngủ trong phòng kia kìa, có cần gọi ông ấy dậy cho chị xử lý không? Phạn Đoàn
trừng mắt.

“Được thôi, nếu cô ta ở đây chị sẽ bắt cô
ta bồi thường cho chị mấy năm tuổi trẻ… Em nói cái gì?” Hồ Bất Động hét thất
thanh, túi sữa đậu trong tay cũng bị bóp nổ “Bụp”.

“Sở thích của bố em chính
là tắm suối nước nóng trên núi. Nhưng từ khi nơi đó biến thành khu du lịch, ông
ấy lúc nào cũng buồn bã rồi ngày ngày chạy lên đỉnh núi trầm tư. Thế giới rộng
lớn rốt cuộc chẳng có lấy một nơi yên tĩnh cho ông tắm, may mà đỉnh núi nơi em
sống thuộc về tư nhân, không cho phép người lạ vào. Nhưng bố em vẫn rất ấm ức
trong lòng vì bọn họ đã cướp mất cái bồn tắm ông ấy thích nhất.”

“Chị hiểu rồi, em muốn
chị đi cướp lại cái “bồn tắm” đó về cho anh ta, để “tiên nữ” anh ta lại được
thỏa thích tắm rửa? Nhân tiện chị cũng có thể được tận mắt ngắm nghía tiên nữ
tắm, đúng không?”

“Câu sau là chị tự mình
nói nhé, em không nói gì cả.”

“Bỏ chiếc quẩy trên tay
em rồi cút đi học đi! Thằng nhóc chết tiệt!”. Hồ Bất Động gần như gầm lên,
chẳng cần biết mình đang làm phiền giấc ngủ của tiên nữ đã lừa mất tuổi xuân
quý báu của cô. Chút tình cảm mới nhen nhóm phút chốc lại nguội lạnh. Tiên nữ
tắm gội gì chứ? Chết tiệt! Chẳng trách ngay từ lần đầu gặp, anh ta đã nói cô có
tóc hay không đều dễ nhận ra. Cô còn thắc mắt lúc ở am ni cô, cô đã gặp anh khi
nào. Hóa ra… hóa ra là như vậy. Hại cô ăn chay niệm phật mấy năm trời, cư tưởng
rằng trên đời thực sự có tiên nữ nên một lòng hướng phật, tin tưởng cái nhân
duyên, số mệnh. Trong khi cô đang chơi vơi, anh ta hết lần này đến lần khác làm
tổn thương trái tim cô, dùng cái phương biến thái để cô loại bỏ tư tưởng mê tín,
phong kiến. Thế mà cô còn vừa cảm kích anh ta cơ đấy. Đồ đáng ghét!

“Nếu chị có thể tặng bố
em cái bồn tắm đó, bố em chắc chắn sẽ cảm động đến mức lấy thân mình để đền
đáp!”


“Cạch cạch”. Cửa phòng
của “tiên nữ” mở ra, một khuôn mặt ngái ngủ, khó chịu, thêm chút đáng thương
thò ra ngoài. Thấy hai người đang sôi nổi bàn luận về chiếc bồn tắm của mình,
anh làm như không hay biết, lướt qua họ chẳng nói tiếng nào. Chợt nhìn thấy tay
Hồ Bất Động dính đầy sữa đậu, mới lạnh lùng nói: “Tôi không uống”.

Rồi tiến thẳng về phía
phòng tắm, bắt đầu trình diễn cảnh tiên nữ tắm gội. Nhưng do điều kiện tự nhiên
có hạn, không có suối nước nóng cũng chẳng có khói mờ, chỉ có vòi hoa sen và
sữa tắm… Thôi thì tiên nữ đành miễn cưỡng dùng tạm vậy.

“…” Hồ Bất Động và Hạ
Phạn Đoàn còn đang túm đầu vào nhau, thấy vậy vội tách ra. Ti vi vẫn đang thao
thao giới thiệu cảnh tiên nữ bay về trời như thế nào, nghịch nước ra làm sao,
rồi nào là đáng yêu, thông minh, chắt lọc tinh hoa trời đất, hấp thu sinh khí
của vạn vật. Nhìn lại thấy tiên nữ kia vừa cau mày vừa mở vòi hoa sen nghiêng
người đứng vào, bất giác cô thở dài não nuột. “Haizzz… hiện thực phía sau lưng
truyền thuyết lúc nào cũng bi thương thế này đây!”

Kết quả, cô vẫn chưa nghĩ
ra phải tặng anh thứ gì, nhớ lại những chuyện buồn trong quá khứ, cô uể oải
vươn vai một cái, rồi cùng Phạn Đoàn đi bộ đến trường.

“Chị không lái xe máy nữa
à?” Thằng nhóc hỏi dò.

Cô gật đầu trả lời: “Để
cho nói nghỉ ngơi mấy hôm, đợi chị lau chùi sạch sẽ rồi sẽ đem bán đi”.

“Tiền bán nó, đủ để mua
bồn tắm cho bố em không ạ?”

“Em không thể quên chuyện
bồn tắm đi sao?”

“Hì hì, em chỉ cảm thấy,
bộ dạng kích động sau khi biết sự thực của chị rất thú vị thôi.” Thằng nhóc
vênh bộ mặt đáng ghét lên, đột nhiên đổi giọng rất nghiêm túc. “Nhưng mà… chị
Hồ…”

“Hả?”

“Cho dù chị nghĩ thế nào
đi nữa, cũng đừng ức hiếp bố em nhé.”

“Hả? Chị bắt nạt anh ta?”
Cô định bật cười khanh khách nhưng thấy nét mặt nghiêm túc của Phạn Đoàn liền
sững người lại. Cần gì phải làm bộ nghiêm trọng vậy chứ? “Được rồi, được rồi,
chị không bắt nạt bố em.”

“Vâng!” Thằng nhóc nhận
được lời đảm bảo liền yên trí gật đầu, sau đó nhướn mày lên, liếc nhìn cô đầy
ẩn ý. “Còn về việc bố em thích quà gì, chị tự mình nghiên cứu đi, nếu có khắc
mắc thì trực tiếp hỏi em!”

“Này, em có thường xuyên
câu kết làm ăn với các cô gái để bán đứng bố mình không?” Cô thực sự không tin,
đây là lần đầu tiên thằng nhóc “bán bố cầu vinh”, nhìn nó xem quá chuyên
nghiệp, thành thạo.

Cậu đảo mắt một lượt, lập
tức chuyển chủ đề. “Chị Hồ, em nghĩ, trước khi tặng quà cho bố em, chị nên đổi
mật khẩu ngân hàng đi, 121212 mấy con số đó không an toàn cho lắm.”

“…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui