Yêu Em Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em
Nghe anh nói như vậy cô rất vui vẻ và nói tiếp:
- Vậy mà em cứ tưởng…
- Ngốc em là em gái của bạn anh lại thích em trai của anh, biết đâu sau này em còn là em dâu của anh nữa, anh không có suy nghĩ đến chuyện trước đây nữa đâu.
- Nhưng mà anh Quang Đạt vẫn cứ mãi không chấp nhận em.
- Anh nghĩ thằng nhóc đó chắc đang có khuất mắt gì đó rồi, chứ anh có thể chắc chắn là nó cũng thích em.
- Thật không ạ?
- Đương nhiên rồi, chứ em có thấy từ trước đến giờ ngoài em ra còn có ai ở bên cạnh nó không? Tiểu Băng thì không tính nhé con bé là em gái của tụi anh.
- Dạ, em hiểu rồi ạ.
Nói chuyện với Trần Thành Đạt xong tâm trạng của Lý Tuệ Nhiên rất tốt, ở lại nói chuyện với anh một chút, cô vui vẻ trở về phòng ngủ để sáng mai tiếp tục đi chơi.
…****************…
Sáng hôm sau cả nhóm tiếp tục qua đảo Ngọc trai của Trương Kiến Văn chơi, tuy là đã đến một lần rồi nhưng lần nữa đến đây mọi người cũng rất thích.
Tham quan mọi thứ đến trưa mọi người trở về đảo lớn để nghỉ ngơi, đến chiều mát thì đi chơi ở chợ đêm.
Chiều trời mát cả nhóm bắt đầu đi đến khu vực bán đồ lưu niệm, những món đồ ở đây đều được chính tay người dân ở làm ra.
Đi đến khu vực bán quần áo truyền thống rất đẹp như trang phục Thai Chakkri, Thai Boromphiman và Thai Siwalai… Mỗi mẫu mã kiểu dáng đều rất lạ mắt.
Tiếp theo đó là nơi bán những sản phẩm được làm từ biển vỏ sò được trang trí rất đẹp hay chiếc chuông gió ấn tượng với những vỏ sò đung đưa tuyệt đẹp!
Và đến khu vực bán trang sức được làm từ bạc rất tin xảo như: móc khóa, vòng tay, vòng cổ… tất cả đều rất thu hút.
Lần này đến đây mọi người đông hơn lần trước có lẽ bây giờ ở đây Trương Kiến Văn đã cho hoạt động du lịch khách đến nhiều hơn nên đông vui hơn.
Lo chơi vui vẻ mà bốn cô gái bị một nhóm côn đồ kiếm chuyện, đến khi Trương Kiến Văn ra mặt thì mới biết.
Thì ra bọn chúng là lính ở dưới quyền của anh, dựa vào hơi của ban phái mà hóng hách.
Đến khi Trương Kiến Văn giải quyết xong bon chúng thì mọi người cũng mất hứng đi chơi, nên cả nhóm trở về sớm.
Buổi tối bước ra hồ bơi thấy Trần Quang Đạt đang bơi, Lý Tuệ Nhiên đi đến nói chuyện:
- Quang Đạt hôm nay anh làm sao thể cả ngày hôm nay anh không nói chuyện với em.
- Tôi không sao.
Trả lời ngắn gọn rồi tiếp tục bơi tiếp không quan tâm đến cô, thấy anh làm lở cô tiếp tục hỏi:
- Không có sao cả ngày hôm nay anh đều né tránh em? Em đi đến bên cạnh anh sẽ né đi nơi khác, anh không có quan tâm đến em.
Anh vẫn không trả lời cứ tiếp tục bơi mà xem cô như không khí, Lý Tuệ Nhiên tức quá đi đến nơi sâu nhất của hồ bơi rồi nghiên mình ngã xuống.
Trần Quang Đạt biết Tuệ Nhiên biết bơi nên sẽ không sao, anh định quay người đi lên thì thấy sau hồ bơi phẩn lặng.
Nhìn lại thì thấy Tuệ Nhiên đang chìm xuống đáy hồ mà không có ý định bơi lên, hốt hoảng anh nhảy lại xuống hồ bơi đến chỗ Lý Tuệ Nhiên.
Đem cô lên bờ thì cô đã ngất, cuối xuống làm hộ hấp nhân tạo cho Tuệ Nhiên, đến khi cô tỉnh lại thì anh quát:
- Em bị điên à?
- Đúng em bị điên nên mới thích anh, bị điên nên mới yêu anh còn anh chưa bao giờ một lần nhìn thấy tình cảm của em.
Đẩy Trần Quang Đạt ra cô đứng lên tức giận nói:
- Anh không ưa cái bản mặt của em thì em sẽ tránh xa anh, từ nay về sau em sẽ không làm phiền anh nữa Lý Tuệ Nhiên này nói được làm được.
Nói xong cô tức giận bỏ vào phòng, lần này là lần cuối cùng cô theo đuổi anh từ nay về sau cô sẽ không hạ mình như vậy nữa.
Trần Quang Đạt ở ngoài đây tức giận đánh vào mặt nước, anh biết tình cảm của cô.
Anh cũng luôn quan tâm đến cô cũng vui vẻ khi thấy cô cười, nhưng anh hai thích cô như vậy thì anh phải làm sao.
Buồn rầu đứng lên đi về phòng, tối đó hai người ở hai phòng bên cạnh mạnh ai người đó uống rượu cho quên đi nỗi đau của mình.
Sáng hôm sau cả nhóm định đi ngắm san hô thì bên cty của Phạm Quốc Thiên Bảo gọi cho anh về có việc gấp ở tập đoàn, vì thế anh và vợ định đi về trước cho mọi người ở lại chơi thêm vài hôm.
Nhưng đang chơi một người về thì mọi người ở lại chơi cũng không vui nên tất cả mọi người quyết định cùng nhau về, hẹn dịp khác đi chơi cùng nhau tiếp vậy.
Trên máy bay để tạo cơ hội cho Trương Kiến Văn tiếp cận với Lý Tuệ Nhi nên Tuệ Nhiên ra phía trước ngồi với Phạm Mai Ái Linh.
Bởi vì là chuyên cơ riêng của Trương Kiến Văn nên không gian cũng thoải mái hơn, Tuệ Nhiên lần này không thèm nói chuyện với Quang Đạt.
Mặc dù hai người ngồi cách nhau có cái đường đi, cô nhắm mắt ngủ không thèm nói chuyện với anh như mọi khi nữa.
Còn người nào đó cứ liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang tức giận kia mà bắt lực không nói gì, bởi nguyên nhân chính là anh mà ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...