Yêu Em Một Kiếp Nghiện Em Một Đời

Ý tứ của câu này có nghĩa là gì? Có nghĩa là nhìn Kiều Tiêu Mặc giống cô nhiều hơn là Nam Thừa Húc, cũng chưa chắc có phải là máu mủ Nam gia hay không, nói ra để Nam Thừa Húc và Nam lão phu nhân phải dè chừng.

Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ cười chứ không đáp, nhưng Kiều Tiêu Mặc lại bĩu môi, lại nói:

- Bà cô này nói thừa thật đó, cháu là con của mẹ, không giống mẹ chẳng lẽ lại giống cô?

- Bé nhỏ không nên nói xen vào chuyện của người lớn như vậy, lẽ nào ở nhà mẹ cháu không dạy dỗ à?

- Mẹ có dạy dỗ, nhưng mẹ nói rằng chỉ nên tôn trọng đối với những người cần tôn trọng. Ấn tượng ban đầu rất quan trọng, một khi ấn tượng ban đầu đã không tốt thì cũng chẳng cần lấy lòng làm gì.

Nói xong, Kiều Tiêu Mặc lại đi về chỗ của mẹ mình, bỏ lại Thẩm Quân Dao với gương mặt vô cùng khó coi.

Tuy rằng thằng báo con nhà mình nói rất đúng ý cô, nhưng dù sao cũng là ở nhà của người khác, không nên quá tự cao tự đại như vậy.

Còn tưởng rằng Kiều Tuyết Vãn sẽ nói nhẹ hay giải thích giúp á? Không có đâu, cô chỉ nhìn Thẩm Quân Dao, lại nói:


- Thật ngại quá, ở Mị Quốc thì Mặc Mặc được Diêu gia xem như con cháu trong nhà, nên ăn nói có phần hơi tự tin thái quá. Mong Thẩm tiểu thư không để bụng.

Thẩm Quân Dao nghe đến hai chữ “Diêu gia” cũng rất kinh hãi, ở cả đất Thành Đô này ai mà không biết Diêu gia Mị Quốc là một gia tộc lớn và lâu đời, so sánh giữa hai nhà Nam - Diêu cũng chưa chắc là Diêu gia sẽ thua đâu.

Còn Kiều Tuyết Vãn lại có mối quan hệ với Diêu gia sao?

Không đúng…

Khoan đã! Thẩm Quân Dao trước đây từng nghe nói Diêu Xu - chủ tịch tập đoàn Diêu thị từ trước đến nay chưa từng gần nữ sắc, cũng không có ý định kết hôn, nhưng cách đây vài tháng bọn họ đã chụp được ảnh Diêu Xu cùng với một đứa bé trai đã đến công viên chơi, khi đó bọn nhà báo còn cho rằng Diêu Xu đã bí mật kết hôn rồi sinh con.

Bây giờ nhìn lại mới thấy, đứa bé lúc đó có vài nét rất giống với đứa con của Kiều Tuyết Vãn. Lẽ nào…

- Kiều tiểu thư, nghe nói cô từng ở Mị Quốc?

- Phải.

- Vậy Diêu gia mà đứa bé nói không phải là…

- Đúng như Thẩm tiểu thư đang nghĩ đó. Diêu gia này, chính là Diêu gia đó!

Gương mặt của Thẩm Quân Dao ban đầu có hơi khựng lại, nhưng đồng thời cô ta lại cười nhẹ một cái, nhìn sang Nam lão phu nhân, nói:

- Bác gái à, lúc nãy cháu nhìn qua thì có thấy đứa bé con của Kiều tiểu thư hơi quen mắt. Nghĩ mãi mới nhớ đến một chuyện, cách đây vài tháng thì trang nhất đã đưa tin Diêu thiếu gia cùng con trai đến công viên chơi… Mà đứa bé đó rất giống với cậu bé này, liệu rằng…

Nam lão phu nhân cũng không quá quan tâm, ngay từ đầu bà ấy đã nói với Nam Thừa Húc rồi, cho dù đứa bé có là con của ai cũng không sao, chỉ cần Nam Thừa Húc thích thì muốn để đứa nhỏ đó làm gia chủ thì bà ấy vẫn chấp nhận, Nam gia từ trước đến nay chỉ truyền cho người có tài, không truyền cho trưởng tử.


Nam Thừa Húc lúc này liền cầm theo bảng xét nghiệm đưa cho mẹ mình, lại nói:

- Mẹ, dù con biết mẹ rất thích Mặc Mặc, nên cho dù thằng bé có phải là con cháu Nam gia hay không cũng không quan tâm. Nhưng có lẽ ông trời vẫn rất thương mẹ, muốn mẹ sống thêm vài chục năm để nhìn thấy cháu trai mình trưởng thành.

Trên tay của Nam lão phu nhân bây giờ chính là tờ giấy xét nghiệm nhân thân, theo như kết quả thì Kiều Tiêu Mặc và Nam Thừa Húc thật sự là cha con. Thẩm Quân Dao bị vả một cái thật đau đớn.

Bà ấy nhìn Mặc Mặc, sau đó lại nói:

- Mặc Mặc… Đến đây với bà đi.

Kiều Tiêu Mặc nhìn bà ấy, sau đó lại nhìn sang mẹ mình.

Tuy Kiều Tuyết Vãn không có ý định kết hôn, nhưng dù sao thì thằng bé cũng là con cháu của Nam gia, cô đã gật đầu để nó nhận lại Nam gia.

Kiều Tiêu Mặc đi đến nhìn bà nội, lại nhìn sang cha mình, liền cười nói:

- Mặc dù cha hơi già, nhưng cha nhìn rất giống bà nội, cơ mà bà nội lại xinh đẹp hơn cha rất nhiều.


Quả nhiên là con của Kiều Tuyết Vãn, miệng lưỡi ngọt như vừa mới bôi mật vậy.

Cái này không chỉ vả mặt Thẩm Quân Dao thêm một cái, mà còn vừa chọc ngoáy Nam Thừa Húc vì anh đã bỏ lỡ mẹ con của họ, cuối cùng là giúp mẹ mình ghi điểm với bà nội. Nói chung, đứa bé này thật sự rất thông minh và hiểu chuyện, chỉ cần nhìn như thế thôi cũng đủ để biết Kiều Tuyết Vãn đã dạy con khéo thế nào.

Đột nhiên lúc này Kiều Tuyết Vãn lại nhìn Nam Bỉnh Phù, lại nói:

- Con cũng qua đó với bà nội đi.

Nam Bỉnh Phù nhìn cô, lại nhìn sang Kiều Tiêu Mặc, cuối cùng vẫn chạy qua bên đó ôm bà của mình.

Từ sau khi cha mẹ nó qua đời, đây là lần đầu tiên thằng bé chịu ôm bà đấy… Thật may…

#Yu~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận