Edit: Súp Lơ
Beta: Xiaoxi Gua
Mùa hè ở thành phố C lúc nào cũng khó chịu và nóng bức.
Không có mưa cũng không có bão, cả thành phố giống như sống trong cái lồng hấp lớn.
Hôm nay là vỗn dĩ là một ngày tháng 7 bình thường, là một buổi chiều bình thường trong kỳ nghỉ hè ngắn ngủi của Đàm Thanh Ninh.
Nhưng đối với nhà họ Đàm thì không phải vậy.
Hiếm khi cả bố mẹ cùng xin nghỉ phép ở nhà chờ đón một người khách sắp đến.
Người đến tên Bạch Tân Hàn, là cháu trai của một người bạn cũ mà ông nội Đàm quen biết, người thành phố A, bằng tuổi Thanh Ninh.
Cậu ấy sắp đến Nhà họ Đàm ở một thời gian.
Ở thành phố A, nhà họ Bạch nổi tiếng là gia đình giàu có, sản nghiệp trải khắp trong nghành y tế.
Bệnh viện được mệnh danh là ‘Nơi dành riêng cho người nhà giàu’ cũng là một trong số rất nhiều tài sản của nhà họ Bạch.
Bạch Tân Hàn là cháu đích tôn, từ nhỏ đã được sống trong vàng ngọc, thân phận cao quý.
Khác với bố mẹ đang ở dưới chuẩn bị mọi việc đón khách, Đàm Thanh Ninh không quan tâm đến việc Bạch Tân Hàn sắp đến ở.
Lúc này cô còn đang ở trong phòng uống coca, làm bài tập.
Năm nay cô đang học lớp 11, chuẩn bị thi vào trường đại học số một của tỉnh, thời gian nghỉ hè ít đến đáng thương.
Trong vòng hơn 10 ngày, cô còn hơn mười trang đề thi và vô số bài tập hè phải làm.
Đang chú tâm vào làm bài thì nghe thấy tiếng mẹ cô nói từ ngoài cửa: “Thanh Ninh, khách đến rồi con mau sửa soạn xuống đây.”
“Vâng, đến ngay ạ.” Sau khi trả lời xong Thanh Ninh bắt đầu thu dọn sách vở, bài thi trên bàn.
Ngoài cửa sổ có tiếng xe ô tô, cô theo bản năng đi đến cạnh cửa sổ nghé xuống xem.
Bốn năm chiếc xe màu đen đang từ bên đường chạy đến đây, đi cuối cùng là chiếc xe màu xanh làm có kích cỡ giống chiếc xe tải.
Bằng trực giác, cô nghĩ đây chính là đoàn xe đưa người đến của Bạch gia.
Đàm Thanh Ninh không nhìn nữa, tiện tay buộc tóc thành đuôi ngựa, đóng cửa đi xuống tầng.
Thời tiết mùa hè rất nóng, trong không khí tràn ngập cảm giác hanh khô.
Ánh mặt trời chói chang chiếu qua lá cây xuống thân xe, giống như muốn nung chảy cả chiếc xe.
Trên mặt xe màu đen bóng loáng, những vệt sáng màu vàng lay động.
Trên cây cao, mấy con ve cũng không chịu yếu thế kêu la, nghe vào tai càng tăng thêm sự khó chịu.
Cô thấy bên dưới bố mẹ đang đứng ở chỗ mát nói chuyện với một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng.
Đằng sau bọn họ, dọc ở bên đường đỗ hàng dài những chiếc xe có rèm che, bên mỗi một chiếc đều có người cao to mặc áo đen đứng gác.
Đàm Thanh Ninh bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngốc, vội vàng chạy đến bên cạnh họ, cũng chỉ kịp nghe mấy câu khách sáo.
“Làm phiền mọi người.”
“Đừng khách sáo.”
……..
Người đàn ông trung niên nhìn thấy Đàm Thanh Ninh, vẻ mặt hiền hòa chào hỏi: “Đây chắc là Thanh Ninh? Thời gian này làm phiền cháu rồi.”
“Đây là chú Triệu, người đưa Tân Hàn đến.” Ba Đàm giới thiệu.
Đàm Thanh Ninh lễ phép gật đầu chào hỏi.
Người đàn ông cười gật đầu với cô xong quay sang nhìn Đàm Minh Hữu, hỏi: “Vậy bác sĩ Đàm, tôi cho người mang một ít đồ dùng lên nhà trước.”
“Được.” Đàm Minh Hữa gật đầu.
“Để tôi đi mở cửa.” Đàm Nhan Hội nói xong đi vào trước mở cửa.
Nơi này có tổng cộng 4 tầng, nhà họ Đàm sống chủ yếu ở tầng 3 tầng 4, thiết kế bên trong rộng khoảng 160m vuông.
Đàm Thanh Ninh đã sống ở đây gần 10 năm.
Người đàn ông trung niên mặc sơ mi trắng thấy thế giơ tay ra hiệu cho mấy xe ở đằng sau.
Người đàn ông mặc áo đen giữ xe cũng hiểu ý, bắt đầu chuyển một số đồ vật, động tác nhanh nhẹn có trật tự.
Nổi bật nhất chính là chiếc giường lớn ở trong xe vận chuyển.
Ngoài ra còn có các thùng lớn bé khác nhau.
Mỗi thùng đều được đóng gói rất tốt, có dùng băng dính để dán lại.
Đàm Thanh Ninh nhìn động tác đều tăm tắp của bọn họ, miệng không tự giác há thành hình chữ O.
Không thể trách cô thấy ít chuyện kỳ lạ, bởi vì cũng không phải một mình cô, mà cả hàng xóm xung quanh cũng lũ lượt ra ngoài ban công tò mò nhìn xuống.
Triệu Triều đứng bên cạnh banner ‘sống xanh-sạch-đẹp’, nhìn chằm chằm mấy người đang vận chuyển đồ.
Một lúc sau, một người mặc áo đen đến gần Triệu Triều báo cáo.
“Anh Triều, đồ đã chuyển xong rồi.”
Triệu Triều gật gật đầu, bước chân đi về chiếc xe thứ hai, hơi cúi người mở cửa sau của xe, nói mấy câu nào đó với người bên trong.
Ngồi trong đó chắc là vị thiếu gia được ‘nuông chiều từ bé’ đi.
Đàm Thanh Ninh có chút tò mò nhìn qua.
Do cửa xe ngăn cách nên chỉ có thể nhìn thấy ống quần màu đen và đôi giày sạch sẽ.
Ngay sau đó, người trong xe bước xuống đứng thẳng lưng.
Sườn khuôn mặt tinh xảo xuất hiện ngay trước mặt Thanh Ninh.
Thiếu niên có khuôn mặt trắng quá mức, tóc ở trên trán nhẹ nhàng rủ xuống, dưới đôi lông mày là đôi mắt hẹp, sống mũi cao thẳng, đường cong của cằm cũng rất sạch sẽ xinh đẹp.
Dường như không thể thích ứng được với ánh mặt trời chói chang, cậu ta rủ mắt, dưới ánh mặt trời cần cổ lại càng trắng, trên người mặc áo sơ mi phẳng phiu gần như không có một nếp nhăn nào.
Nhìn qua chính là dáng vẻ sống trong nhung lụa.
Đàm Thanh Ninh bị sắc đẹp trước mặt dọa đến nao nao, không để ý đến âm thanh ‘bang bang’ ở phía sau.
“Đàm Thanh Ninh!!”
Đàm Thanh Ninh bị âm thanh lớn làm hoảng sợ quay đầu nhìn.
Nhìn thấy Hứa Chước một tay xoay bóng rổ, đang cùng với mấy người bạn khác mặc đồng phục đi về phía này.
Hứa Chước để lộ hàm răng trắng hỏi: “Bài tập nghỉ hè làm được bao nhiêu rồi? Cho mình chép với.”
Hai người cùng sống ở thành phố C, cùng học một trường cấp ba Thanh Trung, nên bài tập nghỉ hè không khác nhau là mấy.
Đàm Thanh Ninh nhíu mày: “Dì không cho phép mình đưa cậu chép, cậu phải tự làm.”
Hứa Chước sống ở nhà bên cạnh, từ lúc chuyển đến đây hai nhà đã trở thành hàng xóm được gần 10 năm, quan hệ thực sự rất tốt.
Mẹ Hứa chê thành tích môn tiếng Anh của con trai quá kém, không ít lần nhờ Đàm Thanh Ninh giúp đỡ.
Mấy người bên cạnh Hứa Chước thi nhau cười ầm lên.
“Các cậu đi trước đi.” Đưa bóng rổ cho một trong mấy người đó, Hứa Chước cợt nhả đi đến trước mặt Đàm Thanh Ninh.
“Cậu được lắm, thấy chết mà không cứu.” Hứa Chước hừ một tiếng: “Vậy cậu đưa bài thi thử môn toán của cậu cho mình, chỗ cậu chừa trống mình điền cho.”
Thành tích tiếng Anh Hứa Chước không tốt, Toán học và Vật lý lại không tồi, bài thi thử môn Toán trong mắt cậu ta cũng rất đơn giản.
Đơn giản đến mức cậu ta lười làm, thường xuyên lấy bài của Đàm Thanh Ninh chép những câu cô đã làm trước còn những câu nào không làm được mới ngồi làm nốt.
Vì vậy những câu mà Đàm Thanh Ninh chưa làm được cũng được giải quyết.
Do dự một lúc mới gật đầu đồng ý.
“Vậy được, nhưng mình mới làm được một trang.”
Hứa Chước lấy tay xoa xoa mồ hôi trên trán “Được, mấy ngày nữa sẽ đến nhà cậu lấy.
Đi đây”
Ánh mắt lại nhìn về mấy chiếc xe màu đen bên cạnh, khóe miệng giật giật: “Đây là người muốn đến nhà cậu ở nhờ.”
Phô trương như vậy, là muốn dọa ai chứ?
Đàm Thanh Ninh nhìn theo ánh mắt cậu, mới có một lúc mà đã không thấy mọi người đâu.
Chỉ còn mấy người mặc áo đen đang đứng thẳng tắp.
“Đúng vậy.”
Hứa Chước híp híp mắt tùy tiện nói: “Anh ta có đến trường chúng ta học không? Trải nghiệm một chút cuộc sống của học sinh cấp ba ở trường Thanh Trung.”
“Không biết” Đàm Thanh Ninh lắc đầu “Chưa hỏi.”
“Thôi, đi chơi bóng.
Đừng quên chuẩn bị bài thi thử cho tớ.” Hứa Chước vừa đi về phía trước vừa quay đầu dặn dò.
Cậu ấy có đôi chân dài, chạy mấy bước đã đuổi kịp đám bạn đi chậm rì rì đằng trước.
Nhóm người kề vai bá cổ nhau đi dưới ánh mặt trời, có thể thấy rõ những vệt sáng dài trên áo đằng sau lưng.
Tiếng nói cười đùa vui vẻ thỉnh thoảng xen kẽ vài ba từ địa phương của những thiếu niên.
Những bóng lưng hăng hái, tràn đầy tinh thần của tuổi trẻ.
***
Đàm Thanh Ninh về đến nhà, thấy có hai dì lạ đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng khách.
Ngoài mấy cái hộp quà đủ kiểu dáng, còn có rất nhiều đồ dùng hàng ngày.
Không thấy cái giường lớn kia ở đây, chắc là đã được mang vào phòng ngủ Bạch Tân Hàn.
Đàm Minh Hữu đang nói chuyện với Triệu Triều thấy Đàm Thanh Ninh đi vào, lên tiếng gọi cô lại
“Thanh Ninh, con đưa Tân Hàn đi lên xem phòng một chút.”
Đàm Thanh Ninh gật đầu nhìn về phía thiếu niên vẫn đang im lặng ngồi trên sô pha.
Bạch Tân Hàn nhìn lại cô, khuôn mặt như nước hồ tĩnh lặng, đôi mắt màu nâu không có tý cảm xúc nào.
Cậu ta đứng dậy chậm rãi đi về phía cô.
Lúc trước đứng xa nên không cảm nhận được, bây giờ đứng gần mới thấy so với Hàn Chước cao 1m8 Bạch Tân Hàn còn cao một chút.
“Đi thôi, tôi giới thiệu cho cậu một chút.” Đàm Thanh Ninh bày ra phong thái chủ nhà đi lên tầng hai trước.
Tầng hai có tổng cộng ba phòng, hai phòng ở hướng Nam, vừa khéo dùng làm phòng ngủ của hai người.
“Đây là phòng của cậu.” Đàm Thanh Ninh mở cửa phòng ngay bên cạnh phòng mình.
Bố cục bên trong không khác phòng cô là mấy.
Có một chiếc giường, một bàn làm việc và một cái tủ lớn.
Ngày hôm qua cô còn ở đây dọn dẹp rất lâu.
Chỉ là chiếc giường kia đã được đổi thành chiếc giường lớn mà cậu ta mang đến.
Bạch Tân Hàn nhìn xung quanh đánh giá một vòng, sắc mặt bình tĩnh.
“Ừ.” Lúc lâu sau Đàm Thanh Ninh mới nghe thấy tiếng trả lời không mặn không nhạt ở đằng sau.
Cô nghĩ cậu ta là người được nuông chiều từ nhỏ mà lớn lên, bây giờ tự nhiên phải thay đổi nơi sống nên mới không vui vẻ.
“Đây là phòng tắm và nhà vệ sinh.” Không để ý khuôn mặt lạnh lùng kia, cô tiếp tục dẫn cậu ta đi xem.
“Còn phòng này là thư phòng của bố mẹ tôi.” Nhưng mà bình thường họ hay đi làm ít khi lên đây.
Bố mẹ Đàm Thanh Ninh đều là bác sĩ, thường ngày công việc rất bận rộn.
Lúc nhỏ giấc ngủ của cô rất kém, rất dễ dàng tỉnh ngủ.
Trước kia giường của họ đặt ở tầng trên, do hai người về trễ dễ dàng khiến cô thức giấc.
Vì giấc ngủ của con gái nên hai người chuyển phòng ngủ xuống dưới nhà.
Phòng ở trên tầng cứ thế bỏ không.
“Đúng rồi, chỗ này còn có một ban công lớn.” Đàm Thanh Ninh đi đến chỗ cửa nhỏ mở cửa ra đi vào.
Tầm mắt đột nhiên rộng rãi, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất, dưới chân nhiệt độ dần tăng lên.
Ban công đặt một chiếc bàn và mấy cái ghế dựa, có một chiếc dù rất lớn để che ánh nắng, bàn và ghế cũng được để trong bóng râm.
Ở bên kia có một bồn hoa dài đủ loại.
Thanh Ninh mua về rất nhiều các loại hoa xinh xắn, đủ mọi màu sắc, tràn đầy sức sống.
“Chỗ này rất tuyệt phải không?” Đàm Thanh Ninh cười tủm tỉm đong đưa xích đu, lười biếng nằm xuống.
“Trước đây tôi hay ở đây học bài và phơi nắng.
Bây giờ buổi tối có rất nhiều muỗi, nếu không thì đã có thể nằm xuống ngắm sao.”” Cô thuận tiện nhìn về phía Bạch Tân Hàn, “—- ơ này cậu đi xa thế làm gì?”
Mắt thấy Bạch Tân Hàn đi đến mép tường ban công, Đàm Thanh Ninh đứng lên, đi nhanh đến chỗ cậu ta.
Bạch Tân Hàn rũ mi, sắc mặt thản nhiên nhìn xuống dưới.
Xe của nhà họ Bạch đỗ ở ven đường.
Rất nhiều bảo vệ đứng bên cạnh, bọn họ giống như áp giải phạm nhân đưa cậu tới đây.
Triệu Triều nghĩ cậu không muốn đến đây, ở trên đường đi hết mực ca ngợi nhà họ Đàm ở thành phố C.
Hết nói về phong tục văn hóa thành phố C, lại nói đến giao tình giữa giữa hai nhà trước đây, cuối cùng còn nhớ lại chuyện lúc bé của cậu.
Nhưng Triệu Triều đã sai rồi, bản thân cậu không có qúa nhiều cảm xúc khi rời xa Bạch thành.
Ở đâu đều giống nhau, chỉ là đổi chỗ để chờ chết thôi.
Trong nhà cho rằng, thay đổi hoàn cảnh sẽ giúp cậu tốt lên sao?
Buồn cười.
——————— .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...