Yêu Em Thật Không?


Bên trong phòng, Lăng Thiên vẫn lười nhác nằm trên giường vắt tay lên trán. Tất cả những gì vừa xảy ra đều được hồi tưởng lại một lần không hề thiếu sót trong đầu anh. Khẽ nhếch môi cười, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào khẩu súng đang nghịch trên tay. Cảm giác lành lạnh cho anh biết nó là hàng thật, hơn nữa lại vô cùng thật là khác.
Có lẽ rất nhanh thôi cô sẽ phát hiện ra đã đánh mất nó, nhưng đó lại là điều anh muốn. Phải từ bỏ nó thật ra cũng là có điểm đáng tiếc.
“ Chúng ta sẽ còn gặp lại, cô bé. Chẳng phải còn có nó sao?” Lăng Thiên thì thào nói với bản thân, ánh mắt mang theo ý cười nồng đậm nhìn qua cửa sổ.
“ Chú Thành, cho xe đến đón cháu.” Dương Mỹ gọi điện thoại cho quản gia. Giọng nói không giữ được lộ ra chút bực tức khiến quản gia ở đầu bên kia thầm giật mình.
“ Dạ. Tiểu thư, nhưng là cô đang ở đâu?” quản gia dù vẫn ngạc nhiên nhưng lại không dám để lộ ra chút gì, điềm tĩnh trả lời cô.

“ ừm. Là khách sạn Lambert, chú cho người đến nhanh một chút, cháu đợi ngoài cửa.”
Khẽ ngước nhìn đối diện, Dương Mỹ thầm giật mình, thì ra hắn cũng là một công tử nhà giàu, nếu không sao lại đưa cô đến đây được. Ở đây một đêm bằng tiền lương cả một năm của người có thu nhập trung bình ở Mỹ.
10 phút sau, một chiêc Audi A8 dừng trước mặt Dương Mỹ. Tài xế xuông xe, giao chìa khóa cho cô, cúi đầu chào trước khi Dương Mỹ lên xe lao vút đi.
Ở đây tốt hơn Việt nam là có thể phóng tốc độ cao trên đường mà không có hạn chế như ở quê cô.( Quê mẹ Dương Mỹ là ở Việt Nam, Dương Mỹ đã về đó sống năm cô 13t)
“ Lão gia, tiểu thư đã đi ra khỏi khách sạn, ngài có cần điều tra người đàn ông đi cùng tiểu thư tối qua là ai không ạ?” Ngay sau khi Dương Mỹ vừa gọi điện đến, quản gia cũng liền gọi điện thoại cho Dương trí Chung, cũng là bố của Dương Mỹ, người đáng lẽ ra nên đang hôn mê.
Trong điện thoại là một hồi trầm mặc, một lúc sau vẫn chưa có thấy thanh âm trả lời.
Quản gia lo lắng phải lên tiếng đánh thức “ Lão gia, ngài không sao chứ?”
“ À, không có gì đâu. Chú cứ cho người điều tra về hắn, theo dõi cả nhất cử nhất động của hắn nữa.Chuyện của tiểu Mỹ tôi không muốn can thiệp nhiều, nếu hắn không có ý đồ xấu gì với Tiểu Mỹ thì tôi cũng không cần quản nữa.”
Dương Trí Chung âm thanh nghiêm nghị nói vào điện thoại.
“ Dạ vâng, thưa lão gia. Ngài còn chuyện gì nữa không?” quản gia cố ý hỏi, theo hầu lão gia đã 30 năm, trong lòng lão gia nghĩ gì lẽ nào ông lại không hiểu. Khẳng định lão gia vẫn còn điều muốn nói, chỉ là đang phân vân mà thôi.
Ở đầu bên kia lại là một hồi trầm mặc. Dương Trí Chung ngồi trên giường bệnh đang đau đầu suy nghĩ có nên làm như vậy không. Đây vốn dĩ là mong muốn bấy lâu nay của ông nhưng việc này chỉ sợ càng đẩy quan hệ giữa cha con ông ngày càng xa hơn. Cuối cùng cũng phải đưa ra quyết định. Có lẽ đây là việc cuối cùng ông có thể làm cho con bé. Nếu đây là việc con thích thì tiểu Mỹ ạ, ba sẽ thành toàn cho con.

“ Còn một điều nữa, nhắc tiểu Mỹ đến phòng bệnh gặp tôi, tôi có việc muốn nói với con bé.” Dương trí Chung âm thanh kiên quyết nói vào điện thoại.
Đầu bên kia đến lượt lão quản gia giật mình. Lẽ nào, lão gia ngài đang quên phải đóng kịch với tiểu thư rồi sao, như thế nào lại muốn gặp rồi. Dù sao, lão cũng chỉ giật mình thôi, chứng kiến quan hệ bất hòa giữa 2 cha con lão gia khiến lão cũng thật đau lòng mà không có cách. Bây giờ có lẽ cũng đã đến lúc làm rõ mọi chuyện rồi.
Nghĩ được như vậy khiến tâm tình lão cũng trở nên tốt hơn, âm thanh mang theo sự vui sướng, nghẹn ngào nói “ LÃo gia, ngài đã suy nghĩ kĩ rồi sao? Ngài quyết định sẽ nói mọi chuyện cho tiểu thư sao? Thật tốt quá. Lão già ta có chết cũng có thể yên lòng rồi”
Dương Trí chung cảm đọng nghe được, ánh mắt đã phiếm hồng, không lỡ đnáh vỡ ước muốn của lão. Dù sao, lão cũng đã theo ông được 30 năm, cảm tình sâu đậm không thể nói hết. Cứ để lão nghĩ như vậy có lẽ cũng là chuyện tốt
“ Ùm. Tôi đã quyết định rồi. Dù sao cũng đâu thể trốn tránh cả đời, đau lâu dài không bằng đau một lần. Dù sao mấy năm qua tôi thực sự cũng có chút mệt mỏi rồi” Trong thanh âm kèm theo cả tiếng thở dài, có lẽ quyết định này thực sự là đúng.
“ Lão gia, ngài nghĩ được vậy thật tốt quá. Lão già ta thật hạnh phúc. A..Tiểu thư đã về rồi, lão gia, ta cúp máy trước, ta sẽ nhắn tiểu thư đến gặp ngài.” Lão quản gia vội vàng nói nốt câu cuối rồi cụp máy chạy ra ngoài đón Dương Mỹ.
“ Tiểu thư, cô đã về. Cô có cảm thấy đói không? Tôi cho người làm chút gì đó cho tiểu thư.” Quản gia đến gần hỏi Dương Mỹ.

“ Không cần đâu, cháu không đói. Nếu không có viecj gì thì cháu lên lầu trước” Dương Mỹ vội vàng đáp, bước chân vẫn không hề giảm hướng về phía hành lang. Điều trước mắt cần làm là tẩy rửa hết mùi nam nhân chết tiệt kia ở trên người cô. Không hiểu hắn dung nước hoa gì mà mùi hôi thối lại lưu lâu như vậy, chùi mãi cũng không hết.
Nếu mà Lăng Thiên mà nghe được lời này từ chắc sẽ tức hộc máu mất. Lọ nước hoa hắn đặt hàng riêng ở Pháp, cả Thế Giới cũng chỉ có vài chục lọ, vậy mà cô lại kêu là mùi hôi thối. Thật không có đầu óc.
“ Chờ một chút, tiểu thư. Lão gia đã tỉnh lại, ngài ấy muốn gặp cô” Quản gia vội vàng đuổi theo Dương Mỹ nhắn nốt câu cuối cùng trước khi cô đóng lại cửa phòng.
Cánh tay thoáng dừng lại, bước chân cũng dừng hẳn. Dương Mỹ đứng trước cửa phòng vẫn không hề quay đầu lại, bờ vai nhỏ gầy thoáng run rẩy. Một lúc lâu sau, âm thanh lạnh lùng vang lên “ Ông ta tỉnh rôi sao? Được rồi, cũng nên gặp mặt một lần, chuẩn bị một chút, tôi sẽ xuống sau” Dương Mỹ nói xong câu cuối cũng kéo cửa phòng lại.
Quản gia đằng sau cánh cửa khẽ nở nụ cười vui sướng. “ Thật tốt, tiểu thư cuối cùng cũng nghĩ thông. 10 năm rồi, 2 cha con chưa từng chính diện đối mặt, cũng đã đến lúc rồi” Lão không hề biết, quyết định lần này sẽ mang đến một hồi máu tanh thật lớn đối với toàn Thế Giới.
Bên trong phòng, Dương Mỹ thật không hiểu sao lại đồng ý với yêu cầu của ông ta.Cô cũng không hiểu cảm giác trong lòng mình bây giờ, là tức giận hay là gì? Cô thật không hiểu nổi bản thân nữa. “ Không được, Dương Mỹ, ông ta và cả bà ta đều là hung thủ giết hại mẹ ngươi, ngươi không thể mềm lòng được. Đúng, không thể mềm lòng, ngươi phải trả lại gấp 10, gấp 100 lần những gì họ đã làm.” Lòng thầm hạ quyết tâm, Dương Mỹ vẫn tiếp tục kế hoạch trả thù đã vạch định sẵn suốt mấy năm qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận