"Là "tiểu yêu tinh" hay là "vợ"?"
Dương Khánh Đình thẫn thờ, mặc kệ cho Ân Diên Tuyền đang đắc chí hưởng thụ dáng vẻ ngốc nghếch của cô.
Sự thay đổi này của anh, cô không bắt kịp được.
Có phải là vì tối qua anh sốt cao quá, nên bây giờ lời nói ra vẫn còn hơi lẫn lộn không?
Ân Diên Tuyền đưa Dương Khánh Đình đến một trung tâm vàng bạc và trang sức, là trụ sở chính của các chuỗi cửa hàng chế tắc vàng bạc và mua bán những kim loại quý hiếm vô cùng nổi tiếng.
Ở đây có trưng bày những loại đá quý, kim cương và những khối trang sức tiền tỷ.
Cô đã từng xem một buổi đấu giá được quay lại phát trực tiếp trên truyền hình, nghe họ thét một mức giá lên tới tận trời, cô cảm gấy tim gan mình xót xa, tự khổ với cái thân nghèo hèn.
Vậy Ân Diên Tuyền đưa cô tới nơi xa hoa này để làm gì vậy?
Anh đẩy Dương Khánh Đình đến trước một gian hàng bày bán những món trang sức trang trí, bỗng cầm lấy tay cô nhấc lên, tháo chiếc nhẫn cưới không vừa kích cỡ ra khỏi tay cô.
Đây là chiếc nhẫn chọn bừa vì bố mẹ cô hay bên bố mẹ nhà chồng, đều không quan tâm lắm tới cô.
Họ chỉ chọn cho có để nhanh chóng thực hiện lễ cưới.
Vì vậy, nhẫn thì vừa tay với Ân Diên Tuyền, còn của Dương Khánh Đình thì lại quá rộng.
Dù là như thế, nhưng Dương Khánh Đình vẫn vô cùng cẩn trọng giữ gìn chiếc nhẫn cưới ấy.
Nhìn anh lấy chiếc nhẫn của cô và của anh, bảo người nhân viên trong quầy trang sức bán đi, cô không khỏi thấy người mình cứng đờ.
Nhẫn cưới của cả hai, sao anh lại bán?
Dương Khánh Đình nhìn Ân Diên Tuyền thản nhiên coi việc anh làm như không phải chuyện gì quá lớn lao.
Bỗng thấy hai cánh phổi của mình như bị hụt hơi.
Trong lòng cô hiện không rõ mình đang có tư vị gì.
Nhưng cảm giác đó chưa diễn ra được bao lâu, Ân Diên Tuyền đã đẩy người cô tiến sát lại một ngăn kính trưng bày những cặp nhẫn cưới.
"Chọn đi, cô thích cái nào?"
"Dạ?"
Dương Khánh Đình chưa hiểu lời anh nói, đôi mắt mở to cứ nhìn chằm chằm vào anh, chỉ thấy anh tạc lưỡi.
"Cô không thấy cái nhẫn trước đó nhìn như bãi mửa của mèo sao? Đổi cái khác đi.
Nó cũng chẳng vừa với tay cô."
Dương Khánh Đình hết nhìn anh rồi lại nhìn sang những đôi nhẫn cưới dành cho những cặp vợ chồng thuộc gia thế khá giả, lắc lắc đầu.
"Em không biết chọn cái nào..."
"Vậy lấy cái này đi."
Ân Diên Tuyền rất nhanh đã chỉ vào một cặp nhẫn cưới có nạm viên lục bảo, nhìn cái biểu cảm thờ ơ đó của anh liền biết ngay dù cô có chọn cái nào đi nữa thì anh cũng sẽ chỉ nhắm tới mỗi nó.
Thế thì như này có khác gì cặp nhẫn cưới trước đó của họ đâu?
Người nhân viên vừa nhìn phát liền nhận ra Ân Diên Tuyền là khách sộp, nụ cười trên miệng cô ta càng sáng láng hơn, tiện thời cơ giới thiệu cho anh một món đồ trang sức.
"Thưa quý ngài, đây là vòng tay có gắn viên kim cương Đại dương xanh, là món đồ trang sức có một không hai của chỗ chúng tôi.
Ngoài tác dụng làm đẹp cho chủ nhân của nó, còn có cả tác dụng cầu may.
Theo tôi thấy, phu nhân nhà mình đeo món này là hợp nhất đó ạ!"
"Ừ.
Cho vào trong hộp cả luôn đi."
"Vâng, thưa quý ngài!"
Dương Khánh Đình: "!!!" Khoan đã! Sao cuộc giao dịch có thể nhanh gọn lẹ như vậy?!
Cô nghe người nhân viên đọc giá, bất giác thấy lạnh hết cả người, vội vã kéo kéo tay áo của Ân Diên Tuyền.
Nhưng anh hình như không để ý đến sự khẩn khoản của cô cho lắm, lấy một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho người nhân viên, nhận lấy túi đồ từ tay cô ta rồi đặt vào trong lòng của Dương Khánh Đình.
Đột nhiên cô cảm thấy có một sức nặng nào đó đang đì trên đùi mình.
Là sức nặng của số tiền gộp lại thành đống trang sức đó.
Ân Diên Tuyền lấy từ trong túi một hộp nhẫn cưới, lấy nhẫn đeo vào ngón tanh áp út của cô và tự đeo vào mình, cầm lấy tay đẩy của xe lăn đẩy cô ra ngoài khu trung tâm trang sức, ra đến bãi đỗ xe.
"Đẹp không?" Ân Diên Tuyền liếc nhìn sang cô khi anh vừa mới khởi động xe.
Dương Khánh Đình vẫn đang bị choáng, cứng ngắc gật gật đầu.
Anh nhìn cô như vậy, hơi chau mày khó hiểu.
"Không thích sao? Vậy đổi."
"Hả?"
Chưa kịp để Dương Khánh Đình kịp hiểu lời anh nói, đã thấy Ân Diên Tuyền xuống xe, định mở cửa bế cả cô quay lại khu trung tâm.
Thế là phải cô phải tốn bao nhiêu công sức để thuyết phục anh vào lại trong xe.
Ân Diên Tuyền rõ ràng vẫn cảm thấy không phục, nhưng có nói thế nào thì Dương Khánh Đình cũng chỉ toát cả mồ hôi hột cố né anh đi.
Chiếc xe đã mở máy từ lâu mới có thể được đi ra ngoài đường phố.
Trong lúc đó, Dương Khánh Đình vẫn không thể kìm được lòng mình lại mà cứ nhìn sang anh.
Cô tự hỏi là do anh đổi tính, hay là muốn cảm ơn cô vì đã chăm sóc anh khi anh bị bệnh.
Hay là...!Ân Diên Tuyền bắt đầu coi cô là kẻ thế thân cho Hoàng Tiểu Nghê nữa.
Dương Khánh Đình thu lại tầm mắt, dựa đầu lên cửa kính cửa sổ.
Trong lòng cô tự cầu mong.
Rằng điều đó là không phải sự thật.
Cô muốn được ở bên anh với thân phận là người vợ chính thức của anh.
Chứ không phải là kẻ thế thân..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...