Yêu Em Mất Rồi


Chương 4:chính thức được gặp
Thật tình chỉ vì chuyện vớ vẩn mà mẹ cô nói khiến tối qua không thể nào ngủ được. Sáng ra, cô chẳng khác gì con gấu trúc, cũng may hôm nay không có tiết trên giảng đường nếu không cô sẽ dọa chết người ta với cái bộ dạng này mất.
Bước xuống nhà với thân hình uể oải và rũ rượi không thể rũ rượi hơn, cô vừa ngáp vừa xuống nơi phòng ăn
-Bố mẹ dậy … rồi…ạ???- cô cố nói nốt mấy chữ cuối một cách rời rạc chỉ bởi quá ngạc nhiên.
ở phòng khách, ngoài bố mẹ cô, người thanh niên hôm trước nhìn lên cô với khuôn mặt không cảm xúc. Ở trước mặt cô lúc này, cô với anh ta đúng như ăn xin với nam thần. cô không kịp phản ứng vội quay mặt lên trên bắt đầu độc thoại. “ ôi mẹ ơi, sao anh ta đến sớm vậy, chẳng lẽ định đưa mình đi ra mắt thật sao. Mà ông trời ơi, sao ông tàn nhẫn với con quá vậy, trước mặt một người như anh ta thì chí ít ông cũng không nên để con có bộ dạng tan thương thế này chứ, trời ơi là trời”. giờ đúng là cô chỉ biết khóc dòng, hình tượng của cô nay còn đâu, thật mất mặt quá đi. Cô chầm chậm định rảo bước lên phòng thì giật mình bởi tiếng gọi của bố
-Sao con không xuống chào Tiến Đạt
Cô thầm khóc cho số phận của mình, tự lầm bầm “ bố ơi, bố muốn con mất mặt lắm hay sao. Giờ mà không xuống chào anh ta thì bố giận mà xuống chào thì thảm thảm thảm quá thảm rồi” . tự nhủ nhưng chân cô vẫn phải bước xuống chào anh
-Chào anh, em là nhung- cô lễ phép hơi cúi người
Anh đứng dậy cúi người lịch sự đáp lại lời chào nhưng không nói gì khiến cô thực tình không biết anh bị câm hay là đang khinh cô nữa. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là cô phải nhanh chóng tân trang lại hình ảnh của mình đã nếu không thì sớm muộn gì cô cũng trở thành một con heo trong mắt anh mất ( ngủ nướng, xấu xí mà)

-Con xin phép lên phòng một chút ạ.- cô nhanh nhẹn chuồn lên
-Con ăn mặc đẹp một chút để lát đi cùng tiến đạt nhé- mẹ cô vọng lên
Ơ, cô đã đồng ý hôm nay đi với anh ta đâu cơ chứ đang định từ chối thì bố cô chốt luôn
-Không được nói không vì hôm nay con không có việc gì
Cô nín họng, bước lên phòng. Mà có sao cơ chứ, coi như hôm nay cô đi chơi một buổi, chia tay với conan một buổi thôi mà.
Một lát sau, cô bước xuống. trông ra thì cũng tốt hơn lúc nãy một chút. Chiếc váy ngủ thùng thình đã được thay bằng chiếc đầm ren xanh thanh lịch. Bộ tóc rối xù vừa nãy cũng đã được búi cao gọn gàng và đặc biệt khuôn mặt kia đã không còn như con gấu trúc nữa mà có thêm chút sức sống rồi
-Tiến đạt vào cùng cô chú ăn sáng đã rồi đi- mẹ cô nhẹ nhàng mời anh
-Dạ, không cần đâu ạ- anh lễ phép đáp lại nhưng vẫn theo kiểu không hân hoan cho lắm
-Vậy con đợi em nó tí- mẹ cô giọng hơi buồn, bà muốn ít nhất anh nên ngồi cùng vào bàn để biết roc hơn về anh, người bà sắp gả con gái vậy mà anh không muốn thì phải, đành chịu thôi
Không biết có phải cô nhận ra nét buồn của mẹ hay không mà cô lại tiến tới bên anh, không nhớ việc anh chính là người chồng tương lai không quen biết của mình, đặt hai tay lên vai, đẩy anh đi về phía phòng ăn, vừa đẩy vừa nói
-tôi không thích có người đợi mình khi mình đang ăn nên anh cứ ngồi vào bàn ăn cùng tôi đi- cô đẩy anh ngồi xuống ghế trong sự ngỡ ngàng của anh, chẳng lẽ cô chưa từng nghe đến việc tổng giám đốc tập đoàn toàn cầu là anh ghét nhất là bị người khác động vào người sao, nếu biết rồi mà cô vẫn động vào thì quả thật gan cô cũng không nhỏ tí nào đâu mà hai người mới gặp nhau lần đầu thôi cơ mà. Mặt anh tối dần không biết vì tức giận hay shock nhưng hình như cô không nhận ra điều đó. Sau khi đẩy anh xuống ghế rồi ngồi ở ghế đối diện anh, cạnh bố mình
-mẹ tôi nấu ăn ngon lắm, anh cứ tự nhiên mà thưởng thức- cô vui vẻ nhìn anh nói rồi bắt đầu bữa sáng “ mời cả nhà dùng cơm ạ.”
Cả nhà vui vẻ ăn sáng nhưng anh chỉ thỉnh thoảng gắp lên vài đũa hình như không hào hứng lắm nếu không muốn nói là khó chịu thật ra, anh hiếm khi ăn cơm và lại càng không có thói quen ăn sáng nên không quen lắm, với lại những người mà anh đang ngồi cùng dù có tốt thì anh với họ cũng là người lạ sao anh có thể tự nhiên được cơ chứ.. thấy anh như vậy mẹ cô ân cần
-món ăn không hợp khẩu vị sao cháu
-dạ không - anh lễ phép mà vẫn nói không thể ít hơn được nữa
-vậy thì ăn nhiều vào, nhanh lên- cô nhiệt tình gắp hết món này đến món khác cho anh

anh ngạc nhiên, sao cô có thể tự nhiên thoải mái với một người lạ đến thế cơ chứ, chẳng lẽ cô không thấy ghét thái độ của anh sao. Còn cô thì nghĩ người đâu mà lạnh lùng gớm, không phải sợ mẹ cô buồn thì còn lâu cô mới quan tâm nhé.
Cuối cùng bữa sáng cũng xong anh xin phép về để kịp với lịch hẹn với gia đình
-cháu xin phép- anh cúi đầu chào
-ừ, con bé hơi tinh nghịch cháu đừng trách nó nhé- mẹ cô nhờ anh
-dạ- anh gọn lỏn
-con đừng tò mò hay nghịch ngợm quá đấy.- mẹ cô nhắc nhớ cô
-con biết rồi mẹ không phải nhắc nhở, người như anh ta con cũng chẳng dám đùa nghịch gì đâu. – cô nói với mẹ
vừa lúc ấy một chiếc ô tô màu đen sang trọng tiến đến, bác tài xế xuống mở cửa cô lên trước, anh cúi đầu chào bố mẹ cô lần trước rồi tiến vào ghế sau ngồi cùng cô.
Vụt, chiếc xe nhanh chóng phóng đi.
Vì nhà anh ở trong trung tâm thành phố nên cách khá xa nhà cô. Mới đi được 10 phút cô đã cảm thấy buồn ngủ rồi nhưng giờ không thể ngủ trước mặt anh được nếu không thì cô chẳng còn tí hình ảnh nào nữa mất, tướng ngủ của cô đến cô cũng không thể chấp nhận được cơ mà. Giờ cô phải làm gì đây, nghe nhạc hay đọc truyện lúc này chỉ khiến cơn buồn ngủ ập đến nhanh hơn thôi, cô phải nói chuyện, nói chuyện nhiều thì mới hết buồn ngủ nhưng nói với ai bây giờ. Nói với anh ư, vậy thì hơi quá vì anh là người lạ và còn là người mà có thể cô sẽ lấy làm chồng nữa chứ. Thôi thì đành nói chuyện với bác tài xế vậy, bác ấy chắc hơn tuổi bố cô một chút coi như hỏi thăm đi vậy,
-bác tên là gì ạ?- cô nhướn người lên hỏi bác

-bác là Lưu hạ, mọi người thường gọi là bác lưu ạ- bác trả lời
-vậy cháu gọi bác là bác lưu nhé- cô vui vẻ bắt chuyện
-được ạ thưa cô chủ- bác đáp
-bác cứ nói chuyện thoải mái đi ạ vì bác lớn tuổi hơn cháu mà, với cả cháu không phải là cô chủ hay gì đâu bác cứ gọi cháu là Nhung là được rồi ạ.- cô vui vẻ
-điều này hình như không được phép- bác tài ngập ngừng lén nhìn anh qua chiếc gương phía trên ô tô, ánh mắt anh chớp chớp tỏ ý là được
-sao lại không chứ- cô thắc mắc
-vậy bác sẽ gọi cháu là Nhung nhé- được sự cho phép của anh bác mới dám gọi cô như vậy. mà cũng thật lạ, hôm nay cậu chủ của bác mà cũng có thể thỏa theo mong muốn của người khác sao.
Hai bác cháu cứ thế nói chuyện, hết việc gia đình, rồi trường học lại đến một vài câu chuyện lịch sử mà cô đọc được hay qua những câu kể của bác. Hai người mải mê nói chuyện mà không để ý từ nãy giờ anh ngồi bên cạnh cô nhìn cô bằng ánh mắt tò mò lạ lùng không ngờ cô lại khá ồn ào vậy đấy. họ nói hơi nhiều khiến anh hơi khó chịu mà nhăn mày một cái. Bác tài vô tình thấy điều đó qua chiếc gương liền biết anh đang không vui nên sợ sệt bảo cô là sắp vào thành phố, xe cộ đông nên bác cần tập trung lái xe kẻo gây tai nạn thì không hay. Nghe bác nói vậy cô cũng không dám nói nữa, mặt buồn thiu nhìn ra cửa sổ. anh nhìn thấy điều này thì bất chợt cong miệng như thể nở một nụ cười không rõ ràng. Lòng thầm nghĩ, cô nhóc này hơn hai mươi mà vẫn như đứa trẻ buồn vui thất thường thật khác với… anh chợt dừng suy nghĩ trở về khuôn mặt nghiêm nghị lạnh như băng của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui