Yêu Em Thật Không?


Lê Phong không biết mình đi ra phòng họp bằng cách nào, tâm trí của anh lúc này hoàn toàn đặt trong câu nói kia “ Anh chỉ cần trả lời tôi, anh, có làm được hay không?”
Ta đang mơ sao? Có phải đây chỉ là giấc mơ không? Cho dù là mơ thì làm ơn cũng đừng cho ta tỉnh lại quá sớm, cho dù là mơ thì *** đây cũng là giấc mơ đẹp nhất kể từ khi ta sinh ra.
Lê Phong thất thần bước đi, anh hoàn toàn không nhận ra những âm thanh chúc mừng xung quanh.
Lúc này, đối diện với Lê Phong là một cô gái trẻ xinh đẹp. Tóc vàng, mắt xanh, dáng người nóng bỏng, cô là nữ thần trong lòng của đa số cánh đàn ông trong Tập đoàn bao gồm cả Lê Phong. Tất nhiên là ngoại trừ vị Chủ Tich đáng kính cao không với tới được kia thì cô là số 1 rồi.
Joanna mỉm cười nhìn ánh mắt ngây ra trước mặt cô. Nụ cười của cô khiến Lê Phong sực tỉnh, khuôn mặt đỏ bừng, lúng túng không biết nói gì.
Joanna bật cười khúc khích nhìn anh. Ồ, từ trước đến giờ sao không biết anh ta cũng có mặt đáng yêu như vậy nhỉ!
“ Lê Phong, chẳng lẽ nhìn thấy tôi lại khiến anh sợ hãi như vậy sao?” Joanna giả vờ nghiêm mặt lại khó chịu nói.
Lê Phong nghe cô nói lại càng lúng túng đứng lắp bắp nửa ngày mới nói được:
“ Không…không phải, tôi…tôi…”
Joanna thật muốn cười thật to, cái vẻ mặt của anh ta lúc này là sao. Trông thật giống như là con gái mới về nhà chồng vậy. Cô cũng cảm thấy tội cho anh ta nên cũng không đinh trêu đùa anh chàng này nữa.
“ Tôi tôi cái gì! Nói nửa ngày không xong, mệt anh quá. Tôi đến chuyển lời của Chủ tịch, cô ấy bảo anh sau giờ làm đến phòng của cô ấy. À, tốt nhất là nên bí mật.”

Joanna nói xong còn cố ý nhìn Lê Phong với ánh mắt mập mờ theo kiểu “ tôi đã biết rồi.” sau đó mới đi.
Lê Phong ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Joanna. Những lời vừa rồi là ý gì đây, cả ánh mắt của cô ta lúc nói mấy câu đấy nữa. Có vẻ như là…hình như là…có chút mờ ám. Không lẽ…cô ấy…cô ấy có ý gì với mình….Không, không, không…đây là ý của Chủ tịch mà. Chẳng lẽ…oh my god…chủ tịch…chủ tịch có ý với mình. Trời ạ, trời ạ, không thể nào, tuyệt đối không thể. Mình phải làm sao đây, nên chấp nhận hay cự tuyệt bây giờ. Nếu cự tuyệt chắc sẽ bị đuổi việc nhưng nếu nhận lời thì trong lòng mình đã có người khác rồi. Ôi! Phải làm sao đây.
Lê Phong vẫn đang chìm đắm trong sự tự sướng của bản thân. Không biết là đang sướng hay khổ nữa.
Mà càng sợ cái gì thì lại càng đến nhanh. Thoáng cái đã hết giờ làm. Lê Phong vò đầu bứt tóc cuối cùng cũng quyết định đi lên phòng Chủ Tịch. Trông dáng vẻ của anh ta rất ra dáng “ anh hùng ra trận” hùng hổ đi lên. Ai không biết còn tưởng ở đây có bạo động chứ.
Phòng Chủ tịch
Cộc…cộc
“ Vào đi.” Dương Mỹ không ngước lên khỏi máy tính nói.
Lê Phong bước vào phòng, ánh mắt từ hoảng sợ chuyển thành chăm chú.
Nhìn cô gái sau bàn làm việc kia, gương mặt xinh đẹp có thể nói là hiếm có nhưng lại luôn lạnh lùng. Ngay cả khi làm việc cô cũng không hề giảm bớt sự xinh đẹp nhưng Lê Phong có thể cảm nhận được sự mệt mỏi trong đôi mắt của cô. Có lẽ lúc này đây Lê Phong mới thực sự hiểu được chức vị Chủ Tịch quả thật không dễ làm. Hằng ngày có biết bao nhiêu việc chờ cô xử lí, cho dù có giỏi thì cô cũng chỉ là một cô gái. Lê Phong lần đầu tiên cảm thấy có chút thương xót đối với con người này.
Ngay khi Lê Phong đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì một âm thanh lạnh lùng cắt ngang:
“ Anh có biết nhìn chằm chằm người khác như vậy rất bất lịch sự không?”

Lê Phong giật mình thu lại ánh mắt, cuống quýt nói:
“ Tôi..tôi xin lỗi.”
Dương Mỹ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt không có tức giận mà chỉ nhàn nhạt đánh giá.
“ Ngồi xuống đi.”
Lê Phong dè dặt ngồi xuống nhưng cũng chỉ dám ngồi nửa mông.
“ Biết tại sao tôi gọi anh không?”
Lê Phong cúi đầu thật thấp, không biết trả lời như thế nào, có điều mặt có chút đỏ lên. Chẳng lẽ lại nói ra mấy cái suy nghĩ không đứng đắn vừa rồi cho Chủ tịch. Lê Phong xấu hổ thầm nghĩ không dám nói gì.
Dương Mỹ hình như cũng không để ý đến sự im lặng của anh, chỉ thở dài nói:
“ Cũng không trách anh được, anh vẫn còn trẻ nên chưa có nhiều kinh nghiệm. Nhiệm vụ lần này xem ra có chút làm khó anh rồi.”
Bỏ qua ánh mắt khó hiểu của Lê Phong, Dương Mỹ lại nói tiếp:
“ Không ngại nói thẳng với anh, vừa rồi chẳng qua tôi chỉ lấy anh ra để chọc tức bọn họ mà thôi.”

Lê Phong sắc mặt tái đi nhưng Dương Mỹ lại mỉm cười nói:
“ Anh có thể bất mãn với tôi, nhưng sau hôm nay anh không thể tồn tại bất cứ một suy nghĩ nào như vậy nữa. Yên tâm, con người tôi rất công bằng, đã lấy của ai thứ gì thì sẽ hoàn trả lại gấp đôi. Kể từ hôm nay, anh sẽ trở thành trợ thủ của tôi. Tôi sẽ cho anh quyền lực, tiền bạc. Những thứ đó đối với tôi cũng không là gì cả, tôi chỉ cần anh cống hiến sức lực và sự trung thành của mình cho tôi.”
Nói đến đây, ánh mắt Dương Mỹ sắc bén hẳn: “ Nhưng mà quan trọng nhất là, anh cần chứng minh cho tôi thấy năng lực của anh, chứng minh cho tôi thấy anh hữu dụng và có thể khiến tôi tin tưởng. Bởi vì cái tôi cần không phải là thứ vô dụng. Trả lời tôi, anh có làm được không?”
Lê phong mắt mở thật to, hai bàn tay nắm chặt cố gắng tiêu hóa hết mấy câu nói vừa rồi. Trong lòng Lê Phong bây giờ đang đấu tranh quyết liệt. Một mặt anh không muốn bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực, mặt khác lại cảm thấy không cam lòng nếu như bỏ qua cơ hội này.
Dương Mỹ cũng không nóng lòng thúc dục anh mà để cho anh suy nghĩ. Cái này là rất cần thiết.
Qua thật lâu sau, Lê Phong mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong mắt của anh có vài tia máu đỏ nhưng lại rất kiên quyết, khàn giọng nói:
“ Tôi có thể làm được, tôi sẽ chứng minh cho cô thấy năng lực của tôi, thề có chúa, tôi sẽ không bao giờ làm ra hành động gì có lỗi với cô. Chỉ cần cô không phụ tôi, tôi cũng không phụ cô.”
Dương Mỹ gật đầu hài lòng nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng:
“ Anh nên suy nghĩ thật kĩ, bởi vì tôi rất ghét bị phản bội. Khi tôi cảm thấy anh không còn trung thành với tôi, tôi thà từ bỏ công sức đã bỏ ra bồi dưỡng cũng kiên quyết loại bỏ bằng được cái gai này, cho dù là bằng cách nào. Anh biết là tôi làm được phải không?”
Lê Phong gật mạnh đầu nói: “ Tôi biết, nhưng tôi sẽ không hối hận.”
” Tốt, chỉ cần câu nói này tôi sẽ không để anh phải hối hận vì quyết định hôm nay.” Dương Mỹ lúc này mới mỉm cười nói tiếp “ Nhiệm vụ tôi giao cho anh hôm nay cũng không phải nói chơi mà cần đích thân anh phải thực hiên, hơn nữa phải hoàn thành xuất sắc cho tôi. Coi như đây là thử thách đầu tiên của anh. Ở đây không có ai khác tôi cũng không ngại nói thẳng, tuy rằng anh làm tôi hài lòng nhưng lại chưa đủ tin tưởng, vì vậy tôi chỉ cần anh khống chế giá cổ phiếu ở mức độ an toàn 3 ngày mà thôi. Sau 3 ngày sẽ có người đến thay thế cho anh.”
Lê Phong ngạc nhiên nhìn cô, trong mắt có chút bất mãn và nghi ngờ.
Dương Mỹ nhíu mày nói “ Thu hồi ánh mắt đấy của anh lại, đây là lần cuối cùng anh được phép nghi ngờ quyết định của tôi, sau này cho dù tôi có nói gì thì anh cũng chỉ có thể tuyệt đối tin tưởng và chấp hành. Khuyết điểm của anh bây giờ là còn thiếu kinh nghiệm, cho dù kiến thức sách vở có giỏi thế nào thì cũng cần phải có thời gian mài giũa. Lần này chỉ là thử thách nho nhỏ mà anh đã tỏ ra thiếu kiên nhẫn và tự kiêu như vậy, tôi thực sự có chút thất vọng.”

Lê Phong cúi đầu xuống cũng không phản bác.
“ Tình hình thực tế của chúng ta bây giờ phức tạp hơn anh nghĩ nhiều, tôi cần anh kiên trì 3 ngày không phải là khinh thường anh mà là đã tính đến thời gian cực hạn của anh bây giờ.Không cần nghi ngờ, bởi vì so với tôi bây giờ kiến thức của anh còn kém lắm. Người tôi cử đến thay anh so với anh hoàn toàn khác biệt. Bởi vì, người đó có được một thầy giáo tốt.”
Nói đến đây, ánh mắt Dương Mỹ nhu hòa đi hẳn, ngay cả Lê Phong cũng cảm thấy điều này.
Chỉ một phút ngắn ngủi, Dương Mỹ đã kịp thu lại dáng vẻ vừa rôi của mình, tiếp tục nhàn nhạt nói:
“ Anh ta có kinh nghiệm, có tài năng và rất nhiều thứ mà anh chưa có. Nhưng mà rất nhanh thôi anh sẽ đuổi kịp anh ta, tin tôi đi, chỉ là không phải bây giờ.”
“ Là ai vậy, tôi có biết không?” Lê Phong tò mò hỏi lại. Lê Phong quả thật rất muốn biết con người kia là ai. Có thể được chủ tịch khen hết lời như vậy chắc chắn là không thể tầm thường được.
Dương Mỹ mỉm cười nhìn anh, ánh mắt có phần trêu chọc nhẹ nhàng nói từng chữ: “ Bàn tay thép.”
Ba từ rơi vào tai Lê Phong khiến anh choáng váng, ngạc nhiên đến độ phải mở to cả hai mắt, mồm há rộng. Dáng vẻ rất buồn cười khiến Dương Mỹ thiếu chút không nhịn được.
Bàn tay thép, bàn tay thép. Trời ạ, là bàn tay thép đấy! Biết ba từ này là gì không? Ác mộng, tuyệt đối là ác mộng đối với dân chơi cổ phiếu. Chỉ cần anh ta búng một ngón tay thôi, à không, chỉ cần một móng tay thôi cũng đủ thay đổi tình hình cổ phiếu trong cả một thành phố nhỏ. Trời ạ, chúa của tôi, nếu có anh ta rồi thì cmn, việc quái gì phải lo lắng nữa, cứ việc ngồi chơi đếm tiền cũng đủ tiêu pha cho cả họ hàng gần xa rồi.
Vẻ mặt của Lê Phong bây giờ rất là bỉ ổi, anh đang nghĩ đến việc lợi dụng bàn tay thép để kiếm tiền cho bản thân. Nếu để ai mà biết được không đạp anh ta xuống nhổ cho bãi nước bọt mới lạ. “Vô sỉ, quả thật quá vô sỉ, anh là ai mà có thể nghĩ việc tốt như vậy tự nhiên rơi xuống đầu chứ. Lại đi nghĩ rằng để bàn tay thép kiếm tiền ình thì thật là ông có thể nhịn nhưng bà lại không thể nhịn. Chúng ta trực tiếp lấy nước bọt dìm chết ngươi.”
Dương Mỹ không biết suy nghĩ trong đầu Lê Phong bây giờ nếu không cũng sẽ tức giận mà đạp anh ta bay xuống lầu rồi.
“ Chuyện tốt của anh còn chưa hết đâu, biết bàn tay bạc không? Mấy hôm nữa tôi sẽ để anh đến chỗ của anh ta học tập trong vòng 1 năm. Sau 1 năm tôi cần thấy được sự thay đổi rõ ràng nhất từ anh. Đừng để tôi thất vọng.”
Lê Phong nghe xong câu này trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Trời ạ ( gọi gì mà lắm thế, kêu ông chúa kia kìa, ta còn bận đọc truyện rồi!) cái này so với cái trên còn khủng khiếp hơn. Cái này chỉ cần thổi một cái là cũng đủ dìm chết mấy trăm con kiến như anh rồi. Nếu mà có 2 người bọn họ cùng làm thì…ha ha ha. Thời đại của ta đã đến. Hú hú...hè hè…Ngay cả khi mơ Lê Phong cũng có cảm giác bay bổng, môi cũng nhếch lên thật cao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui