Phó Tây Phán cùng Bạch Chỉ đến siêu thị gần đó mua thức ăn.
Vừa mới bước vào, Bạch Chỉ đã đẩy xe đến thẳng khu vực đồ ăn vặt.
Cô nhìn thấy một dãy toàn những đồ ăn đang hot dạo gần đây, ánh mắt lập tức bắn thành hình trái tim.
Sau khi chọn xong vài túi, giọng nói lạnh lùng của Phó Tây Phán từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Không được mua nữa.”
“Thêm 3 gói nữa thôi! Em phải thu thập đủ tất cả thẻ cho sự kiện này!” Cô nắm lấy tay Phó Tây Phán lắc lắc tỏ vẻ hờn dỗi: “Để em chọn thêm 3 gói nữa nhé!”
Phó Tây Phán đỡ trán: “Ài, được rồi.”
Khi Bạch Chỉ đang cầm hai gói do dự không biết nên chọn vị nào, một cậu bé bên cạnh đã thu hút sự chú ý của cô.
Cậu bé tên là Triệu Lượng, sống ở tầng trên khu nhà họ ở.
Công việc của Bạch Chỉ rất bận, thường ngày cô và hàng xóm xung quanh cũng không có giao tiếp nhiều, nhưng cô lại có ấn tượng rất không tốt đối với duy nhất cậu bé này.
Cậu bé khoảng bảy tám tuổi, đang ở độ tuổi ham chơi.
Có một lần, Bạch Chỉ trở về nhà, nhìn thấy cậu bé cầm một hộp bút sáp màu đang vẽ trên hành lang.
Bức tường trắng như tuyết bị cậu bé dùng 5 màu sắc trong hộp màu vẽ loạn xạ sặc sỡ lên.
Bạch Chỉ vội vàng đi đến, ngăn cậu bé lại.
Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta sống ở đây, nên cùng nhau giữ gìn nó.
Em vẽ loạn xạ như thế này, nhìn rất không đẹp mắt, đúng không?”
Cậu bé lắc đầu, vòng tay ngẩng đầu nói: “Em cảm thấy rất đẹp, bức tường lớn màu trắng này mới xấu!”
Bạch Chỉ nhíu mày, tiếp tục khuyên cậu bé: “Nhưng mà bức tường này không phải của riêng em, mà là của tất cả mọi người, là khu vực chung.
Em vẽ như thế này trước cửa nhà chị, chị rất không thích.”
Trong lúc nói chuyện, mẹ Triệu vừa mới đi mua đồ ăn về, thấy Bạch Chỉ đang dạy dỗ con trai mình, liền thay đổi sắc mặt, kéo con trai ra sau lưng bảo vệ.
Chị ta liếc nhìn bức tường sơn: “Không phải chỉ là một bức tường thôi sao, cần bao nhiêu tiền, chúng tôi trả cô là được.”
“Đây không chỉ là vấn đề tiền bạc.”
“Đứa trẻ vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chúng tôi đều nguyện ý bồi thường tiền rồi, cô còn muốn nói gì.”
Mẹ Triệu chặn lời Bạch Chỉ, lại nhìn cô hết lần này đến lần khác.
Vì lúc trước tiểu khu tổ chức buổi gặp mặt các chủ hộ chị ta chưa bao giờ thấy cô gái này, trong ấn tượng của chị, sống trong căn phòng dưới lầu nhà mình hình như là một người đàn ông.
Chị ta nhíu mày, hỏi: “Cô thuê phòng ở căn này ư?”
Bạch Chỉ gật đầu.
Nhận được câu trả lời, mẹ Triệu càng không khách khí nói: “ Chủ nhà còn chưa lên tiếng, cô vội vàng làm gì? Đi, cần bồi thường tiền, cô nói với chủ nhà của cô đến tìm tôi nói chuyện.”
Nói xong, chị ta kéo con trai, ngẩng đầu, vẻ mặt đắc ý trước mặt Bạch Chỉ mà đi lên lầu.
Bạch Chỉ không nói nên lời, tối đó cô kéo Phó Tây Phán đến cửa tìm cô ta nói chuyện sơn tường.
Nhưng mà, khi hai người lên lầu, cửa phòng mở toang.
Triệu Lương đang nghịch súng nước, bắn nước vào hai người, hét lên: “Aaa, là người xấu đến!!”
Hai người bị súng nước bắn ướt, mẹ Triệu như cũ không chút áy náy, chỉ nói hai người hiểu cho do đứa trẻ vẫn còn nhỏ.
Sau đó, Phó Tây Phán tìm gặp người quản lý tài sản đến mới giải quyết được vấn đề bức tường.
Cho nên, bây giờ khi nhìn thấy cậu bé trong tiểu khu thì cô sẽ luôn chọn đường vòng mà đi.
Theo lời mẹ của đứa bé, người lớn không nên tính toán với trẻ con, con trai chị ta làm gì cũng đúng.
Bạch Chỉ mím môi, đẩy xe hàng chuẩn bị quay đi, nhưng mà nhìn thấy cậu bé đang xé một góc bịch bánh.
Cô ho khan vài cái muốn nhắc nhở cậu nhóc.
Không nghĩ tới cậu nhóc quay đầu lại nhìn thấy là Bạch Chỉ, cong miệng lên, chống tay ở eo, tức giận như cũ.
Cậu nhóc không chỉ không dừng động tác trên tay, thậm chỉ còn chạy tới sau đó cầm chai Coca trong xe hàng của cô, đứng trước mặt cô mà lắc mạnh chai nước, rồi lại ném lại vào xe đẩy.
Bạch Chỉ không thể nhịn được nữa mà thốt lên: “Ai cho em lấy đồ trong giỏ người khác hả?”
Nghe thấy giọng của cô, Phó Tây Phán và mẹ Triệu gần như cùng lúc từ gian hàng khác bước đến.
Mẹ Triệu lại lần nữa kéo cậu con trai ra sau lưng bảo vệ: “Sao lại là hai người hả? Lớn như vậy rồi mà cứ luôn gây sự với một đứa trẻ mãi?”
Bạch Chỉ liếc nhìn chị ta: “Chị muốn chiều con của chị như thế nào tôi không quản, nhưng thằng bé gây chuyện với tôi, tôi phải quản.”
“Chị xem xem, thằng bé vừa lấy Coca ra khỏi giỏ hàng của tôi, liều mạng lắc mạnh rồi ném trở lại.”
Mẹ Triệu cầm lấy chai coca vì tràn đầy khí ga mà trở nên cứng rắn, xoay người bỏ vào xe hàng của mình.
“Không phải chỉ là một chai coca thôi sao, chúng tôi mua là được chứ gì.
Một chai coca có bao nhiêu tiền mà cô cũng phải tính toán này nọ?”
Phó Tây Phán liếc nhìn, phát hiện một dãy khoai tây chiên trên kệ đã bị ai đó nhào xé mà xẹp lép.
Nghĩ cũng biết liên quan đến cậu nhóc trước mặt, anh chỉ vào dãy khoai tây chiên nói : “Vậy còn những cái này? Cô cũng sẽ mua?”
Mẹ Triệu nhìn thấy anh chỉ tay một vòng, chị ta chống nạnh ngẩng đầu: “ Anh nói là do nó làm sao, là thằng bé sao? Không phải anh cũng vừa đến sao? Tôi nói cho anh biết, đừng nghĩ bọn anh là người lớn mà có thể vu khống con trai tôi.”
Sau khi chị ta nói xong, liền nheo mắt, nhìn kỹ Phó Tây Phán.
Mẹ Triệu cảm thấy người trước mặt rất quen thuộc, không chỉ vì anh sống ở dưới lầu, hình như đã nhìn thấy anh ở đâu đó rồi.
Rốt cuộc là ở đâu?
Mẹ Triệu lật lại những tin tức gần đây trong đầu, cô gõ đầu, bổng nhiên nhớ ra chỉ về phía Phó Tây Phán nói : “Ôi! Tôi nhớ ra rồi! Anh là bác sĩ khoa ngoại kiêu ngạo trên báo ! Trên báo nói rất đúng, anh không chỉ ngạo mạn, thái độ kém, lại còn thích tính toán, đến trẻ con cũng không tha.”
Mẹ Triệu kéo căng giọng, nói to những bất mãn của mình.
Mọi người đi qua đều dừng lại và lần lượt nhìn bọn họ.
Có lẽ Phó Tây Phán hai ngày này liên tiếp lên hot search, hôm qua đài địa phương cũng đã đưa tin về vụ việc này, cho nên khi mọi người nhìn anh, ánh mắt đều thêm vài phần khác thường.
Bạch Chỉ nắm chặt nắm tay, nghiến răng, vô cùng tức giận.
Không phải như vậy, sự việc căn bản không phải như vậy.
Phó Tây Phán nắm lấy bờ vai cô, có lẽ muốn kiềm chế cảm xúc của cô.
Anh vốn không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, chậm rãi nói: “ Siêu thị đều có người giám sát, là ai làm, bây giờ tôi đi tìm nhân viên bán hàng đến sẽ biết ngay.”
Khi nghe thấy hai chữ giám sát, sự kiêu ngạo của mẹ Triệu đột nhiên giảm bớt.
Cô nhỏ giọng hỏi con trai: “ Có phải là con làm không?”
Cậu nhóc cúi đầu ngầm thừa nhận.
Mẹ Triệu nhéo mạnh cánh tay con trai, lúc đó mặt đỏ bừng.
Cô nhanh chóng lấy mấy gói khoai tây chiên trên kệ ném vào giỏ hàng của mình, sau đó chuẩn bị đẩy xe đi.
Phó Tây Phán lại gọi ngăn cô lại: “Đợi đã.”
“Anh còn muốn sao nữa?”
Phó Tây Phán lại chỉ vào mấy gói bị xì hơi trên kệ: “Cô còn chưa lấy hết.”
“Anh!!!”
Mẹ Triệu bị tức đến nghẹn lời, cô lại trừng mắt nhìn con trai, cúi gằm đầu bước đến, cầm đống gói khoai tây chiên bị xì hơi bỏ vào xe hàng của mình.
Sự việc đã được giải quyết, nhưng những người xem xung quanh lại không giải tán ngay lập tức.
Họ thì thầm với nhau về những gì vừa xảy ra, thi thoảng liếc nhìn Phó Tây Phán.
Bạch Chỉ vẫn cảm thấy rất tức giận, hai tay nắm chặt xe hàng.
Phó Tây Phán ôm lấy đầu cô, quay mặt cô hướng về mình: “Em không thể quản được ánh mắt và miệng của người đời.
Em chỉ cần nhìn đến anh thôi là được.
Đi nào.”
Trên đường từ siêu thị về nhà, Bạch Chỉ tức giận hệt như con cá nóc chỉ trực chờ nổ tung.
Cô không chỉ tức giận hai mẹ con kia, mà nhiều hơn là cái nhìn của những người xung quanh đối với Phó Tây Phán.
Tại sao bọn họ lại phải chịu đựng những oan ức này cơ chứ.
Rõ ràng là họ chẳng làm sai gì hết.
Cô đứng ở trong bếp, đầu vẫn còn đang suy nghĩ việc khác mà tay đổ hết đống đồ đạc xuống sàn, sau đó như phát tiết, ngẩng cao đầu hét: “Aaaaaa!! Thật bực quá đi!!!!”
Phó Tây Phán đi đến, nhặt những đồ dưới đất lên: “Đừng tức giận lên đống đồ này.”
Thật ra những chuyện đó không hề ảnh hưởng gì đến Phó Tây Phán, cô nên vui mới đúng.
Nhưng khi cô nhìn thấy bộ dạng thờ ơ này của anh, cô lại càng thêm tức giận mà chính cô cũng không hiểu tại sao.
“Em phải gọi điện thoại hỏi Trưởng khoa Tống xem đã điều tra đến đâu rồi.”
Phó Tây Phán đeo tạp dề vào: “Em đừng tìm trưởng khoa Tống, có lẽ bây giờ ông ấy cũng đang bận đến bù đầu.”
“Nhưng mà….”
“Ngoan nào, đi rửa tay đi rồi nghỉ ngơi một lát, anh sẽ chuẩn bị xong ngay.”
“Hứ!”
Bạch Chỉ bĩu môi, dép lê giẫm mạnh xuống đất rồi cứ thế lẹp bẹp đi vào phòng mình.
Cô hờn dỗi nằm trên giường, trong lòng không khỏi tức giận.
Đầu Bạch Chỉ chợt lóe lên một bóng người.
Lúc đó… Lý Tinh không phải là bạn học cấp ba của Phó Tây Phán sao?
Trước đó, anh ấy cũng từng giúp cô, bây giờ nếu anh lên tiếng bênh vực Phó Tây Phán thì chuyện này có dịu xuống không?
Với tâm lý muốn thử, Bạch Chỉ gửi tin nhắn riêng trên Weibo cho Lý Tinh.
Trước sự ngạc nhiên của cô, Lý Tinh nhanh chóng trả lời.
Anh ấy nói, bài thanh minh của mình chưa được công ty xét duyệt, đối với việc này anh cũng không có cách nào.
Bạch Chỉ ném điện thoại sang một bên, chống cằm lại càng cảm thấy buồn hơn.
Làm thế nào để chuyện này tốt lên chút đây, cô thật sự không tìm ra được câu trả lời nào thỏa đáng cả.
Khi cô vẫn đang còn than thở, lại bỗng nhớ đến sự việc trước kia của cô là do thông qua video giám sát của bệnh viện để làm sáng tỏ.
Vậy việc lần này của Phó Tây Phán cũng như thế có phải không.
Mặc dù trong phòng khám không có camera, không có cách nào chứng minh thái độ của anh tốt hay không tốt.
Nhưng ngoài hành lang có giám sát, ít nhất có thể chứng minh Giả Hồng có thực sự chờ đợi rất lâu mới được vào phòng khám bệnh không.
Phó Tây Phán đứng ngoài cửa phòng, gõ gõ cửa: “Anh làm xong rồi, ra ăn cơm nào?”
Vì nghĩ ra được cách nên tâm trạng của Bạch Chỉ tốt hơn một chút.
Cô đi ra khỏi phòng, nhìn thấy đồ ăn trong bàn, mặc dù Phó Tây Phán cố tình làm những món mà cô thích, nhưng bây giờ một chút cảm giác muốn ăn cũng không có.
Cô ngồi trước bàn, miễn cưỡng ăn vài miếng.
Vì ngày mai Phó Tây Phán cùng ra ngoài với bố mình nên anh hào hứng kể chuyện hồi nhỏ của mình với Bạch Chỉ, cũng muốn dùng điều này để chuyển hướng sự chú ý của cô, để cô không tiếp tục nghĩ đến việc không vui vẻ hiện tại nữa.
Mặc dù anh cố gắng chọn những chuyện vui để nói, nhưng căn bản Bạch Chỉ không thể chú ý.
Thay vào đó, cô cúi đầu, nước mắt như hạt đậu tí tách rơi xuống bát canh trước mặt.
Phó Tây Phán luống cuống tay chân vội vàng lau nước mắt cho cô: “Em đừng khóc mà, anh thật sự không biết phải làm gì khi em khóc.”
Bạch Chỉ ngẩng đầu, lau nước mắt, cau mày nói: “Phó Tây Phán, anh là đồ ngốc.
Anh đừng như thế này có được không? Anh nếu tức giận thì cứ mắng chửi một trận, hoặc là biểu hiện ra mặt, cho dù giống lần trước trốn trong nhà tắm khóc cũng được, chỉ cần đừng như bây giờ giống như không có chuyện gì xảy ra.”
Khi cô nhắc đến chuyện trong phòng tắm, vẻ mặt của Phó Tây Phán đột nhiên trở nên phức tạp, anh cúi đầu thở dài: “Thì ra mọi chuyện em đều biết…..”
“Đúng.
Chính vì em biết, nên anh như bây giờ khiến em rất lo lắng, bởi vì anh không thể một chút cảm giác cũng không có được.”
“Phó Tây Phán, anh nhìn em này.” Bạch Chỉ ôm lấy mặt anh, ép anh nhìn vào mắt mình: “Anh có chuyện gì không thể kể với em sao? Anh cảm thấy tủi thân, oan ức hay buồn lòng, chỉ cần anh nói ra, em đều sẽ ở bên cạnh anh, em sẵn sàng chịu đựng cùng anh, anh có hiểu không?”
Phó Tây Phán gật đầu, anh quay mặt, hôn vào lòng bàn tay cô: “Anh biết.”
Bạch Chỉ đang chờ đợi những lời tiếp theo của anh, nhưng anh vẫn chỉ mỉm cười, sau đó gắp một miếng thịt vào bát của cô.
Cô cau mày, đặt đôi đũa lên bát, nói: “Em không muốn ăn nữa, tức no bụng rồi.”
Nói xong, cô cúi đầu đi về phòng.
Lúc cô quay đầu đi, Phó Tây Phán cúi đầu xuống, miệng mỉm cười rồi vẻ mặt lại nhanh chóng trở nên nghiêm túc….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...