Nụ hôn quá mức cuồng nhiệt cùng với vòng tay nóng bỏng ôm siết gắt gao của anh, khiến thân thể Hà Tố Phấn liền chấn động một trận, ảo giác có pháo hoa từng đóm từng đóm, đang nổ tung ở trên đỉnh đầu rực rỡ, bên tai cơ hồ nghe được một khúc nhạc tuyệt diệu nhất thế gian.
Cô nhất thời bất động, đôi mắt chợt mở to, nhìn chằm chằm mi tâm đẹp đẽ của Đoàn Thiệu Nhậm đang ở thật gần.
Khuôn mặt anh tuấn của anh ở trong mắt cô ngay lúc này đây, lại càng trở nên cực kì quyến rũ và tràn đầy dụ hoặc.
Có thể do nồng độ rượu vang, đã dần dần nóng lên trong cơ thể Đoàn Thiệu Nhậm, và một phần cũng vì, cô gái ở trong vòng tay của anh lúc này, chính là người anh yêu thích, thế nên, dù cánh tay rắn chắc của anh vẫn đang giữ chặt cô gái nhỏ ở trong lòng, không có cách trốn thoát.
Thế nhưng cánh tay ấy, mỗi lúc lại càng siết chặt cô thêm, nụ hôn càng lúc càng điên cuồng nhiệt liệt, chiếc lưỡi linh hoạt của anh rất nhanh xâm nhập vào trong miệng cô, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, khiến cho cơ thể cô không nhịn được khẽ rùng mình.
Hà Tố Phấn cảm giác có một luồng điện rất mạnh mẽ truyền đi khắp toàn thân, một cổ cảm xúc lạ kì chưa từng có, ở dưới đáy lòng cô đang cuộn trào từng đợt sóng nhấp nhô trỗi dậy, lực tay nắm vải áo sơ mi trên người Đoàn Thiệu Nhậm, từng chút một tiêu tán.
Trái tim nhỏ bé của cô vào thời khắc này đây, đang lan tràn hạnh phúc, cô khẽ hít vào một ngụm khí lớn, trên gương mặt hiện lên ý cười, nhẹ nhàng vòng hai tay qua cổ anh, lần nữa run rẩy khép mi mắt lại, động đậy cánh môi, cùng anh phối hợp ăn ý.
Bầu không khí trong xe đã dần trở nên ám muội, ở dưới nụ hôn điên cuồng nhiệt liệt, hô hấp của hai người điều sắp thở không thông, nhiệt độ cơ thể cũng nóng lên đến cao độ.
Mặc kệ đất trời quay cuồng, mặc kệ hết mọi thứ xung quanh, cả quấn quýt, đắm chìm trong từng đợt cảm xúc đối phương mang lại, nhịp đập của hai trái tim liền hoà nhịp vào nhau.
Một màn tốt đẹp, ám muội vây quanh, cánh tay Đoàn Thiệu Nhậm vốn đang đặt trên eo Hà Tố Phần liền chậm chạp di chuyển…
Vào lúc bàn tay Đoàn Thiệu Nhậm sắp thành công thăm dò vào bên trong quần áo, Hà Tố Phấn như chợt nhớ ra việc gì, mi mắt còn đang khép hờ liền mở to, hốt hoảng đẩy Đoàn Thiệu Nhậm ra, hô lên một tiếng: “Thôi hỏng rồi!”
Đoàn Thiệu Nhậm nhất thời cũng bị thái độ khẩn trương của Hà Tố Phấn làm cho không khỏi lo lắng, vội vàng lên tiếng hỏi.
“Tố Phấn, có chuyện gì?”
Hà Tố Phấn sửa lại tư thế ngồi, cúi đầu gắn lại thắt dây an toàn, vừa nói: “Lúc nãy anh trai có dặn, sau khi đưa anh tới khách sạn, thì ghé nhà Lương Tưởng Huân đón anh ấy, vậy mà em nhất thời quên mất, đoán chừng hiện tại là đã tới chỗ và đang đợi em tới đón, em phải nhanh một chút mới được…”
Cô nói rồi điều không có dừng lại, dùng nhiều lực giẫm vào chân ga, khẩn trương lái đi.
Đoàn Thiệu Nhậm mặt mày méo mó khó coi, chống tay lên hông cửa sổ, nhìn chiếc xe lao như tên bắn ở trên đường lớn. Ở dưới đáy lòng không ngừng oán trách Hà Nghinh Phong tại sao không đón taxi chứ… Hại anh vào khoảng khắc quan trọng như vậy, mà cũng bị hụt. Thật là tức chết anh mà…
Anh nghĩ nghĩ, rồi không nhịn được khẽ thở một hơi thật dài.
-
Hà Nghinh Phong trên đường đưa Lương Tưởng Huân về nhà, vẫn duy trì tốc độ vừa phải, nên xe anh vừa dừng lại trước căn hộ của Lương Tưởng Huân, thì xe của Hà Tố Phấn cũng kịp lúc đuổi theo tới nơi.
Lương Tưởng Huân mỉm cười nói “cám ơn” rồi đưa tay nhận lại chìa khoá từ Hà Nghinh Phong, sau đó đứng đợi cho xe của Hà Tố Phấn lăn bánh rời đi, cô mới vui vẻ đi vào trong nhà.
Điện thoại của cô không ngừng vang lên tiếng “ting ting” của phần mềm mạng xã hội QQ và Wechat.
Cô đoán là những người đồng nghiệp vừa rồi, ở nhà Hà Nghinh Phong cùng nhau chụp ảnh, hiện tại là mang chúng đăng lên trang cá nhân của cô, cùng với những lời chúc mừng.
Nên cũng không vội mở tin nhắn, trước là đặt túi xách ở trên bàn, đi tới bên tủ lấy một bộ đồ thẳng vào trong phòng tắm, tắm rửa.
Lát sau trở ra, cô vừa cầm khăn bông lau khô tóc, rồi ngồi xuống bàn trang điểm thoa kem dưỡng da, nhưng là tuýp kem dưỡng vừa nặn ra một ít, QQ và Wechat lại cứ không ngừng thông báo.
“Náo nhiệt vậy sao?” Lương Tưởng Huân nhỏ giọng nói, rồi khẽ mỉm cười lắc lắc đầu, đứng lên lấy điện thoại nhìn qua một chút.
Một loạt thông báo liền hiện lên trên màng hình, cô nhấn nút home mở khoá màng hình, rồi định vào xem náo nhiệt.
Ngay lúc ngón tay cô sắp chạm vào phần thông báo, vào mạng xã hội, tầm mắt kịp lúc nhìn thấy, có một tin nhắn được gửi tới, bằng mười một con số mà cô không thể nào quen thuộc hơn.
Cô nhanh chóng mở hộp thư, “Sinh Nhật Vui Vẻ.” bên trong mặc dù chỉ có bốn chữ rất bình thường, thế nhưng lại khiến cho tâm tình của Lương Tưởng Huân liền trở nên vô cùng cao hứng, cánh môi chợt giương lên cao, nở ra một nụ cười xinh đẹp.
Cô nhìn một chút thời gian tin nhắn được gửi đến, nhìn thấy đã hơn ba tiếng trước, thời gian đó là lúc bữa tiệc vừa mới bắt đầu, pháo hoa ồn ào nên cô không nghe thấy chuông báo.
Cô vui vẻ chọn vào phần trả lời, ngón tay linh hoạt viết vào ba chữ, “Cám ơn anh” rồi nhấn nút gửi đi, sau đó cẩn thận ngắm nhìn bốn chữ “Sinh Nhật Vui Vẻ” mà người đó gửi tới, trên gương mặt đầy hiện lên ý cười.
Năm phút trôi qua, không nhận được hồi âm gì từ dãy số điện thoại đó, Lương Tưởng Huân khẽ nhăn mi tâm, trong đầu chợt nghĩ, tin nhắn gửi đi lâu như vậy, cô bây giờ mới trả lời một câu cám ơn, như vậy có hơi mất lịch sự không?
Cô cắn nhẹ môi dưới, suy nghĩ một chút, rồi lại soạn tiếp một đoạn khác.
“Khi nãy, chỗ của tôi có chút ồn ào, nên không nghe thấy chuông báo tin nhắn…”
Tin nhắn thông báo gửi đi thành công lần thứ hai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...