Yêu Em Nhiều Như Anh Có Thể


Ngày lành đã định, địa điểm tổ chức đám cưới cũng đã được lựa chọn từ lâu, chỉ chờ ngày cô dâu xuất giá để về bên nhà chồng.

Dương Khánh Đình nằm trên giường bệnh, nghe Nhậm Tẩu Giao ra sức để mà nói đến hai từ “hạnh phúc” mà cô sẽ có được khi cưới người chồng mới.

“Nhà trai đã đích thân chọn con.

Về bên ấy rồi, nhớ đừng có quên hai tấm thân già ngày ngày vẫn mong ngóng con.

” Hãy quyến rũ người chồng, bảo anh ta đưa tiền cho họ.

“Về bên nhà chồng rồi phải biết phục tùng chồng và ba mẹ thông gia, chính họ là người đã chi trả viện phí cho con đó! Coi kìa, còn chưa cưới mà đã chứ đáo thế rồi.

” Cô là con nợ tính mạng của họ.

“Công việc của con mẹ đã nộp đơn xin nghỉ, còn tất cả những tài sản còn lại của con cũng đã thuộc hết về tay tên khốn Trần Bình Vân rồi.

Ở cùng nhà với chồng mới con chỉ việc chăm sóc cho cháu ấy, làm nội trợ trong nhà.

” Cô đã không còn nơi dung thân, hay bất kì thứ gì có giá trị trên người.


Cả phần đời còn lại của cô sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào người chồng mới.

Đây chính là những giải nghĩa cho những lời nói ra của Nhậm Tẩu Giao mà Dương Khánh Đình có thể tự hiểu được.

Cô đã mất hết tất cả tự do, từ khi cuộc hôn nhân này đã được định sẵn, một loại xiềng xích vô hình đã giam chặt lấy cô bên người chồng mới.

Cô không có quyền quyết định.

Qua lời kể của Nhậm Tẩu Giao, có thể thấy nhà anh ta vô cùng có quyền thế, nếu để ấn tượng xấu, rất có thể cả gia đình cô sẽ tiêu tan ngay tức khắc.

Về phần Dương Khánh Đình, nếu cô chết, cô cũng không có mấy bận tâm, nhưng còn Nhậm Tẩu Giao và Dương Văn Bác, cô không nỡ nhìn hai người họ khổ sở.

Dương Khánh Đình bất lực thật rồi.

Tại sao tất cả những thứ này lại xảy ra với cô cơ chứ?
Cô đang vô cùng cần sự tự do và yên bình, nhưng sao lại chẳng thể?
Khoá cả cuộc sống của mình bên một người mà ngay cả tên tuổi mình cũng chẳng biết đến, cô không tình nguyện!
Nhưng cô bây giờ đang vô cùng thảm hại, không thể phản kháng thêm một lần nào nữa.

Nhậm Tẩu Giao nhìn Dương Khánh Đình im lặng, tự cho đó là sự đồng ý đến từ cô.

Đạt được mục đích rồi, bà ta cũng không cần phải trưng ra bộ dạng diêm dúa nước mắt nữa, nhanh chóng gạt tay cô ra.

“Con nhớ bình phục tốt nhé.

Hôn lễ sẽ diễn ra vào đầu tháng sau.


Nói rồi không một câu tạm biệt mà kéo Dương Văn Bác rời đi.

Dương Khánh Đình nhìn cánh cửa lại đóng, không gian đã trở về nguyên trạng lặng thinh như lúc ban đầu, tựa như vừa nãy chẳng có ai đến vậy.

Bỗng nhiên cô cảm thấy khát nước.


Thế là Dương Khánh Đình vươn tay, run rẩy tháo mặt nạ thở, giật ống truyền dịch và dây đo nhịp tim ném sang bên khác, rướn người với lấy bình nước thủy tinh đặt ở trên nóc tủ bên cạnh.

Nhưng bình nước mới chỉ nắm được một góc nhỏ ở tay cầm, thân người của Dương Khánh Đình bỗng chốc chao đảo rồi ngã xuống sõng soài trên mặt đất.

Chiếc bình thủy tinh cũng bị rơi xuống vỡ tan tành, những mảnh sành sắt nhọn văng lên tung toé, ghim vào da thịt cô, chẳng mấy chốc trên mặt sàn đã nhuốm đầy máu đỏ.

Dương Khánh Đình sững người nhìn xuống đôi chân của mình, một đôi chân không có cảm giác.

Cô muốn di chuyển chân để đứng dậy, nhưng đôi chân ấy không hề chuyển động.

Cô muốn co chân lên, nhưng phần cơ thể từ eo trở xuống giống như một món đồ giả gắn vào người cô vậy.

Đôi chân lỏng lẻo nằm im lìm trên đất, gợi cô nhớ đến quanh cảnh của vụ tai nạn khi ấy.

Lúc đó, đôi chân cô cũng bất lực như thế này.

Dương Khánh Đình hoảng loạn, lay lay hai bên chân.

“Không… Không thể nào!… Di chuyển đi mà! Di chuyển đi!”
Bàn tay mảnh khảnh, gầy guộc rướm máu, vội vã đập đập vào chân.

“Di chuyển… Di chuyển đi!”
Càng lúc tầm mắt cô càng nhờ đi, không gian xung quanh mờ ảo, nhạt nhoà, bị lồng lên bởi một khung cảnh kí ức.


Vụ tai nạn khi đó, chân cô lủng lẳng, còn có máu chảy ra.

Một vũng máu rất lớn, mang theo một sinh linh nhỏ bé ra khỏi cơ thể cô, hoà cùng với nước mưa.

Bảo bối…
“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!“
Dương Khánh Đình hét lên kinh hãi và tràn ngập thê lương.

Hai tay cô vò lấy tóc, khom người run rẩy, quằn quại trên sàn phòng bệnh lạnh lẽo.

Đừng nhớ nữa! Làm ơn dừng lại đi!…
Cầu xin đấy… Cô không muốn nhớ tới ngày hôm đó nữa… Cái ngày đánh dấu cô đã mất hết tất cả mọi thứ.

Một người y tá theo tín hiệu máy đo nhịp tim bị đứt quãng mà hớp hải chạy vào phòng cô, thấy Dương Khánh Đình đau đớn với đôi tay bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, cô gái ấy vội vàng đến để đỡ cô dậy.

Nhưng Dương Khánh Đình đã hôn mê từ lúc nào.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận