Chap 9:
À! Quên chưa nói với mọi người, hè năm nay vừa mới thi xong, được nghỉ, bố mẹ ình xuống chơi Đà Lạt vì gia đình mình còn có một người quen trên đó và mình ở đây chỉ có 4 ngày thôi.
Hơn 3 giờ ngồi xe từ sân bay Cam Ranh tới Đà Lạt. Bước xuống xe, mình hít 1 hơi thật dài, sảng khoái và dễ chịu vô cùng...mùa hè ở đây lạnh lắm, như mùa đông xuân ở Miền Bắc mình vậy, cộng thêm một chút mưa phùn bay bay...hay phết. Mình bắt taxi tới nhà cô D họ hàng xa nhà mình , tuy là xa nhưng thỉnh thoảng mẹ mình vẫn liên lạc và gửi quà vào cho các em trong đó, nên lần này mình vào, cô dọn riêng ình một phòng cùng với con trai đầu của cô, mới có 9 tuổi. Ngồi đằng sau xe, nhìn ngắm thành phố đầy hoa và sương mù, mưa bay bay, lãng mạng vô cùng, đầu óc mình thấy thư giãn và khoan khoái lạ thường.
Tới nhà cô, tối nay mình ăn tối với gia đình cô, vui vẻ và đầm ấm lắm, nhà luôn tràn đầy tiếng trẻ con, bi ba bi bô...Ăn xong, xem ti vi cùng chú, rồi đi ngủ lấy sức để mai còn phượt chứ.
Hôm sau, mình tới dinh Bảo Đại, thác Dalanta, chơi chán từ sáng đến trưa, chiều mình qua thung lũng tình yêu và mọi chuyện bắt đầu diễn ra...
Thung lũng này ở giữa là một cái hồ lớn, hai bên là đồi bao bọc, đầy hoa lá và cây cối.
Thông thường thì mọi người hay chọn thuê 1 chiếc xe jeep để đi thăm quan, vì đường lên đồi tuy là đường nhựa nhưng dốc và quanh co, một số khác thì chọn xe đạp(lúc lên đồi thì dắt, lúc về thả trôi, chắc cũng sướng). Riêng mình thì đi bộ, đỡ tốn tiền mà lại ngắm kĩ được cảnh...hehe...
Mình vừa đi trên đường, tay bỏ túi quần, mồm huýt sáo, chân lê đôi tông giật giật, lại còn mặc cái áo hoa hoét...mình lúc đó chắc giống dân tộc lắm...Thôi kệ đấy, mình cứ đi , đầu thì ngó nghiêng chả để ý gì. Tự dưng có một chiếc xe đạp đôi đằng xa phóng đến, với những tiếng kêu thất thanh..."a a a...á"Chiếc xe này phanh không ăn thì phải, hay nói trắng ra là mất phanh, người lái lại còn thả dốc chứ...ngu thế...Rồi bịch một cái nó đâm thẳng vào mình...
- "ay rùi ôi, cái chân của tui...ui za...ui huhu"
Mình ôm chân mà suýt khóc. Hai đứa đó chạy đến tíu tít...
- "chú ơi chú, chú có bị làm sao không...chú ơi...con xin lỗi..."
- "xin xỏ cái gì chớ..."
lúc mình ngẩng mặt lên thì, 1 con bé giật thót mình lại, tiếp tục kêu không thành tiếng.
- "á, anh...anh...anh là..."
Mình lúc đó cũng hoảng cơ
- "ơ...hơ...YN...YN có phải không"- "...dd...dạ! "
- "trời ơi, quên anh rồi à, đỡ anh dậy với...ui...đau quá..."
lúc đó hai tay YN run run, ngập ngừng cùng một con bé khác chạy đến đỡ mình, con bé này mình đã trông thấy ở đâu rồi ấy nhờ...hình như chưa gặp bao giờ thì phải...nhớ rồi , đó là em gái của YN , hồi ở HN em đã ình xem ảnh con bé này...Hai chị em chạy đến đỡ mình dậy, mình víu vào vai YN đứng lên, em rìu mình đi. Một tay mình quàng vai em, một tay em ôm lưng mình, vừa đi mình vừa ngắm em. Tóc nâu hạt dẻ, búi cao, mái chéo, mắt to, môi hồng hồng chu ra,...đẹp không để đâu ra cho hết đẹp, các bác ạ...
- "em xinh ra nhiều hơn đấy, anh tí nữa thì không nhận ra em cơ mà..."
- "dạ! em...lớn rùi phải khác chứ...hihi"
- "ừ, nhở ba năm rồi đấy..."
- "anh trông vẫn thế, chả khác gì ấy..."
- "anh á,...em mà không chê anh già là là may rồi..."
Em và tôi nói chuyện thật vui, khi ra đến cổng, em vẫy cho tôi một chiếc taxi:
- "anh về nghỉ nhé, có cần em đưa về không ạ..."
- "không cần đâu em, anh không sao mà, bôi dầu gió là khỏi thôi..."
- "ừ, , bye anh nhá..."
Mình gật đầu rồi lên xe, xe chạy vừa được khoảng 15 giây thì mình kéo cửa kính ngó đầu ra ngoài:
- "YN ơi em vẫn dùng số cũ đấy à..."
- "zdạ!..."
Em hét to.
Mình chui vào trong, con tim trở lên bâng khuông, xao xuyến lạ thường...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...