Những ngày sau đó thì Kiều Tuyết Vãn cũng trải qua khoảng thời gian thai nghén vô cùng mệt mỏi, Nam Thừa Húc cũng đau lòng nhưng chẳng thể giúp gì ngoài chuyện an ủi cô.
Đến đây anh cũng ôm vợ vào lòng, còn nhẹ nhàng đưa tay chạm vào bụng cô, lại nói:
- Bé con hư quá, làm mẹ mệt mỏi như vậy.
Kiều Tuyết Vãn bây giờ chỉ liếc anh một cái, còn không phải tại anh làm tác giả à? Nếu như không phải tại anh thì cô đâu có bị hành đến mức chết đi sống lại như vậy chứ.
Có vẻ như Nam Thừa Húc cũng hiểu vợ mình đang oán giận, nhưng anh cũng chỉ cười trừ thôi chứ biết sao giờ, anh cũng đâu có muốn, nhưng tại vì bà xã của anh quá xinh đẹp, làm anh cầm lòng không được thôi.
Cứ như vậy, văn phòng mà vốn dĩ Kiều Tuyết Vãn đang làm lại bị dời đến Nam thị.
Lúc đầu khi Kiều tổng của Diêu thị xuất hiện ở Nam thị là đã rất kì quái rồi, sau đó còn xuất hiện với tần suất thường xuyên hơn, rồi cuối cùng là cắm rễ ở văn phòng của Nam tổng.
Đến đây có người không thể nào nhịn được mà kéo Mặc Phong lại, hỏi:
- Anh Phong, rốt cuộc thì Nam tổng và Kiều tổng có mối quan hệ gì vậy? Sao chị ấy đến đây còn thường xuyên hơn cả em.
- Chính là mối quan hệ ăn cùng một mâm, ở chung một người, sống cùng một nhà, có chung một con… À không, là ba con mới đúng.
- Ý của anh nói hai người họ là một đôi?
- Thông minh đó, sau này gặp Kiều tổng thì gọi phu nhân dần cho quen… À mà cũng không chắc, có khi sau này các người phải gọi cô ấy là bà chủ của Nam thị đó.
Đến đây Mặc Phong còn nhìn quanh Nam thị lúc rồi thở dài, nói tiếp:
- Xem ra chỗ này sắp đổi chủ rồi.
Nói xong Mặc Phong cũng đi làm việc của mình, bỏ lại nhóm nhân viên ngơ ngác, cơ mà hình như cậu ấy nói cũng đúng, với cái tình trạng sủng vợ tận trời của Nam tổng nhà họ, thì sớm muộn gì Nam thị cũng đổi thành Kiều thị thôi.
[…]
Còn ở trong phòng làm việc thì Nam Thừa Húc đang làm việc, Kiều Tuyết Vãn thì nằm ngủ ở bên trong phòng nhỏ, đương nhiên là cô vẫn mở cửa để anh có thể quan sát cô bất cứ lúc nào.
Trong lúc đang làm việc nhưng Nam Thừa Húc vẫn không thể nào lơ là vợ mình được, chỉ cần cô xoay người hay có chút động tĩnh nào là anh sẽ ngay lập tức lao đến.
Vì hôn lễ cũng đã sắp đến gần rồi, anh cần phải gấp rút xử lý hết số công việc còn tồn đọng để có thể đưa bà xã đi hưởng tuần trăng mật, chứ nếu không thì anh đã thẳng tay ném bỏ hết công việc để bay đến ôm vợ đi ngủ rồi.
Bùi Hằng thì vẫn ở lại Diêu thị để giúp đỡ Diêu Xu và Diễm Túy, trong khi đó Thao Phạn lại được đưa đến Nam thị, ban đầu anh cũng không định đồng ý, nhưng có vẻ như năng lực làm việc của Thao Phạn khá tốt, hơn nữa còn rất tận tâm với Kiều Tuyết Vãn, nên anh cũng không nghĩ nhiều.
Cho đến một ngày, Thẩm Quân Dao lại chạy đến công ty để tìm anh, cô ta vừa đến đã muốn sà vào lòng anh, nhưng Mặc Phong đã nhanh chóng ngăn lại, còn nhìn cô ta, nói:
- Thẩm tiểu thư thỉnh tự trọng, Nam tổng đang bận việc, hi vọng tiểu thư đừng làm phiền ngài ấy.
- Cũng không có gì đâu, em chỉ đến đưa thức ăn cho anh thôi, Thừa Húc, anh nghỉ tay đến đây nếm một chút đi.
Nam Thừa Húc cũng không ngước lên, càng không có ý định nhìn cô ta, cho nên ở đối diện thì anh đang làm việc chăm chỉ, còn Thẩm Quân Dao thì cứ bi bi bo bo cái gì đó mà anh chẳng nghe rõ.
Cho đến khi Kiều Tuyết Vãn bị làm ồn mà thức dậy, gương mặt có chút không thoải mái nhìn Thẩm Quân Dao, nói:
- Có thể ngậm miệng lại được không? Bi bi bo bo không thấy mệt à?
- Cô…!
- Cút!
Có vẻ như sau khi mang thai thì tâm tình của Kiều Tuyết Vãn càng lúc càng khó chịu hơn, tuy nhiên sau đó cô đã đi đến chỗ của anh, đương nhiên Nam Thừa Húc cũng không nói gì, giống như là thói quen mà để cô ngồi lên chân mình, sau đó choàng tay ôm lấy cô, còn hôn một cái lên gương mặt của cô, nói:
- Ngoan, ngủ thêm một chút nữa đi, anh sẽ xử lý.
Kiều Tuyết Vãn cũng không nói gì, trực tiếp nằm trong lòng anh rồi ngủ tiếp.
Đến đây Nam Thừa Húc cũng nhìn Mặc Phong, hiểu ý của ông chủ, Mặc Phong liền nhanh chóng đưa Thẩm Quân Dao ra ngoài, lúc đó đương nhiên là cô ta không cam tâm rồi, cứ ở bên ngoài la hét cái gì đó, cho đến khi Mặc Phong trực tiếp đóng cửa thì mới ngậm miệng lại.
Ở bên ngoài, Thao Phạn cũng nhìn thấy Thẩm Quân Dao đang nguyền rủa Kiều tổng của mình, có hơi nhíu mày nhưng vì ở đây là Nam thị, cậu ấy không tiện lên tiếng.
- Đứng lại!
Thẩm Quân Dao nhìn sang Thao Phạn, sau đó cũng đi đến trước mặt anh ta, còn cười rất vui vẻ, nói:
- Nghe nói anh là trợ lý của Kiều Tuyết Vãn, do đích thân cô ta dìu dắt sao?
- Thẩm tiểu thư.
- Tôi có việc muốn giao dịch với anh, chỉ cần anh làm tốt… Tấm thẻ này đủ để anh sống sung sướng cả đời.
Đập vào mắt của Thao Phạn chính là một tấm thẻ rất trân quý, trong đó chắc là có số tiền không nhỏ, nhưng anh ta không hiểu… Vì một người đàn ông mà làm đến mức này, liệu có đáng hay không?
- Thế nào? Giao dịch này không tồi chứ?
- Thẩm tiểu thư, tôi không…
- Đừng vội từ chối, tôi biết anh đang cần tiền mà, ngoan ngoãn cầm lấy đi… Làm xong việc, tôi sẽ giúp anh ra nước ngoài, hơn nữa cũng sẽ cho anh một cuộc sống giàu sang nhất có thể.
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...