Yêu Em Thật Không? Tập 2


" Đời là bể khổ, em giẫy giụa chán chê và chợt nhận ra rằng em không biết bơi. Haizz...thâm thúy quá, Giai Giai không thể hiểu nổi." Một bé gái chừng 8 tuổi đung đưa bàn chân ngắn ngủn, lắc lắc chiếc đầu nhỏ xinh nhẹ giọng cảm thán. Đứa trẻ rất đẹp, tựa như một thiên thần nhỏ khiến người ta ngứa ngáy muốn ôm vào lòng. Hai má trắng mịn, tròn tròn, hồng hồng, phúng phính, đôi mắt to, đen tuyệt đẹp cùng chiếc mũi thanh tú nhỏ xinh. Thật là một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo khiến người ta không khỏi băn khoăn rốt cuộc thì cha mẹ như nào mới sinh được một đứa trẻ đáng yêu như vậy.
" Tiểu Giai, con đang đọc cái gì vậy?" Một thiếu phụ hùng hổ cầm chiếc thìa to hung dữ quát. Tuy rằng đã có con nhưng nhìn vào thiếu phụ lại càng thêm phần thành thục, quyến rũ. Mái tóc xoăn nhuộm dài đến ngang lưng ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Đôi mắt của đứa bé kia chắc chắn thừa hưởng từ cô, rất đẹp.
" A. Mẹ, Giai Giai không có đọc gì hết. " Đứa trẻ luống cuống đóng laptop lại, xun xoe cười lấy lòng mẹ.
" Thật không, vậy đưa laptop mẹ xem. Có phải con lại đọc truyện phải không, mẹ đã dặn không được đọc truyện nữa mà, cứ suốt ngày cắm cúi vào đọc thì lấy đâu ra thời gian để học. Mau vào mang sách vở ra bảo dì của con dạy cho đi."
" Ôi không, mẹ của con, chúng ta có thể thảo luận lại vấn đề này không." Vừa nói cô bé vừa nhảy xuống khỏi bàn chạy đến ôm chầm lấy mẹ cô làm nũng: " Một ngày 24 giờ, con sẽ chỉ dành 3 à không 2 giờ đọc truyện thôi nhé. Còn lại con sẽ học mà, cô giáo con đã nói rằng, phải tích cực học những kiến thức ngoài sách vở như vậy mới giỏi được. Mẹ à, chẳng lẽ ngay cả lời của cô giáo mẹ cũng không tin sao?"
Thiếu phụ tỉnh bơ gạt hai bàn tay nhỏ xíu đang bám lấy mình ra rồi cúi xuống nói: " Vậy được, con nói ẹ biết, rốt cuộc thì con học được gì từ những truyện con đọc?"
Bé gái hưng phấn kéo tay mẹ đến bên bàn mở laptop ra chỉ ẹ cô: " Đây rồi, mẹ xem đi, nhân vật nữ chính trong truyện này đang bị bạn nam chính ngược tơi tả, vì thế cho nên Giai Giai quyết định sau này lớn lên sẽ thành một cường nữ để không ai ăn hiếp được. Mẹ yên tâm, sau này Giai Giai cũng sẽ bảo vệ mẹ, không cho ai ăn hiếp mẹ hết." Giọng nói tuy trẻ con nhưng lại thể hiện rõ sự quyết tâm bên trong khiến thiếu phụ không khỏi cảm động mà mắng yêu:
" Đứa ngốc, ai cần con bảo vệ chứ, chăm chỉ học cho tốt là mẹ mừng rồi. Được rồi, mau đi tìm dì con đi." Thiếu phụ mỉm cười dịu dàng xoa đầu đứa nhỏ rồi nhẹ nhàng đẩy cô đi.

Bé gái vui vẻ nhảy chân sáo chạy đi nhưng chưa được mấy bước lại giật mình quay lại:
" Mẹ, mẹ có thấy Bánh bao đâu không? Nãy giờ con không để ý không biết lại chạy đi đâu rồi." Vừa nói vừa cúi xuống nhìn xung quanh, miệng lẩm bẩm:
" Bánh bao đáng ghét, suốt ngày bỏ chị chạy đi chơi một mình."
Lúc này, cửa đột nhiên được mở ra, một cô gái trẻ xinh đẹp ôm theo một chú chó Eskimo lông xám trắng bước vào, miệng cười tươi giơ chú chó lên nói:
" Giai Giai, con lại đọc truyện để Bánh bao đi chơi một mình mà còn trách nó sao. Ta vừa tìm được Bánh bao ở quán kem đầu phố, nếu ta mà đến chậm chút nữa không chừng Bánh bao đã..."
" Ôi không, Bánh bao đáng yêu, dũng cảm của chị, em có sao không, có bị tên điên Jack ở đầu phố xơi được miếng nào không? Chị đã bảo em bao lần là không được đến gần nó nữa mà, em nhìn lại bản thân mình xem có bằng được cái bắp chân của nó không, sao lại cứ thích đi rình trộm bánh bao của nó chứ. Bánh bao tội nghiệp, lại đây chị thương nào." Vừa nói, bé gái vừa giả vờ khóc lóc đến bế lấy chú chó, giơ trái giơ phải xem xét.
" May mắn, may mắn, vẫn còn nguyên vẹn." Chợt nhận ra hai người lớn đứng bên cạnh đang mỉm cười xem kịch nhìn mình, Giai Giai vội vàng thả chú chó xuống, giả vờ nghiêm giọng trách mắng: " Bánh bao, em đã biết lỗi chưa, sau này có còn dám bén mảng đến đầu phố nữa không."
Không may cho cô bé, chú chó vừa đặt chân xuống đất đã vội chạy đến bên chỗ nằm của mình tìm đồ ăn khiến mẹ cô bé và dì đều ôm bụng cười.
Thấy vậy, Giai Giai càng xấu hổ, quyết phải tóm bằng được Bánh bao tính sổ.
" Đứng lại, Bánh bao, em đứng lại cho chị, em quá khinh thường chị rồi, mau đứng lại, nếu không chị cắt xuất Bánh bao trưa nay của em."
Ha ha ha!!!
Tiếng cười vui vẻ vang lên khắp cả quán.
Lúc này, một người đàn ông cao lớn, anh tuấn khác lại bước vào quán, rất tự nhiên đưa tay ôm ngang eo của cô gái vừa bước vào, mỉm cười chào hỏi bà chủ:
" Có vẻ hôm nay đông vui quá nhỉ? Giai Giai bé bỏng, ai khiến cháu tức giận thế kia?"
Giai Giai nghe thấy giọng của người trong lòng, cuống quýt ôm lấy Bánh bao ra kể tội:

" Ôi chú Tiểu Nam thân yêu, cháu nhớ chú chết đi được, chú mau mang Bánh bao ra đầu phố, cháu không thể chịu đựng nổi nó nữa, lần này cháu quyết sẽ không mềm lòng."
Người đàn ông cúi xuống bế cả chó lẫn người lên, thơm vào hai gò má trắng mịn của cô bé mới hài lòng nói:
" Ồ, hóa ra lại là Bánh bao chọc Giai Giai của chú sao? Vậy được, chúng ta cùng nhau đi hành hình thôi." Nói rồi thực sự rảo bước ra ngoài quán.
" Khoan, khoan đã, chuyện này có vẻ hơi vội, chúng ta có thể bàn thêm. Cháu sẽ cho Bánh bao cơ hội cuối cùng, chúng ta nên cho nó cơ hội ăn năn hối cải phải không?"
" A. Cũng đúng, nhưng mà hình như chúng ta đã cho Bánh bao hơi nhiều cơ hội rồi thì phải, nếu còn nhân nhượng, không chừng nó sẽ trèo lên đầu chúng ta mất." Người đàn ông cố nén cười nhìn vào khuôn mặt nhăn lại của Giai Giai mà giả vờ khó khăn nói.
" Không thể nào, đây là lần cuối cùng rồi. Bánh bao, em mau xin lỗi mọi người mau, chắp tay à chân vào xin lỗi mau."
Lúc này, mẹ cô này giờ vẫn đứng bên cạnh xem kịch mới lên tiếng:
" Giai Giai à, Bánh bao làm sao biết chắp tay xin lỗi được, con tha cho nó đi."
Thấy được mẹ kê bậc thang cho xuống, Giai Giai cũng giả vờ bất đắc dĩ thuận theo, trong lòng nói ngàn vạn câu yêu mẹ:
" Thôi được, nể tình mẹ đã xin cho em, hôm nay chị tha cho em đấy. Nhớ là không được có lần sau đâu biết chưa."

Ba người lớn đều biết tỏng trong lòng bé nghĩ gì nhưng không nói, mặc cô chơi đùa.
" A, phải rồi, chú Tiểu Nam, chú đến chơi với con sao? Mà không phải, dì Nhã Nhã ở đây, vậy là chú đi theo cô đến phải không?" Giai Giai nhanh nhẹn trèo lên đùi của người đàn ông ngồi, nghiêm túc nói: " Không phải con nói chú đâu nhưng mà chú bắt cá hai tay, chú đã có con rồi thì nên từ bỏ hi vọng với dì Nhã Nhã đi."
" Giai Giai bé bỏng, con nói vậy sẽ làm dì Nhã Nhã của con đau lòng chết đó, dì ấy yêu chú như vậy, nếu biết chú vì con mà bỏ dì không chừng sẽ nghĩ không thông đâu."
" Vậy cũng đúng, để con tìm cách." Nói rồi thực sự suy nghĩ một lát sau đó mới nghiêm túc quay ra nói với dì cô bé:
" Dì Nhã Nhã thân yêu, con rất xin lỗi dì vì dành chú Tiểu Nam của dì. Để đền bù lại, con quyết định nhường Bánh bao cho dì, nhưng dì nhớ phải chăm em nó thật tốt nhé, em ý rất thích ăn Bánh bao nhưng dì cũng không cần quá nuông chiều. Thỉnh thoảng cho ăn bánh mì cũng được."
" Ôi Giai Giai, con làm chú thật đau lòng, lẽ nào trong lòng con chú chỉ bằng Bánh bao thôi sao? Con không thể đổi thứ gì khác giá trị hơn à?" Người đàn ông giả vờ đau lòng nói.
Giai Giai mếu máo, khóc không ra nước mắt nói: " Nhưng mà con chỉ có mỗi Bánh bao để đổi cho dì thôi, chú cũng đừng mặc cảm, tuy là chú to lớn hơn Bánh bao nhưng chú lại ăn nhiều hơn nó, nuôi chú cũng tốn hơn nuôi Bánh bao, cho nên suy cho cùng thì người được lợi vẫn là dì của con cơ."
Câu nói ngây thơ khiến hai người phụ nữ đều bật cười, còn người đàn ông thì đen mặt lại, tắc họng không nói được gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui