Yêu Em Thật Không?


Trong một căn phòng tối, ánh đèn mờ ảo hắt lên thân mình của một người đàn ông. Lúc này, anh ta đang bị cột chặt trên ghế, cả người thỉnh thoảng lại giật giật vài cái, mà trên người anh ta cũng không còn chỗ nào nguyên vẹn nữa, nhìn khắp nơi đều có thể thấy máu.
Một ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi anh ta, ánh mắt rất lạnh lùng tựa như trước mắt “ người đó” không phải là một người sắp chết.
Soạt…
Một li nước lạnh được hắt thẳng vào mặt người đàn ông bị trói khiến anh ta giật mình tỉnh. Ngước nhìn người cầm chiếc li, trong mắt anh ta có hận ý cùng khinh thường rõ rệt.
Tựa như không nhìn thấy ánh mắt hận thù kia, “ người đó” thong thả bước lại gần:
“ Anh như vậy còn có thể chịu đựng được bao lâu? Vì một người không quen biết như vậy có đáng không?” Lăng Vũ vươn tay nâng cằm anh ta buộc anh ta phải nhìn vào mắt mình nói.
Đúng vậy, “ người đó” chính là Lăng Vũ nhưng cũng không phải là Lăng Vũ. Anh ta không phải là một cảnh sát Lăng Vũ mạo hiểm để cứu tính mạng đồng đội, anh ta đã hoàn toàn bỏ qua hai từ cảnh sát ra sau đầu. Trong ánh mắt anh bây giờ chỉ có vô tận hận ý mãnh liệt.
Người bị trói cố dùng nốt chút sức lực còn lại trừng mắt nhìn vào Lăng Vũ, khàn khàn nói:
“ Tôi không vì cô ta, tôi vì tổ chức. Dù có chết cũng đáng.”
Lăng Vũ khinh thường hất cằm anh ta đứng một bên khoanh tay nói:
“ Cô ta đã không còn là người của tổ chức, anh làm vậy có ai khen thưởng anh không? Tổ chức có vì thế mà biết ơn anh không?”
“ Không quan hệ, tôi chỉ tuân theo luật của tổ chức, dù thế nào cũng đừng mong moi được gì từ tôi.”
Lăng Vũ nghe vậy trừng mắt nhìn, tức giận rít gào:
“ Luật, luật, luật. Cái luật lệ chó má kia quan trọng hơn tính mạng anh sao? Đừng tưởng rằng tôi không dám giết anh, nếu anh còn không nói cho tôi biết cô ta rốt cuộc là ai thì tôi sẽ không nhân nhượng nữa đâu.”
Người kia thấy vậy cũng không cùng Lăng Vũ nói thêm nữa mà nhắm mắt lại không nói gì.
Lăng Vũ nhìn thấy thế cũng rất tức giận nhưng lại không dám giết anh ta, ít ra cho đến khi anh biết được tung tích của người đàn bà đó anh cũng phải nhẫn nhịn.
Thật khó khăn nén xuống tức giận trong lòng, Lăng Vũ mới bình tĩnh mỉm cười ngồi xuống đối diện anh ta nói:
“ Jack, tôi biết anh rất trung thành với tổ chức, chỉ là anh cảm thấy làm như vậy là đáng sao? Cô ta đã rời tổ chức, với tổ chức đã hoàn toàn không còn quan hệ gì cả, anh việc gì phải vì cô ta mà bỏ mạng. Dù anh có chết thì tổ chức cũng có nhớ đến anh không? Đáng nói là mấy lão già kia cũng đâu có coi trọng anh, họ bồi dưỡng anh chẳng qua là để làm con chó giữ nhà cho họ mà thôi.”
Dừng một chút, Lăng Vũ cố ý nhìn coi sắc mặt của anh ta. Thấy mí mắt anh ta giật giật mới mỉm cười tiếp tục nói:

“ Jack, tôi và anh tuy không phải là bạn nhưng cũng coi như có quen biết, tôi cũng không nỡ xuống tay với anh, chỉ cần anh nói cho tôi tên thật của cô ta tôi có thể thả anh đi. Anh yên tâm là tôi sẽ không để ai biết được cuộc nói chuyện ngày hôm nay của chúng ta.”
Vẫn không nói gì, người đàn ông tên Jack tựa như hoàn toàn không để ý đến những lời nói vừa rồi của Lăng Vũ một mực giữ im lặng. Nhưng anh ta biết những lời nói vừa rồi đã khiến anh ta dao động rồi. Đúng vậy, vì cái gì mà bắt anh vì một người không quen biết mà bỏ mạng, cô ta đã không còn ở tổ chức vậy thì việc gì phải bảo vệ cô ta. Đáng nói là, đối với cô ta, anh lại càng căm ghét nhiều hơn. Vì sao cùng được đưa vào tổ chức mà cô ta lại được hưởng sự dạy dỗ chuyên môn có bài bản còn anh thì phải đi làm tạp dịch cho bọn họ. Bọn họ đối với anh chẳng qua chỉ như đối đãi với con chó biết vâng lời mà thôi. “Đã như vậy, hừ, Dương Mỹ cô cũng đừng trách tôi.”
Jack mãnh liệt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lăng Vũ, anh đã có quyết định rồi.
Thấy được ánh mắt của anh ta, Lăng Vũ môi bất giác kéo lên một nụ cười lạnh…
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Dương Mỹ giật mình ngã ra sau lại được cánh tay của Lăng Thiên kịp thời đỡ được. Anh mỉm cười khàn khàn cố ý kéo cô vào trong lòng anh khiến Dương Mỹ cả khuôn mặt đều áp lên lồng ngực rộng lớn mà cứng rắn kia. Biến cố bất ngờ khiến Dương Mỹ sững sờ không kịp phản ứng, cô có thể nghe được tiếng tim anh đập thật mạnh mẽ, cũng có thể ngửi thấy cả mùi bạc hà dễ chịu từ người anh.
Cả khuôn mặt của Dương Mỹ đã sớm đỏ lên, cái cổ cũng vậy, hai tay của cô dùng sức đẩy thân mình ra khỏi người anh. Đáng tiếc là cái con người kia lại không để cô được như ý muốn, anh lại càng dùng sức ôm chặt cô hơn khiến Dương Mỹ bị ôm đến có chút ngạt thở.
Dương Mỹ biết rằng tư thế này của hai người rất ám muội cho nên khó khăn nhỏ giọng nói với Lăng Thiên:
“ Này…thả tôi ra, tôi…sắp ngộp chết rồi.”
Lăng Thiên cười một tiếng cũng nới lỏng vòng tay ra nhưng lại không hề buông hẳn, anh cố ý bế bổng Dương Mỹ lên để cô ngồi lên đùi anh, mặt đối mặt nhìn anh.
Dương Mỹ phát hiện thấy tư thế này lại càng không ổn giãy giụa muốn từ trên người anh đi xuống.
Bất ngờ cô cảm thấy được thân mình Lăng Thiên cứng lại, giọng nói khàn khàn của anh cất lên:
“ Đừng động đậy, em đang đùa với lửa đấy.” ( chỗ này thay đổi cách xưng hô một chút, vì hai người đều đang trong giai đoạn tiến triển cho nên cũng không thể xưng hô là anh- tôi( cô- tôi) mãi được nhỉ!)
Dương Mỹ phát hiện thấy ánh mắt của anh nóng rực nhìn cô khiến Dương Mỹ hoảng sợ không dám nhúc nhích thêm. Cô biết mình động phải ổ kiến lửa rồi. Là ai đã nói nhỉ, bên dưới đàn ông đều là cầm thú. Xem ra quả không sai.
Lăng thiên cực lực nhịn xuống cảm giác bốc hỏa trong người, anh biết đây chưa phải là lúc. Trừ khi cô tự nguyện nếu không anh sẽ không áp buộc cô làm bất cứ điều gì. ( câu này cảm động quá!)
Dương Mỹ bối rối không biết nên làm gì. Lần đầu tiên cô phát hiện đầu óc mình căn bản trống rỗng không nghĩ được biện pháp. “Là do anh sao?”
“ Anh…tốt hơn chưa?” Dương Mỹ nhẹ giọng hỏi.
Lăng Thiên cúi đầu gục vào cái cổ trắng noãn của cô ra sức hít thở mùi hương riêng biệt của cô. Hai tay anh cũng không tự giác kéo cái eo nhỏ nhắn của cô sát vào người mình khiến thân mình hai người thoáng chốc không còn kẽ hở.
“ Để như vậy…một lát thôi. Cho anh cảm nhận em.”

Dương Mỹ nhíu nhíu mày nhưng cũng không phản kháng. Cô phát hiện, mình đặc biệt thích ở trong vòng tay anh như vậy. Rất ấm áp, cũng…rất an toàn.
Thật lâu sau, Dương Mỹ cúi đầu ở bên tai Lăng Thiên nói:
“ Nếu anh muốn…”
Câu nói nửa chừng khiến Lăng Thiên bất chợt nhíu mày, hỏi lại cô:
“ Sao?”
Dương Mỹ mạnh mẽ đẩy anh ra đối diện với ánh mắt anh từng câu từng chữ nói:
“ Nếu anh muốn, tôi có thể ở với anh, đêm nay.”
Nghe được câu nói này, lông mày của Lăng Thiên bất giác nhếch lên, sau đó cả khuôn mặt anh chợt lạnh đi hỏi:
“ Vì sao? Đối với ai cô cũng tự nguyện như vậy sao?”
Chết tiệt, cô vừa nói gì vậy. Cô chủ động khiến Lăng Thiên ban đầu rất ngạc nhiên nhưng nghĩ lại quan hệ của cô và anh cũng không phải người yêu mà cô lại đưa ra yêu cầu như vậy khiến trong lòng anh nổi lên một cảm giác tức giận. Đối với cô, anh cũng như bao người khác sao? Khốn khiếp, cứ nghĩ đến cô đối với tên khác cũng như vậy khiến Lăng Thiên lửa giận bốc cao. Cô chỉ có thể thuộc về anh, trước đây cũng vậy, sau này lại càng như vậy.( quá bá đạo, nhưng mà mình thích.)
Nghe anh nói như vậy,Dương Mỹ mặt lạnh hẳn đi, cô bắt đầu giãy giụa đứng lên khỏi người anh. Phản ứng của cô như vậy càng chọc giận thêm Lăng Thiên.
“ Thế nào? Không phải lúc nãy còn chủ động mời gọi tôi sao? Bây giờ cô lại hối hận rồi?”
“ Hừ, anh nghĩ sao thì tùy. Chẳng qua chỉ là tình một đêm thôi, anh sợ sao?” Dương Mỹ càng nghe càng tức giận lại không có biện pháp. Cô trừng mắt nhìn dùng lời lẽ khiêu khích để chọc giận anh.
Quả như cô mong đợi, người kia dùng ánh mắt lạnh lẽo muốn giết người nhìn cô. Dương Mỹ cũng không hề hoảng sợ mà nhìn thẳng vào mắt anh, môi mỉm cười giễu cợt.
Bất ngờ, Lăng Thiên cúi người ngậm lại cái miệng đáng ghét của cô, dùng răng cắn nhẹ vào cánh môi khiến Dương Mỹ bị đau nhíu mày. Đây là anh cố ý trừng phạt cô, cô dám khiêu khích anh, anh sẽ cho cô biết từ hối hận là viết như thế nào.
Môi lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau, nụ hôn của anh cuồng dã mà bạo lực hoàn toàn mang ý trừng phạt. Hai tay anh cố trụ cái cổ của cô để cô ngửng đầu đáp ứng anh. Dương Mỹ cũng không hề cự tuyệt, thản nhiên để anh mặc sức bừa bãi trong miệng mình, đôi khi còn ngây ngô đáp lại anh.
Qua thật lâu sau, khi cả hai đều có điểm khó thở Lăng Thiên mới nuối tiếc buông tha cho cô. Dương Mỹ đã sớm bị hôn đến mê man, cánh môi bị anh chà đạp đến sưng đỏ, đau nhức. Cô mềm nhũn tựa đầu vào ngực anh, lẳng lặng thở.
Lăng Thiên mỉm cười hài lòng nhìn kiệt tác của mình, hai tay lại càng ôm chặt người trong lòng. Anh để cẳm của mình lên đỉnh đầu cô, khàn khàn nói:
“ Nói cho anh, vì sao em phải làm như vậy?”

Giọng nói của anh từ tính mà quyến rũ khiến Dương Mỹ theo bản năng trả lời anh( thôi miên đấy ạ!)
“ Tôi không muốn nợ ai. Tôi muốn trả nợ cho anh.”
Lăng Thiên nghe được đáp án thoáng nhíu mày nhưng rất nhanh lại nở nụ cười. Tính cách của cô vẫn không đổi, là một tiểu yêu cứng đầu.
Lăng Thiên đối với cô càng thêm nhẹ nhàng hỏi:
“ Em đã từng với ai như vậy chưa?”
Dương Mỹ nhíu mày tựa như suy nghĩ, lông mày của cô nhíu lại, ánh mắt sắc hơn, cô ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười lạnh nhạt nói:
“ Rồi.”
Đáp án ngoài dự liệu khiến Lăng Thiên lại tức giận. Anh bắt được cánh tay của cô, gắt gao nắm chặt khiến Dương Mỹ bị đau đến nhăn mày nhưng cũng không hề mở miệng kêu.
“ Là ai? Đáng chết, là kẻ nào? Anh phải giết hắn.” Lăng Thiên không kìm được tức giận đối với cô rít gào.( ghen rồi)
Dương Mỹ thấy anh phản ứng như vậy, trong lòng bất giác chảy qua một dòng suối ấm áp, cô cũng thực bình tĩnh trả lời anh:
“ Tôi đã làm rồi.”
“ Sao?”
“ Tôi giết hắn.”
Lăng Thiên thoáng chốc ngẩn người, tiếp đó anh kéo mạnh cô vào lòng mình ôm thật chặt như sợ cô sẽ biến mất. Anh biết đó là chuyện ngoài ý muốn, cô tuyệt đối không phải tự nguyện nếu không đã không giết hắn. Anh đã hiểu lầm cô, anh nên đền bù cho cô.
“ Anh xin lỗi, sau này sẽ không cho ai chạm vào em nữa. Anh sẽ bảo vệ em.”
Dương Mỹ cứng người để mặc anh ôm, miệng cô thì thào nói:
“ Tôi ghê tởm hắn, nơi hắn động qua tôi đều ghê tởm. Tôi chặt tay hắn, móc mắt hắn, cắt của hắn. Tôi thả hắn vào rừng, mặc hắn sống hay chết. Tôi…tôi thực bẩn, thực bẩn…”
Nghe được cô tự nói, Lăng Thiên cảm thấy trái tim cũng nhức nhối khó chịu theo. Anh càng ôm cô chặt hơn, dùng lời nói kiên nghị nói với cô:
“ Không, em không bẩn, tuyệt đối không. Trong mắt anh, em là đẹp nhất, trong sáng nhất, mãi mãi là như vậy. Anh không để ai tổn thương em nữa, kẻ nào dám anh sẽ giết hắn.”
Dương Mỹ không nghe thấy anh nói, cô vẫn tự thì thào với bản thân:
“ Tôi rất bẩn, hắn rất bẩn, ghê tởm, ghê tởm. Tôi giết, giết hết bọn chúng…”
Lăng Thiên không để cô nói thêm nữa, anh dùng miệng cản lại những âm thanh của cô. Thấy cô như vậy, bản thân anh cũng cảm thấy đau đớn theo. Anh thực hận, thực hận kẻ đã khiến cô như vậy. Nếu cô không giết hắn thì chính tay anh cũng sẽ giúp cô làm việc này. Hơn nữa còn có thể khiến hắn không dễ dàng chết như thế.

Anh hôn dọc khuôn mặt cô, từ trán xuống mắt, sau đó là cái mũi cao nhỏ xinh, cuối cùng mới hôn trụ đôi môi của cô. Anh hôn nhẹ nhàng không hề giống như vừa rồi trừng phạt cô. Anh muốn dùng tình cảm để giúp cô thoát khỏi ám ảnh.
“ Anh yêu tôi sao?” Bất chợt, Dương Mỹ hỏi một câu khiến Lăng Thiên giật mình buông cô ra.
“ Anh yêu tôi sao?” Thấy anh không trả lời, Dương Mỹ lần nữa lặp lại câu hỏi.
Lúc này, Lăng Thiên mới bừng tỉnh, cô đang hỏi anh yêu cô sao. Gần như không cần suy nghĩ, Lăng Thiên theo bản năng trả lời:
“ Yêu. Anh yêu em từ ánh mắt đến nụ cười, từng cử chỉ của em, hành động của em, cái nhăn mày, mím môi đều có thể khiến anh nhớ kĩ. Em khóc, anh sẽ đau. Em cười, anh sẽ vì em mà vui theo. Cho dù em sẽ không bao giờ ngoái đầu lại nhưng anh vẫn không kìm được bước theo em, dõi theo em. Cho dù em không nhớ anh nhưng anh vẫn không kìm được yêu em. Trước đây cũng vậy, hiện tại và sau này cũng vậy. ( Tỏ tình hay nhất mọi thời đại. Thế này thì ẻm nào chả chết.”
Từng câu từng chữ đều là những lời tận sâu đáy lòng được Lăng Thiên giấu kín suốt bao năm qua, Đến nằm mơ anh cũng muốn được nói cho cô. Hiện tại đã có thể, Lăng Thiên chờ mong nhìn phản ứng của cô.
Dương Mỹ nhìn vào mắt anh, thấy được trong đó là sự chân thành và tình cảm mãnh liệt, cô bất giác mỉm cười, nói:
“ Anh Thiên, Thiên Thiên…”
Lăng Thiên giật mình, nghĩ tưởng mình nghe nhầm, lắp bắp hỏi lại cô:
“ Em…em vừa nói gì?”
Dương Mỹ mỉm cười, bắt chước thanh âm trách cứ nói:
“ Anh Thiên hư lắm, toàn bắt nạt em thôi. Em không chơi với anh nữa, huhu, em sẽ mách ba ba là anh lấy hết tiền mừng tuổi của em, mách anh Vũ…”
Lăng Thiên ngạc nhiên đến độ há hốc miệng, trừng mắt nhìn.
Rất lâu sau, Lăng Thiên ha ha cười to, cũng bắt chước giọng nói năm nào nói:
“ Tiểu Mỹ, anh không bắt nạt em, đây là anh sợ em làm mất cho nên mới giữ hộ em biết không?”
Dương Mỹ cười cười nói tiếp:
“ Anh không đúng, anh cùng bọn họ đều bắt nạt em, huhu trả tiền mừng tuổi cho em. Em chán ghét, thực chán ghét anh.”
“ Không cho em nói như vậy, không cho phép chán ghét anh. Anh sẽ đánh lũ kia, tiểu Mỹ của anh chỉ có thể mình anh bắt nạt. Ai cũng không cho phép. Đi, theo anh tìm bọn họ.”
Lăng Thiên thâm tình lặp lại từng câu từng chữ năm nào, vành mắt có chút đỏ lên. Anh đợi, đợi thực sự là lâu lăm rồi, vì ngày này, anh hằng đêm đều cầu mong cô có thể nhớ lại anh, nhớ lại những kỉ niệm năm xưa của hai người.
Lăng Thiên mạnh mẽ kéo Dương Mỹ vào lòng ôm cô thật chặt, miệng thì thào gọi tên cô:
“ Tiểu Mỹ…tiểu Mỹ…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui