Yêu Em Nhiều Như Anh Có Thể


Dương Khánh Đình hét lên.
"Khôngggg!!!"
Trần Bình Vân sửng sốt ở bên cạnh, người hắn rung lên, kích động bật ra tiếng nói.
"Khá lắm!"
Nhưng nụ cười của hắn còn chưa câu lên được bao lâu, Ân Thẩm Ngạn đã chợt đứng dậy bỏ chạy tiếp.
Cậu vứt xuống một gói nước sốt cà chua đã bị thủng một lỗ ra ngoài đường, cật lực bỏ chạy, tiếng của chiếc vòng bạc ở trong túi quần vang lên leng keng.
Cậu đã thoát chết, chiếc vòng bạc đã cản đi lực đạn nên cậu chỉ chịu đau đớn do những phết bầm tím trên người.

Chiếc vòng mà Dương Khánh Đình tặng cậu đã cứu mạng cậu.
Trần Bình Vân há hốc, rất nhanh sau đó hắn đã lấy lại ý chí mà lao người đuổi theo cậu.
Ân Thẩm Ngạn cũng nhận ra nguy hiểm sau lưng nên cứ đâm đàu vào trong bóng tối mà chạy, nhưng do chạy vội quá, chân cậu bị vấp vào nhau khiến cho cậu ngã nhào xuống đất.
Còn chưa kịp đứng dậy, Trần Bình Vân đã xóc lấy chân cậu kéo lên không trung.
"Chạy à? Ranh con khá quá nhể?"
Hắn lôi cậu xềnh xệch ở trên đường đi, vứt cậu xuống đất khiến cho Ân Thẩm Ngạn lăn mấy vòng ở trên đường ray, suýt nữa là đã rơi xuống dưới sông.
Gã bắt cóc đẩy Dương Khánh Đình sang một bên, cay cú ném cây súng lục đã hết đạn đi, thay vào đó, gã rút từ trong túi quần ra một con dao bấm.

Ánh trăng bỗng lấp ló từ giữa những khe hở của mây mù mà chiếu xuống làn đường ray, khiến cho đầu mũi dao trên tay của gã bống lấp loáng sáng rực.
Gã thở ra phì phò, gầm lên một tiếng dữ tợn rồi định bổ nhào đến Ân Thẩm Ngạn.
Bất chợt những ánh đèn xanh đỏ chớp tắt sáng rực lên từ đầu cầu bên kia, cùng với đó là tiếng trực thăng đinh tai nhức óc như xé gió quay trên đỉnh đầu của chúng.
Cảnh sát đã đến.

Nhưng đó không phải là cảnh sát bình thường.

Là đội đặc nhiệm cơ động chính phủ.
"Ân tổng, chúng tôi đã tìm thấy phu nhân và tiểu thiếu gia rồi, ngoài ra còn cả một lũ người lạ mặt nghi là thủ phạm.

Phu nhân và tiểu thiếu gia hình như đang trong tình trạng không được ổn cho lắm.

Chúng tôi sẽ xử lí nhanh gọn theo ý của ngài."
"Giết hết lũ đó đi."
Ân Diên Tuyền đẩy cửa nhà hàng trước đó bước ra ngoài, toàn thân be bét đều là máu tươi.
Nhưng đó không phải là máu của anh.
Ân Diên Tuyền ném chiếc dao cắt hoa quả sang một bên khác, những đầu ngón tay siết chặt lấy điện thoại như muốn bóp vỡ nó ra thành từng mảnh.
Nửa góc nghiêng của khuôn mặt góc cạnh đều chìm hẳn vào trong màn đêm.
"Mấy người biết phải làm gì chúng nó rồi mà?"
"Rõ rồi thưa Ân tổng."
Người đội viên đó hẩy tay ra hiệu, những người quân nhân đi xe bên dưới cũng lập tức ào đến khống chế mấy tên tội phạm.
Trần Bình Vân hoảng sợ, hắn định vọt chạy nhưng đã bị những người lính cơ động đó khoá chặt lại tay chân đè người xuống đất.
Họ cầm trên tay những loại vũ khí chuyên dùng để phòng chống khủng bố, lũ bắt cóc không ngờ được người dưới trướng của Ân Diên Tuyền cũng có thể làm được đến thế này nên đồng loạt đứng ngây người như phỗng, chưa kịp bỏ chạy đã bị bắt lại.
Tên cầm dao đó bị những tia sáng lazer đỏ chiếu khắp lên người thì hoảng hốt buông người của Ân Thẩm Ngạn ra.
Cậu cũng đã bình phục lại hơi thở, nghe những người quân nhân kia nói là họ đến để giải thoát cho cậu và Dương Khánh Đình, Ân Thẩm Ngạn cũng nhanh chóng lấy lại được ý chí mà chạy đến bên họ.
Chỉ là cậu không ngờ, tên cầm dao đó lại lại đột ngột phát điên.
"Không được!!! Lũ bọn mày không được bắt nạt tao!!!"

Gã gào lên, cầm lấy góc áo của Ân Thẩm Ngạn ném lại ngã xuống đường.
Tên đó đã đánh mất hết ý thức, tên con dao trên tay lăm lăm nhắm vào người cậu.
Hành động ấy quá dỗi bất ngờ, không ai có thể phản ứng được.
Chỉ có mỗi Dương Khánh Đình, cô đã bật dậy chắn trước mặt của Ân Thẩm Ngạn, lĩnh trọn cả nhát dao vào bụng.
Gã đó không thể kiểm soát được lực tay mà đẩy ngã cô trượt chân rơi xuống dưới con sông chảy siết ở bên dưới.
Toàn thân cô lơ lửng ở trên không trung, rồi tiếp sau đó, một tiếng va chạm mạnh của một vật thể nặng với mặt nước vang lên.
Tầm mắt của Dương Khánh Đình từ một khoảng trời cao không có lấy một ánh sao ló dạng, mặt trăng đã trở lại bị mây mù phủ kín rồi đến một mặt nước mờ mịt.
Nước lạnh tràn vào mũi và miệng cô, tràn vào cả hai cánh phổi đau buốt.
Cô không thở được, liều mình vùng vẫy để quay trở lại trồi lên mặt nước nhưng không thể.
Nước sông cứ thế đè lên người cô, nhấn chìm cô xuống dưới đáy sông đen thẳm.
Mặc Phong ngồi ở trong một nhà hàng ăn gần con cầu đó, hắn ngồi cùng đồng nghiệp.
Người bạn đó thấy hắn cứ lơ đãng mà nhìn chằm chằm xuống nồi lẩu, bỗng cười lên ranh ma mà huých huých vào vai hắn.
"Sao thẫn thờ thế hả? Nhớ ai? Có em nào kẹp nách rồi phải không? Mày khá lắm.

Tao còn tưởng loại như mày chỉ có chó nó mới yêu."
"Mày ít nói đi thì cũng không ai nói mày câm đâu." Mặc Phong chột dạ dùng chân đá mạnh vào chân của tên đó.
Đúng là vậy thật, hắn đang nghĩ về Dương Khánh Đình.
Buổi sáng hôm nay, khi hắn cùng với người đồng nghiệp này đi dò hỏi thông tin để lập luận án cho vụ kiện, bỗng cậu bạn hắn thấy ngay gần đó có một khu trung tâm giải trí, thế là nổi hứng kéo hắn vào.
Mặc Phong ngồi ở chỗ ghế đá công viên nhìn thằng bạn tung tăng chơi hết trò này đến trò khác, đang trán định bỏ về trước thì bên tai mình nghe thấy có một tiếng nói xa lạ.

"Xin chào luật sư Mặc."
Mặc Phong giật mình ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Ân Diên Tuyền.
Anh nhìn hắn, nụ cười trên cánh môi nhàn nhạt xa cách, nhưng hắn có thể thấy được ẩn ẩn trong nụ cười đó còn có chút kiêu ngạo.
Hoá ra người đồng nghiệp mà anh nói gặp trước đó là Mặc Phong.
"A...! Ân tổng.

Ngài cũng ở trong công viên này sao?"
Mặc Phong hốt hoảng vội đứng lên cúi đầu chào.

Trong cả nước này, không ai là không biết đến Ân Diên Tuyền là ai.
Đúng như là lời đồn người ta nói, Ân Diên Tuyền đúng là một người đàn ông hoàn hảo.
Từ ngoại hình tuyệt mĩ ấy, người ta có thể cảm nhận được xung quanh anh luôn tản ra một loại khí chất phi phàm khiến cho ai trong vô thức cũng phải kính nể.
Hắn cũng biết anh qua danh xưng là chồng của Dương Khánh Đình nữa.
Chỉ là hắn không thể đoán ra được lí do mà anh lại đi đến bắt chuyện với hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận