Chuyện giữa Lâm gia và Nam gia cũng đã trải qua nhiều năm như vậy, hiển nhiên bên ngoài nhìn vào thì vẫn thấy nó rất bình thường, hai nhà vẫn giữ mối quan hệ hòa hảo, tuy nhiên thì đó cũng chỉ là thùng rỗng kêu to thôi, mối quan hệ bên trong vốn đã mục nát hết rồi.
Nhìn thấy mẹ giận dữ như vậy thì Kiều Tuyết Vãn cũng bước đến, nhẹ nhàng vuốt lưng cho bà ấy, nhưng Lâm Tố Tình lại kéo tay cô và để cô ở sau lưng mình, chẳng những thế mà bà ấy còn dùng ánh mắt căm ghét nhìn về phía ông Lâm.
Đến đây thì ông Lâm cũng tức tối, chỉ tay về phía Lâm Tố Tình, nói:
- Lâm Tố Tình, mày nghĩ mày có thể bảo vệ được con nhỏ đó sao? Cũng không biết đầu óc của mày và thằng con trai của mày bị gì nữa, một đứa con gái tốt như Tiểu Xuyên lại không cưới, lại đi cưới loại đàn bà này, đúng là mù mắt mà!
Ngay lập tức sau đó ở bên cạnh liền vang lên tiếng xì xào bàn tán.
Lâm Tố Tình thì không quan tâm đến những lời thị phi này, nhưng bà ấy lại lo lắng cho Kiều Tuyết Vãn hơn. Cô con dâu tốt như vậy mà lại người khác nói thành ra như thế, đương nhiên là bà ấy tức giận rồi.
Lúc này Mã Diệu Xuyên cũng nhẹ nhàng đỡ ông Lâm ngồi xuống, sau đó còn nói:
- Ông ngoại Lâm đừng nói như vậy, dù sao thì chị dâu cũng rất tốt mà, chị ấy còn là giám đốc của Diêu thị nữa đó.
- Tốt gì chứ, Tiểu Xuyên con đừng để vẻ bề ngoài làm con suy nghĩ sai lệch. Loại phụ nữ không chồng mà có con, lại còn ở nước ngoài nhiều năm như vậy, qua lại không biết hết bao nhiêu thằng, còn chưa chắc thằng dã chủng kia là con cháu của Nam gia đâu.
- Ông Lâm! Ông đang xúc phạm con dâu và cháu nội của tôi, phiền ông đi ra ngoài!
- Mày dám! Tao là cha mày, là ông ngoại của Nam Thừa Húc, mày dám đuổi tao?
- Ông…!
Đến đây Kiều Tuyết Vãn cũng kéo tay mẹ chồng mình lại, để bà ngồi xuống, ngay lúc này Nam Thừa Húc cũng muốn nói gì đó, nhưng Kiều Tuyết Vãn cũng lắc đầu ngăn cản, cuối cùng anh cũng ngoan ngoãn ngồi qua một bên và xem vợ mình lên sân khấu.
Cô bước đến trước mặt của ông Lâm, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu, nói:
- Ông Lâm, chào ngài, cháu là Kiều Tuyết Vãn, là vợ của Nam Thừa Húc, là con dâu của Nam gia, lần đầu gặp mặt hi vọng chúng ta đừng nên căng thẳng như thế.
- Hừ.
Thái độ đáng ghét này ông Lâm càng khiến cho Nam Thừa Húc điên tiết hơn, nếu như không phải vợ anh ngăn cản thì anh đã sớm cho bảo vệ tống cổ ông ta và Mã Diệu Xuyên đi rồi.
Nhưng Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ biết cười, sau đó lại nói:
- Nghe nói rằng Lâm thị đang khó khăn, muốn hợp tác với Nam thị, nhưng có vẻ như Nam thị không chịu giúp nên ông đã chuyển hướng sang Diêu thị nhỉ?
Dừng một chút, Kiều Tuyết Vãn lại nói:
- Hình như hôm qua cháu có nhận được một lời mời về dự án của Lâm thị, để xem… Hình như là đang kêu gọi vốn đầu tư cho thiết bị AI đúng không? Cháu cảm thấy chủ đề này rất tốt, rất có tiềm năng.
Nghe đến đây thì sắc mặt của ông Lâm cũng bắt đầu giãn ra, không chỉ vậy mà còn nhìn cô, cười nói:
- Đúng không? Quả nhiên là Diêu thị rất có mắt nhìn… Hơn nữa…
- Nhưng mà đáng tiếc thật đó, Diêu thị tuy rất có hứng thú với dự án này, ngặt một nỗi là cháu lại bận rộn quá nên không thể xử lý nhanh được.
Ông Lâm liền nhíu mày, dù sao ông ta cũng lăn lộn giới thương trường nhiều năm như vậy, lẽ nào còn không nhận ra giọng điệu của Kiều Tuyết Vãn là đang cố ý làm khó ông ta sao?
Nhưng bây giờ đối với ông thì thứ quan trọng nhất vẫn là tiền, nên đã ngay lập tức nói:
- Cháu dâu ngoan, chuyện hợp tác cũng không gấp, cháu cứ từ từ suy nghĩ.
- Ah, vậy thì không có được, nếu như cháu từ từ suy nghĩ thì chẳng phải em gái Diệu Xuyên sẽ không thể bước chân vào Nam gia sao? Ông ngoại Lâm, hay là chúng ta trao đổi đi… Dự án này của ông, cháu nhận, nhưng đổi lại ông Lâm và em gái Diệu Xuyên sau này đừng xuất hiện trước mặt cháu và Nam gia nữa.
Dừng một chút, Kiều Tuyết Vãn lại thở dài, bày ra dáng vẻ cô cùng tủi thân, nói:
- Còn nếu như ông ngoại Lâm thật sự quan tâm đến cuộc sống của em gái Diệu Xuyên, muốn em ấy gả vào Nam gia làm Nam thiếu phu nhân thì cháu cũng hết cách. Cháu sẽ ngồi chờ em gái Diệu Xuyên tán tỉnh được Nam Thừa Húc, và hơn hết thì chuyện hợp tác cũng xem như là chưa từng xảy ra… Lâm thị e rằng… Không xong rồi.
Ông Lâm nghe qua liền biết cô đang uy hiếp ông ấy, với tính cách nóng nảy thì ông ta còn muốn cầm gậy đánh cô, nhưng Kiều Tuyết Vãn cũng không phải người cam chịu, cô trực tiếp nắm lại cây gậy, sau đó ném nó sang chỗ khác, còn nhẹ giọng nói:
- Ây da, ông ngoại Lâm, chỗ này đông người như thế mà ông còn muốn đánh người sao? Hay là ông ngoại Lâm muốn ăn cơm tù rồi?
- Mày có ý gì hả? Một con đàn bà như mày thì làm gì có quyền quyết định hợp tác hay không hợp tác! Đúng là đồ đàn bà!
Nghe vậy thì Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ cười, sau đó cô lại nhìn ông Lâm, nhẹ giọng nói:
- Ở Mị Quốc thì có thể Diêu Xu là lớn nhất. Nhưng đáng tiếc, ở Thành Đô này… Lời của Kiều Tuyết Vãn mới là mệnh lệnh! Tập đoàn Diêu thị ở Thành Đô, cũng là tài sản cá nhân của Kiều Tuyết Vãn! Chẳng hề liên quan gì tới Diêu Xu cả… Ông ngoại Lâm nghe có hiểu không?
- Mày… Láo! Mày nói láo! Diêu Xu làm sao có thể đưa Diêu thị cho mày chứ!
Đến đây Diêu Xu cũng phải ra mặt, anh ấy đi đến chỗ của Kiều Tuyết Vãn, còn thản nhiên nói:
- Quà cưới của tôi dành cho em gái, dư tiền quá nên tặng đấy… Lâm tổng có ý kiến gì sao?
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...