Đã qua vài ngày kể từ hôm xảy ra sự kiện ‘Ngày mưa nên hôn’, Đàm Thanh Ninh vẫn đang lo sợ bất an.
Mỗi khi nghĩ đến hôm đó Bạch Tân Hàn để sát mũi, môi vào, khi lông mi rủ xuống, cô ngượng ngùng chết mất, hận không thể dùng ngón chân cào thành một cung điện Potala(1) trên mặt đất.
(1)Cung điện Potala (chữ Tạng: ཕོ་བྲང་པོ་ཏ་ལ་; Wylie: pho brang Potala; Hán Việt: Bố Đạt La cung) là một cung điện nằm ở Lhasa, khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc.
Đây từng là nơi ở của các đời Đạt-lai Lạt-ma cho đến khi Đạt-lai Lạt-ma thứ 14 lưu vong sang Dharamsala, Ấn Độ sau khi Quân Giải phóng Nhân dân xâm nhập Tây Tạng vào năm 1959.
Ngày nay nó là một bảo tàng lịch sử, một Di sản thế giới được UNESCO công nhận từ năm 1994.
Tên của nó được đặt theo ngọn núi Potalaka là nơi ở huyền thoại của Quán Thế Âm Bồ Tát.
Cũng may mấy ngày sau trời không mưa, Đàm Thanh Ninh vô cùng cảm ơn trời đất khi thời tiết tốt đẹp.
Nếu không cô không chắc mình có thể tiếp tục ứng phó với tình huống đó một lần nữa không.
Bạch Tân Hàn không nhắc lại chuyện ngày đó, nhưng Đàm Thanh Ninh có thể thấy được sự thay đổi của cậu ta.
—— Hình như thái độ cậu ta đối với cô ngày càng thân thiết.
Sự thân thiết này được hiện rõ nhất trong một số hành động nhỏ thân mật.
Như là, cô nằm trên bàn ngủ dậy, cậu ta thuận tay duỗi thẳng mái tóc rối bù của cô; lúc đi ở trên đường, cậu ta thích nắm gáy cô kéo lại gần; khi hai người ngồi trên xe, nắm tay nhau mỗi ngày…….
Ở bên ngoài Bạch Tân Hàn còn biết tự khắc chế bản thân, còn lúc hai người ở nhà, làm nhiều hành động thân mật.
Khi Đàm Thanh Ninh học bài, Bạch Tân Hàn ngồi bên cạnh, một tay lật sách đọc, tay kia lôi kéo tay cô miết miết thịt trên đó.
Gắp phải vấn đề mình không biết, Thanh Ninh sẽ đẩy vấn đề đó cho người bên cạnh, đôi mắt mở to mong chờ được dạy.
Bạch Tân Hàn xoa bóp mặt cô, nghiêng người sang ấn cằm lên vai cô.
Hai người ngồi rất gần nhau, khi giảng bài hô hấp hai người quyện vào nhau, hơi thở giao hòa.
Ở chỗ các dì không nhìn thấy, bọn họ cực kỳ thân mật.
Đối với Bạch Tân Hàn mà nói, bây giờ mới chính thức xem như mở lòng với Đàm Thanh Ninh.
Chuyện xảy ra ngày chủ nhật là ngoài ý muốn, đó là lần đầu tiên cậu chủ động nhắc đến chuyện người trong nhà và tình trạng của bản thân.
Không ai giống Đàm Thanh Ninh, sau khi biết mọi chuyện vẫn tin tưởng cậu, tới gần cậu.
Trước đây, cậu chưa từng thích bạn nữ nào, không biết nói chyện yêu đương ra sao, chỉ muốn gần cô theo bản năng, muốn chạm vào cô.
Mỗi lần chân tay tiếp xúc, trái tim cậu run sợ nhưng cũng hạnh phúc.
Ở trong mắt cậu, tất cả mọi thứ của Đàm Thanh Ninh đều tốt.
Đôi mắt đen nhánh, lông mi dày, mu bàn tay và các ngón tay sạch sẽ, khuôn mặt trắng và đôi tai đỏ bừng mỗi khi ngại ngùng, thậm chí khi trong lòng đang rất lo lắng nhưng bên ngoài lại cố tỏ ra bình tĩnh, tất cả ở trong mắt cậu đều rất đáng yêu.
Thời gian trôi qua rất mau.
Đầu tháng mười hai, tiết trời bắt đầu se se.
Dự báo thời tiết có nói thành phố C có khả năng được đón cơn tuyết đầu mùa vào mấy ngày sau.
Kỳ thi hàng tháng đang đến gần, mấy bạn sinh trong lớp đang thảo luận thi xong muốn mọi người tụ tập ra bên ngoài ăn cơm, coi như để thư giãn.
Trước đó mấy ngày Qúy Lam đã nói chuyện với Đàm Thanh Ninh về việc này, đợi sáng chủ nhật sau khi thi xong sẽ tập trung ở cổng trường.
Tối thứ sáu lúc ở trong xe, Đàm Thanh Ninh nói chuyện này với Bạch Tân Hàn.
“Qúy Lam hẹn mình ngày kia ra ngoài ăn cơm, mình sẽ không về nhà cùng cậu.”
Cô nghĩ Bạch Tân Hàn không thích tham gia mấy hoạt động kiểu tập thể như này, Đàm Thanh Ninh cũng không rủ cậu ta đi cùng.
Bạch Tân Hàn nghe xong nhíu mày, tay hơi dùng sức nắm tay Đàm Thanh Ninh.
“Còn ai nữa.” Cậu thấp giọng hỏi.
Thanh Ninh nhớ lại, kể từng người một: “Còn có Tống Tùng, Lưu Hủ, Trần Thần,…..
Hình như hết rồi.”
Cô kể tên bảy, tám người, có nam có nữ.
Cô nói xong, ngẩng đầu nhìn Bạch Tân Hàn.
Cằm cậu ta căng chặt, trong ánh đèn xe mờ nhạt không nhìn rõ sắc mặt.
Thanh Ninh giật mình, thật cẩn thận hỏi: “Cậu cũng muốn đi cùng à?”
Bạch Tân Hàn ngưng lại, nhìn cô nói: “Cậu không muốn mình đi?”
“Không phải.” Thanh Ninh vội vàng phủ nhận: “Mình sợ cậu không thích ăn cơm chỗ đông người.”
Cô ngừng lại, nhìn sắc mặt Bạch Tân Hàn bổ sung: “Nếu như cậu muốn đi, chúng ta cùng nhau đi.”
“Ừ.” Lúc này Bạch Tân Hàn mới thoải mái, ngón cái miết nhẹ tay cô: “Cùng đi.”
Chủ nhật trời chuyển lạnh đột ngột, Đàm Thanh Ninh mặc một chiếc áo dạ dài màu xanh lam, quấn thêm chiếc khăn quàng màu xanh đậm, bọc mình kín mít.
Sau khi thi xong, như đã hẹn trước, mọi người tập trung ở cổng trường.
Lưu Hủ đã tìm chỗ ăn trước, cách trường học không xa, ngồi xe buýt đi ba trạm là tới.
Mọi người chia thành hai đoàn, một vài người ngồi xe buýt đi, những người còn lại đạp xe đạp, đi riêng lẻ đến nhà hàng.
“Chúng ta đi thế nào?” Những người khác đã đi, Đàm Thanh Ninh nhìn Bạch Tân Hàn cười khanh khách hỏi: “Muốn mình về nhà lấy xe chở đi không?”
Bạch Tân Hàn mím môi, đương nhiên không hài lòng với phương án này.
“Gọi xe, hoặc gọi Uông Sâm đến.”
Đàm Thanh Ninh: “A, Không thì chúng ta đi xe buýt đi? Đi có ba trạm, từ cổng trường đến trạm bắt tuyến 15 hoặc tuyến 17 đi.”
Xe 15 vừa mới qua, mấy bạn trong lớp đã lên xe, trơ mắt để lại hai người bọn họ ở cổng trường.
Một nửa mặt cô ở trong khăn quàng cổ, còn lại đôi mắt to tròn tràn đầy chờ mong nhìn Bạch Tân Hàn.
“Được không?” Cô lôi kéo vạt áo đen của Bạch Tân Hàn, giọng nói phấn khích.
“Được.”
Đối mặt với cô, Bạch Tân Hàn thật sự không từ chối được.
Đàm Thanh Ninh vì thế vui vẻ cười rộ lên, ánh mắt cong như trăng lưỡi liềm.
Trái tim Bạch Tân Hàn run lên, ngồi xe buýt mà cũng vui như vậy?
Trời biết cậu muốn mang tất cả những thứ tốt đẹp nhất dành cho Đàm Thanh Ninh như thế nào.
“Lại đây, lại đây.” Ống táy áo Bạch Tân Hàn nặng trĩu, được cô gái vui vẻ kéo lên xe.
Đàm Thanh Ninh quẹt thẻ cho hai người, ngồi xuống hàng ghế sau.
Trong xe ít người, Thanh Ninh cởi khăn, gấp lại cho vào cặp đi học.
Giữa trưa mùa đông, ánh mặt trời xuyên qua cửa xe chiếu lên hai người.
Bên phải Đàm Thanh Ninh là khung cảnh đường phố với những bóng cây không ngừng xẹt qua cửa kính xe, bên trái là Bạch Tân Hàn đang ngồi thẳng lưng.
Cô trộm nâng mắt liếc nhìn đường cong sườn mặt tinh xảo của Bạch Tân Hàn, khi chạm phải ánh mắt của cậu ta liền cuống quít quay đầu, làm bộ như đang nhìn ngoài cửa.
Nhìn khung cảnh lướt qua bên ngoài, Đàm Thanh Ninh lặng lẽ cong môi.
Có phải xem phim thanh xuân vườn trường quá nhiều không?
Chỉ ngồi xe buýt đi một đoạn đường với Bạch Tân Hàn, thế mà cô lại thấy có loại cảm giác vui vẻ và thỏa mãn.
Chỉ hy vọng bác lái xe lái chậm một chút một chút.
Đáng tiếc, thời gian trôi rất nhanh, hai người đi ra cửa đứng.
Đi xuống từ cửa sau rồi đi bộ mấy chục mét về phía trước là đến nhà hàng Lưu Hủ đã đặt.
Nhân viên phục vụ vừa nhìn dáng vẻ hai người đã đoán được đi cùng với nhóm học sinh cấp ba ở trên tầng, trực tiếp dẫn hai người lên.
“Đi từ chỗ này, rẽ phải phòng đầu tiên.” Nhân viên phục vụ nói xong, ánh mắt dừng trên người hai người một lúc, thần sắc kinh ngạc.
Thanh Ninh nói cảm ơn, cùng Bạch Tân Hàn đi về phía trước.
Đến gần phòng ăn, nghe thấy tiếng ồn càng lớn.
Thanh Ninh nghe thấy loáng thoáng nhắc đến tên mình và Bạch Tân Hàn.
Trong lòng cô trầm xuống, đi nhanh hai bước đẩy cửa ra.
“Hi!!” Thanh Ninh lớn tiếng chào.
Chớp mắt trong phòng im lặng, tất cả mọi người nhìn ra cửa.
Qúy Lam là người đầu tiên phản ứng lại, cười đứng lên đón: “Mau tới đây! Đợi mỗi hai người các cậu thôi!!”
Một chiếc bàn tròn, bảy người ngồi rời rạc, bên trái Qúy Lam còn trống hai chỗ.
Thanh Ninh gật đầu, đi đến ngồi bên cạnh Qúy Lam.
Bạch Tân Hàn là người vào cuối cùng, ngồi bên trái Thanh Ninh, duy trì khoảng cách bằng một người ngồi với bên kia.
Sau khi đến đông đủ, Lưu Hủ gọi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, trên bàn nhanh chóng khôi phục sự náo nhiệt.
Đàm Thanh Ninh ghé vào tai Qúy Lam, hỏi nhỏ: “Vừa rồi mình nghe thấy các cậu nhắc đến mình?”
Qúy Lam gật đầu, chụm đầu nói với Thanh Ninh: “Còn không phải do cậu và cậu ta suốt ngày ở cùng một chỗ ư.
Bọn họ hỏi mình có phải hai cậu quen nhau không?”
Cả người Thanh Ninh căng thẳng, tay cầm chặt cánh tay Qúy Lam: “Cậu nói thế nào?”
“Không nói gì nha.” Qúy Lam nhướn mi: “Cái này sao biết trước được? Nhỡ may có người nào đó lắm lời, ai biết có thể đến tai thầy giáo hay không?”
Thanh Ninh nhẹ nhàng thở ra, ầm thầm giơ ngón tay cái với Qúy Lam.
Quý Lam: “Ừm.
Nhưng mà mọi người hình như không tin lắm.
Mình nói nếu các cậu không tin thì đến hỏi cậu.
Chắc chắn không ai dám đến hỏi Bạch Tân Hàn, cậu đánh chết cũng đừng nói là được.”
Thanh Ninh lộ ra nụ cười cảm ơn: “Được.”
Cô vừa dứt lời, bàn tay trái dưới bàn bị nắm lấy.
Đàm Thanh Ninh cứng đờ, quay đầu nhìn lại.
Vẻ mặt Bạch Tân Hàn bình tĩnh, giơ tay gắp một miếng đậu phụ khô sốt mật ong để vào bát trước mặt Đàm Thanh Ninh, thản nhiên nói: “Ăn cơm.”
Thanh Ninh “à” một tiếng, lúc này mới phát hiện đồ ăn trên bàn không ít, mọi người trên bàn đã bắt đầu động đũa.
Kỳ thi tháng vừa kết thúc, tâm trạng của mọi người đang vui vẻ, nhân cơ hội này có người đề xuất mở vài chai bia uống.
Đề nghị vừa đưa ra, lập tức được mọi người hưởng ứng.
Trước nay Đàm Thanh Ninh chưa từng uống bia, cũng nóng lòng muốn thử.
“Mình muốn thử một lần.” Cô nhỏ giọng nói với Bạch Tân Hàn: “Nếu như mình uống nhiều, cậu gọi chú Uông đến đón chúng ta được không?”
Bạch Tân Hàn liếc mắt nhìn cô, gật đầu đồng ý.
Đàm Thanh Ninh cười ha ha, đi theo gia nhập đoàn quân uống bia.
Giữa bữa ăn, Đàm Thanh Ninh lo lắng cho khẩu vị Bạch Tân Hàn, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cậu ta.
Bạch Tân Hàn không ăn món mặn, ngoài mặt nhìn thấy bình thường, nhìn qua không thấy sự khó chịu nào.
Nhìn thấy có nhiều món ăn chay trên bàn, Đàm Thanh Ninh yên tâm, an tâm cùng những người khác uống bia.
Lần đầu tiên cô uống, chỉ thấy bia có hương vị kỳ quái.
Không ngon bằng nước ngọt, nhưng cũng không khó uống.
Quan trọng là, uống cái này sẽ không say như uống rượu.
Cô uống mấy cốc rồi vẫn chưa thấy phản ứng kỳ lạ nào.
“Đàm Thanh Ninh, uống ít thôi.” Bạch Tân Hàn thấy cô uống hết ly này đến ly khác, nhíu chặt mày.
Nếu cậu không đến đây, cô uống như vậy cho ai xem?
Thanh Ninh xua xua tay, ánh mắt sáng lấp lánh: “Nồng độ bia này rất thấp.
Hơn nữa ——–”
Cô đến bên tai Bạch Tân Hàn nói nhỏ, mùi bia phả vào da thịt cậu: “Nhỡ may mình uống say còn cậu và chú Uông mà?”
Ngón tay Bạch Tân Hàn dùng sức, ừ nhẹ.
Quên đi, tùy cô vậy.
Ăn thêm được một lát, quả nhiên Đàm Thanh Ninh uống càng nhiều hơn.
Còn nữa lúc mọi người lục đục rời đi, cô còn tìm đến bia uống tiếp, ngồi trên ghế nằm úp sấp không động đậy.
“Chờ chú Uông đến thì mình đi.” Đàm Thanh Ninh ôm đầu, mê man.
Bạch Tân Hàn đành phải ở lại cùng cô đợi.
Nhận được điện thoại của Uông Sâm, Bạch Tân Hàn kéo cô đứng lên.
Không ngờ Đàm Thanh Ninh mới đi mấy bước đã lảo đảo.
Bạch Tân Hàn nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, thở dài ngồi xuống cõng cô đi xuống tầng.
“Cảm ơn cậu.” Cô gái sau lưng còn nhớ phải cảm ơn, dáng vẻ có men say trong người rất ngây thơ.
Bạch Tân Hàn không nhịn được muốn trêu đùa cô.
“Mình tốt không?”
“Tốt.” Đàm Thanh Ninh nằm trên lưng cậu ta lẩm bẩm: “Đi bệnh viện khám bệnh càng tốt hơn.”
Bạch Tân Hàn hơi dừng lại, tiếp tục cõng cô đi về phía cửa.
Cô gái trên lưng đột nhiên nức nở ra tiếng, âm thanh ủy khuất: “Bố mình nói với mình, cậu không đi khám bệnh sẽ chết.
Không biết chừng đến lúc thi đại học cũng không đợi được……”
Một cơn gió lạnh tràn vào cổ họng, cô nấc lên, nói ngắt quãng.
Bạch Tân Hàn hơi nghiêng đầu, mái tóc đen mềm mại của cô lướt qua má, ngứa ngáy.
Mắt cô nhắm, lông mi nhíu lại, nhìn có vẻ không thoải mái.
Trong lòng Bạch Tân Hàn căng thẳng: “Mình chết không phải tốt sao? Dù sao cậu không muốn người khác biết quan hệ của chúng ta.
Cậu theo giúp mình một khoảng thời gian này, mình chết cậu sẽ được tự do ….”
Cậu cúi đầu nói nhỏ, không biết là nói cho ai nghe.
Cô gái phía sau không có phản ứng, hô hấp đều đều, tựa như không nghe thấy.
Bạch Tân Hàn im lặng cõng người đến xe Uông Sâm.
Về đến nhà, Bạch Tân Hàn từ chối để Uông Sâm giúp, dùng tư thế ôm công chúa ôm Đàm Thanh Ninh về phòng cô.
Đàm Thanh Ninh uống nhiều, lên xe không bao lâu đã ngủ.
Nằm lên trên giường, cô trở mình thuận tay ôm gối ôm ở trên giường.
Bạch Tân Hàn cởi dây chun trên tóc phía sau gáy xuống, mái tóc dài màu đen phủ kín gối đầu.
Hai má cô ửng đỏ, chân với đầu nằm thành một đường chéo.
Rõ ràng tư thế ngủ không tốt, nhưng Bạch Tân Hàn thấy nó đáng yêu.
Ánh mắt lưu luyến nhìn từ đôi mắt nhắm chặt của Đàm Thanh Ninh xuống phía dưới, dừng lại thật lâu trên đôi môi hồng nhuận của cô.
Yết hầu cậu khẽ động, cúi đầu xuống gần cô.
Môi lệch khỏi quỹ đạo, in nụ hôn lên mu tay phải đang ôm gấu bông của cô.
“Lần sau sẽ không để cậu uống nữa.” Cậu cúi đầu trầm giọng cảnh cáo.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...