Diệp Chi Sinh không phải không nhìn thấy Lương Tưởng Huân đang né tránh anh, thế nhưng bị Hà Nghinh Phong nói vào điểm trọng yếu, trực tiếp đánh vào vết thương nơi lồng ngực của anh, đẩy sự kiềm chế của anh đến giới hạn cuối cùng, anh một giây liền bỏ tay Lương Tưởng Huân ra, dùng toàn lực đánh vào mặt Hà Nghinh Phong một quyền, làm cho thân thể Hà Nghinh Phong chấn động một trận, nhất thời phải lùi một bước về phía sau. Cùng lúc tức giận phun ra lời ngoan độc.
“Tôi đã sớm cảnh cáo anh bỏ tay Lương Tương Huân ra rồi mà!”
Diệp Chi Sinh ra tay bất ngờ như vậy, cộng thêm việc anh là người biết dụng võ, động tác nhanh như chớp, lực đạo tung ra lớn đến kinh người, cho nên Hà Nghinh Phong dù chỉ mới hứng trúng một quyền của anh, nơi khoé miệng liền nhiễm ra một chút màu đỏ tươi chói mắt.
Diệp Chi Sinh vốn dĩ xem Lương Tưởng Huân là trân bảo, muốn duy trì thật tốt mối quan hệ này của hai người, cho nên đêm ở nhà hàng, mới luôn tận lực kiềm chế tính khí của mình, nhẫn nhịn không so đo với Hà Nghinh Phong. Nhưng tới cùng thì sao? Lương Tưởng Huân từ sau khi xuất hiện cùng với hắn ta, liền lạnh bạc vô tình, trở mặt với anh, duy một điều này thôi đã đủ khiến cho đáy lòng anh bị dày vò, khó chịu biết nhường nào, bây giờ người đàn ông này còn khiêu khích anh bằng hành động chói mắt này, bảo anh làm sao có thể nhịn? Dù cho cục diện của anh và Lương Tưởng Huân hiện tại rất không tốt đi chăng nữa, thì đối với lòng tự tôn của một người đàn ông, anh tuyệt đối không cho phép bất kì tên đàn ông nào ôm ấp người phụ nữ của anh.
Hổ không ra oai, thì liền tưởng tôi là con mèo bị bệnh sao? Diệp Chi Sinh càng nghĩ, ánh mắt càng hiện lên tia hung ác.
Hà Nghinh Phong từ trước đến nay, dù gặp phải bất kì hoàn cảnh gì, cũng điều là bộ dáng gặp nguy không loạn, dùng thái độ điềm đạm nhất để giải quyết vấn đề. Thế nhưng lần này, anh ngay cả một chút hình tượng chuyên gia tâm lý của mình cũng không muốn quản, bên tai vừa nghe Diệp Chi Sinh nghiến răng kẽo kẹt nói ra những lời đó, anh tức thời liền xông tới, sau khi động môi phát ra được câu nói: “Tiểu Huân từ hai năm trước với anh đã không còn quan hệ, anh lấy tư cách gì đòi tôi buông tay?” rồi trực tiếp tung quả đấm vào mặt của Diệp Chi Sinh, lực đạo cũng chẳng thua kém người trước mặt.
Nắm tay hình quyền vừa bay tới trên mặt, Diệp Chi Sinh ngay lập tức có thể cảm nhận được mùi vị tanh của máu tươi ở trong miệng mình, anh theo phản xạ có điều kiện đưa tay lên quệt mảng máu nơi khoé môi, sau liền lấy túm cổ áo Hà Nghinh Phong, cất giọng ngang tàng.
“Nói cho anh biết, là có tư cách hay không, mối quan hệ này duy trì hay kết thúc, Diệp Chi Sinh tôi mới là người quyết định.”
“Anh nói những lời này ra, không cảm thấy thẹn với tiểu Huân, không thẹn lương tâm mình sao? Bởi vì phúc của anh ban cho, mà tiểu Huân phải trải qua bao nhiêu khổ sở. Đừng nói chỉ là nhìn mặt, ngay cả tên của tiểu Huân, anh cũng không xứng đáng gọi.” Hà Nghinh Phong cũng hung hăng kéo cổ áo Diệp Chi Sinh, ánh mắt mang theo một tầng âm u, lớn tiếng gắt lại.
“Anh biết cái gì mà mở miệng nói linh tinh chuyện của tôi. . . .”
“Thế nào? Nam nhi đại trượng phu, dám làm lại không dám nhận sao? Anh có dám ngẩng cao đầu, lớn tiếng nói rằng anh không làm điều gì sai trái. . . . .”
Diệp Chi Sinh và Hà Nghinh Phong cứ mỗi người nói một câu lại tung ra một cú đấm vào mặt người đối diện, cơn đau đớn không ngừng truyền đi, thế nhưng cả hai người điều không ai có ý định dừng lại trước.
Âm thanh “Bộp Bộp” cứ theo câu nói của hai người mà điều đặn phát ra, khiến cho Lương Tưởng Huân chứng kiến cảnh tượng này vô cùng hoảng hốt, vội vội vàng vàng chen vào can ngăn.
Nhưng là, hai người đàn ông này càng đánh càng hung hăng, đáy mắy người nào người nấy điều đỏ đến sắp bắn ra tia lửa, giống như muốn dùng ắnh mắt thiêu sống người còn lại, tuyệt nhiên không thèm để ý tới lời cô ngăn cản, vào lúc cô tận lực chen vào gỡ tay của hai người ra khỏi cổ áo đối phương, còn bị hai người hất tay, làm cho cô té ngã xuống đất.
Hà Tố Phấn và Đoàn Thiệu Nhậm nhìn thấy một màn này cũng kinh sợ không kém, vừa run giọng khuyên can, vừa lôi kéo ngăn cản, tuy nhiên kết quả cũng không ngăn cản nổi hai kẻ nổi hai kẻ đang bừng bừng sát khí này.
Các em nhỏ hiếu kì vây xung quanh, các vị công đoàn viên đang ở gần khu vực sân thể thao, nghe thấy tiếng ầm ĩ cũng bắt đầu đi tới gần xem là chuyện gì.
“Diệp Chi Sinh, Phong Phong, hai người dừng lại đi. . . .”
“Ở đây đang có rất nhiều trẻ con đang nhìn về phía chúng ta đó, nên bình tĩnh một chút. . . . .”
“Diệp Chi Sinh, Phong Phong đừng đánh nhau nữa, đừng náo lớn chuyện nữa mà…..”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...