Ân Diên Tuyền gập lại máy tính, mệt mỏi ngửa cổ dựa vào lưng ghế rồi liếc mắt nhìn đến chiếc đồng hồ để bàn, bất chợt nhíu mày.
Hơn chín rưỡi đêm rồi, sao còn chưa thấy bóng dáng của Dương Khánh Đình đâu?
Anh cầm lấy điện thoại muốn gọi cho cô, nhưng chỉ vừa mới mở vào trong danh bạ thì bất chợt có một cuộc điện thoại gọi đến cho anh, là của Hoàng Tiểu Nghê.
"Tiểu Nghê? Giờ này em gọi cho anh có việc gì?" Ân Diên Tuyền nghi hoặc, trong giọng nói còn pha thêm cả chút bực dọc.
"Ừm...! Hữu Duy à...!Em..." Ở đầu dây bên kia, Hoàng Tiểu Nghê nhỏ giọng, do dự mãi mới thốt nổi thành câu: "Em...!em nói chuyện này anh đừng có kích động quá nha.
Vừa nãy, lúc buổi họp lớp vừa tan, em nhìn thấy Khánh Đình cùng với một người đàn ông đi vào trong khách sạn..."
Khách sạn? Cô cùng với một người đàn ông?
Sống lưng của Ân Diên Tuyền bỗng trở nên căng cứng, lồng ngực như bị một thứ gì đó nén lại đến khó thở.
Nhưng anh vẫn cố để giữ cho giọng nói bình tĩnh.
"Tiểu Nghê, đó là chuyện không thể lấy ra để làm đùa cợt."
Anh không tin Dương Khánh Đình có thể sau lưng anh lén lén lút lút làm ra chuyện mờ ám như vậy.
Chẳng phải cô đã hứa sẽ không rời bỏ anh hay sao?
"Em không nói đùa! Hữu Duy, anh phải tin em!" Hoàng Tiểu Nghê gấp gáp: "Anh không ở đây nên không thấy đâu! Cô ấy với kẻ đó còn có những hành động thân mật lắm.
Có thể cô ấy đang lừa gạt anh...!Vì là bạn của Khánh Đình nên em nghĩ mình nên nói cho anh biết chuyện này."
"Tiểu Nghê, muộn rồi, em nên về nhà đi.
Chú dì sẽ không vui nếu thấy em về vào giờ này."
Có tiếng của Hoàng Tiểu Nghê thở dài, cô ta nói trong vẻ thất vọng.
"Có lẽ em đã lỡ lời thật rồi, anh Hữu Duy bỏ qua cho em nha.
Cũng chưa biết được Khánh Đình có phải là cái loại người đó hay không.
Nhưng để cho chắc em vẫn sẽ gửi cho anh địa chỉ của tòa khách sạn, để cho hai người tự giải quyết với nhau.
Tạm biệt anh Hữu Duy."
Màn hình đã trở lại tối đen, nhưng tiếp theo đó lại lóe sáng hiện đến một tin nhắn mới được chuyển đến.
Ân Diên Tuyền dựa lại người lên ghế, bàn tay không tự chủ được mà đì mạnh lên tay ghế.
Dù là anh nói tin cô, nhưng quả thực những lời mà Hoàng Tiểu Nghê vừa nói đã khiến cho tâm trí anh xao động.
Trong bóng tối, tiếng thở phát ra từ Ân Diên Tuyền lại càng thêm nặng nề, trong âm điệu còn hiện lên cả sựu dồn nén khó tả.
Cuối cùng anh nghiến răng đứng dậy, mặc vào một chiếc áo khoác rồi bước ra khỏi phòng.
...
Chẳng biết là đã bao lâu trôi qua, nằm trên một chiếc giường trong một căn phòng xa lạ, mùi túi thơm thoang thoảng lướt qua cánh mũi cũng không thể khiến cho người ta vơi đi được cảm giác ngột ngạt, Dương Khánh Đình tỉnh dậy, trong tình trạng khỏa thân chỉ mặc đồ nội y.
Đầu óc cô mơ hồ, nặng trĩu như có một thứ nào đó đề lên, toàn thân người lạnh ngắt, trên cổ, cơn đau âm ỉ từ vết kim đâm khiến cho cô không tài nào mà cử động được đầu.
Tiếng chuông điện thoại reo lên bên cạnh liên tục nhắc nhở cô tỉnh dậy, gió lạnh từ điều hòa tốc xuống khiến cho toàn thân người của Dương Khánh Đình trở nên ớn lạnh, từ từ lấy lại được ý thức, nhưng vẫn không thể di chuyển được chân tay.
Điện thoại reo lên một lúc rồi lại ngắt, nhưng ngay sau đó lại báo tới thêm một cuộc gọi nữa.
Ai gọi cho cô mà lại nhiều như vậy? Lạnh quá.
Cô đang ở đâu đây?
Dương Khánh Đình bất giác đưa tay sờ soạn lên thân thể, đột ngột cả người cô cứng đờ, nhìn xuống những khoảng da thịt trần trụi chỉ được che đi bởi đồ lót.
Cơn hoảng loạn ấy cũng khiến cho đầu óc cô chợt trở nên tỉnh táo.
Dương Khánh Đình run rẩy, hít vào một hơi thật sâu rồi chống người ngồi dậy, nhìn quanh một lượt cả căn phòng lạ lẫm theo bản năng, ở đây, cách bày trí giống với dạng một căn phòng khách sạn.
Đây là đâu thế này?! Tại sao cô lại không mặc gì cả?!
Điện thoại của cô vẫn tiếp tục rung lên, Dương Khánh Đình mới sực tỉnh ra khỏi cơn xuất thần, vội vã trườn người ra để với lấy chiếc điện thoại đang được để trên một chiếc bàn cách giường một khoảng cách.
Loảng xoảng!
Cô giật mình, sững sờ nhìn cổ chân mình đã bị xích lại tại một góc giường, cảm giác lạnh buốt đến tận tủy sống khiến cho cô lặng người.
Dương Khánh Đình kinh hãi hơn, cô liều mạng với lấy chiếc điện thoại, lập cập nhận cuộc gọi của An Sinh.
"Phu nhân! Cô đang ở đâu vậy?! Tôi gọi cô mãi sao cô không nghe máy?! Giờ đã là hơn chín giờ rồi..."
"Cứu, cứu tôi với!..." Dương Khánh Đình co ro thành một khối trên chiếc giường trắng thoảng mùi nước giặt xa lạ: "Tôi bị đưa đi đâu rồi...!Làm ơn đến cứu tôi với..."
Dương Khánh Đình khóc lên nức nở, cô không thể nghĩ được gì khác mà liên tục cầu cứu An Sinh.
Dù cho cậu ta có hỏi câu gì khác, cô cũng không thể giữ nổi bình tĩnh mà liên tục run rẩy, miệng lầm bầm.
"Cứu tôi với..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...