Trong khi hai đứa nhỏ đang dương dương tự đắc cô lần này nhất định sẽ cảm động đến rớt nước mắt luôn (cũng không thể trách sao chúng lại hưng phấn vậy được, từ trước đến giờ gia đình luôn dạy chúng là con trai nhất định phải bảo vệ mẹ thế nên chúng mới tuyệt đối không bao giờ phụ thuộc vào cô. Chúng cũng biết cô ấm ức nhưng thế nên hôm nay đền bù cho cô một điều bất ngờ nha, nhân tiện cũng đòi luôn đứa em nữa chứ lúc nào cũng chỉ có hai anh em thế này buồn chết cha, hai anh em tâm linh tương thông ngồi nhìn nhau cười thật có chút âm ưu) thì cô lại đang sốt ruột không biết hai thằng quỷ nhỏ lại gây ra lỗi tày trời gì. Mỗi lúc hai đứa này trốn ra ngoài gây sự rồi mắc lỗi là lại bị anh sai người lôi về nhà giáo huấn, hôm nay hai đứa còn bị đích thân lôi đến công ty hẳn lỗi lầm không hề nhỏ, lần này thì cô không bênh đâu, càng bênh chúng thì chúng lại càng làm liều à, thật không hiểu chúng có coi cô là mẹ không nữa. Cô không muốn đến công ty đâu nhưng lần này phải phá lệ rồi nha.
Cô sau khi nghe thư kí kim gọi điện báo nghĩ hai đứa kia bị thế nào vì từ trước đến giờ chúng có đến công ty đâu, anh cũng không nghĩ để cô đến đó nên chắc đã xảy ra chuyện rồi. cô vội giao cửa hàng cho nhân viên rồi bắt taxi đến công ty . Vừa xuống xe cô đã vội vàng chạy vào công ty định lên phòng anh luôn thật không ngờ cô lại bị cản lại
-Xin lỗi, quý khách muốn gặp ai ạ?- cô lễ tân trẻ thấy cô vội vàng nên lễ phép ngăn lại
-Tôi đến gặp chủ tịch- côvừa cô hít thở vừa đáp lại
-Xin lỗi chủ tịch của chúng tôi đang có việc, lát nữa tôi sẽ báo lên cho chủ tịch ạ- cô lễ tân trẻ lễ phép
-Là chủ tịch gọi tôi đến- cô đang lo lắng nên cũng không kiên nhẫn đáp lại, mà anh đã gọi thì làm sao mà bận được nữa
-Chủ tịch hình như không có lịch hẹn nữ nhân hôm nay- cô lễ tân đáp, cô mới vào làm nên chỉ biết chủ tịch đã có vợ chứ không biết mặt vợ chủ tịch
-Tôi là vợ anh ấy sao phải hẹn trước- cô thực sự không biết hai đứa nhỏ xảy ra việc gì nên không muốn mất thời gian ở đây
-Sao có thể, cô chỉ như sinh viên mà lại nói dối để gặp chủ tịch- cô lễ tân nhìn cô đánh giá thấy cô còn trẻ hơn cả mình, nghe nói chủ tịch lấy vợ 6 năm nên giờ không thể trẻ thế này được.
Vâng, trong khi cô đấu vật với cô lễ tân mới để vào trong thì hai đứa con của cô đang ngồi điều hòa trong phòng chủ tịch rộng rãi lấy cô ra để thực hiện một cuộc cá cược tiêu khiển
-Em nói xem bao nhiêu phút nữa mẹ sẽ lên đến đây- thiên bảo đầu têu trò chơi
-Năm phút- thiên phúc lạnh lùng suy đoán, mẹ cô giờ chắc đang lo lắng lắm, mà với cái bề ngoài của mẹ có nói cũng chẳng ai tin là phu nhân chủ tịch cả nên chắc không lên đây được, 5 phút là quá nhanh rồi, thiên phúc thừa hiểu mẹ mà
-Anh nghĩ chỉ 4 phút nữa, dám cá không?- thiên bảo chắc chắn
-Cá gì?- thiên phúc có hứng thú cá cược
-Nếu anh thắng thì một tháng tới em luôn phải ngoan hiền như mèo nhỏ trước mặt mẹ- thiên bảo đề nghị, như vậy cậu vừa thấy được biểu cảm dễ thương của thằng em cáu kỉnh của mình vừa làm mẹ vui quả một mũi tên trúng hai đích
-Nếu anh thua- thiên phúc hỏi lại
-Tất nhiên anh sẽ là người lấy lòng mẹ rồi- thiên bảo khá công bằng
-Được, em chờ xem anh diễn thế nào trước mặt mẹ- thiên phúc mỉm cười nói, hai anh em cậu cảm thấy không thích nhất lúc tỏ ra “ thỏ non” trước mặt mẹ mình thế nên mọi hình phạt cá cược thường lấy cô làm mục tiêu luôn
-Anh lại đặc biệt muốn biết biểu cảm của em trong tháng tới- thiên bảo hình như rất chắc ăn
-Nếu hai đứa đều thua thì có nên ngoan ngoãn trước mặt mẹ một năm không nhỉ?- anh vừa kí công văn cuối cùng, phất tay đến chỗ hai đứa nhỏ, anh vẫn lăng nghe chúng từ nãy đến giờ. Nếu để cô biết được cả nhà ba người còn lại lấy cô ra làm trò đùa không biết sẽ thế nào nhỉ? Không nấu ăn cho mấy người? không làm bánh ngọt? không cho anh vào phòng luôn? Chắc lắm ấy chứ
-Không được- hai đứa đồng thanh, nếu một năm chúng ngoan hiền như thế sợ chúng sẽ thành thỏ thật mất
-Sao lại không?- anh ôm lấy hai đứa yêu thương, anh biết chúng cũng giống anh tuy ngoài miệng luôn không quan tâm nhưng đều đặt cô vào trong lòng mà yêu thương
-Có ai hiểu mẹ bằng ba đâu bọn con cá chỉ có thua thôi- thiên bảo nói sự thật
-Cũng vẫn nhớ điều đó hả- anh nhéo má thiên bảo yêu thương
-Chúng ta không xuống đón mẹ sao?/- thiên bảo thấy ba đã xong việc sao không đi xuống luôn
-Ba con muốn xem ba đoán có đúng không?- thiên phúc cất lời
-Lại không qua được con- anh xoa đầu thiên phúc,
Vừa lúc đó , cô ở dưới sảnh mất kiên nhẫn gọi cho thư kí kim,
-Thư kí kim ạ, là tôi, - cô lấy điện thoại gọi cho thư kí kim, cô lễ tân thấy thế biết mình lại vừa phạm lỗi liền tái mặt
-Được, vậy thì tốt, vậy bảo anh đạt là tôi đợi dưới sảnh nhé- cô nghe hai thằng nhóc kia không sao nên cũng yên tâm hơn, cô không muốn lại lên đó thêm loạn nên chỉ đợi ở dưới sảnh.
-Ba lại đoán đúng- thiên phúc thấy anh cười liền biết ba nó đã đúng, ba luôn vậy, thỉnh thoảng lại kiểm tra xem rút cuộc ba hiểu mẹ bao nhiêu, mỗi lần lại một lần nó thấy ba cười tươi hơn nó biết ba đã hiểu mẹ hơn cả mẹ hiểu chính mình rồi.
-Tất nhiên, xuống đón mẹ thôi- anh cười thỏa mãn cùng hai đứa và thư kí kim đi xuông. Đã ba năm anh ngày càng hiểu cô vậy nên cả đời cả kiếp này anh cũng chẳng lo sẽ mất đi cô
Cô ngồi đợi ở sảnh, thỉnh thoảng có nhóm người đi qua đều cúi chào cô, cô đáp lại, chỉ có cô lễ tân kia vẫn ngây ngốc không biết sẽ bị trách phạt thế nào. Được một lúc thì anh và hai thằng nhỏ cũng xuống. vừa thấy cô hai thằng nhỏ lại bắt đầu bật chế độ lảm nhảm với cô khác hẳn với hình ảnh nũng nịu anh vừa nãy
-Nhung lại quên mang gang tay rồi- chúng nhìn thấy tay cô trống không nên nhắc, chúng thực quan tâm đến sức khỏe của cô
-Không phải tại lo hai đứa làm loạn ba thì mẹ cần phải vội vàng vậy sao- cô ai oán nhìn hai đứa con
-Ai cho nhung uống chè, tối lại không ngủ được thì sao- thiên phúc tỉ mỉ nhăn mặt khi thấy chén trà hoa cúc trên bàn cô ngồi
-Chưa có uống mà, mới cầm thôi- cô thật không biết sao bọn chúng cứ nói cô vậy, không biết cô là mẹ hai đứa hay hai đứa là bố cô nữa cứ nhắc nhở mãi.
-Nhung lại không tô son dưỡng môi nữa kìa- thiên bảo thấy môi cô hơi khô lại lảm nhảm. Đã nói rồi không phải chúng không thương cô mà là chúng quá thương cô nên dùng cách khác để thể hiện thôi
-Nhung cái gì, gọi mẹ, là mẹ- cô tức giận sao chúng không gọi cô là mẹ cơ chứ.
-Không nên tức giận như vậy sẽ rất xấu- anh đi tất tay vào tay cho cô an ủi, ai bảo cô lấy chồng mấy năm rồi vẫn cứ trẻ như thế. Mới đầu cũng có nhắc hai đứa nhưng thực tình thấy chúng cứ để như vậy gọi cũng thực vui tai, lại thấy cái vẻ ủy khuất đáng yêu không chịu được của cô nên anh cứ để chúng gọi cô vậy để ba cha con thưởng thức vẻ tức giận đáng yêu này của cô.
-Thấy ba nói chưa- hai đứa biết ba cũng không trách nếu chúng gọi thẳng tên cô
-Tại anh đó- cô tức giận nhìn anh, đúng vậy cũng chỉ tại anh quá chiều cô và lũ nhỏ nên giờ nó mới dám cưỡi đầu cưỡi cổ bắt nạt cô.
-Rồi, tại anh, giờ mình đi được chưa?- anh nhẹ nhàng bế thiên bảo, tay còn lại nắm tay cô đi ra khỏi công ty. Những người đi qua sảnh đều trộm liếc nhìn gia đình 4 người từ nãy đến giờ lòng không khỏi kinh hãi. Quả nhiên lời đồn chủ tịch họ sủng vợ lên tận trời là có thật.
-Mẹ bế thiên phúc nha- thấy thiên bảo được anh bế cô cũng muốn bế thiên phúc
-Con tự đi được, mẹ mới cần bế ấy- thiên phúc cao ngạo, chính là nó không muốn cô mất sức lực vì nó. Nhớ lời ba nói để sinh hai anh em cô đã bao lần nguy hiểm đến tính mạng nên ngoài thì bắt nạt cô chứ trong tâm cô là người bọn chúng để ý và quan tâm nhất. trước mặt cô chúng luôn tỏ ra chững trạc chính là để cô yên tâm, chúng sẽ là chỗ dựa của cô.
-Vậy cho mẹ cõng một chút- cô mặc cả, từ nhỏ hai đứa con cô đã không cần cô chăm sóc, cô thấy mình thật vô dụng
-Mẹ cứ dắt tay con được rồi.- thiên phúc nhẹ nhàng nắm tay cô cùng đi. Tay mẹ nó suốt bốn mùa đều lạnh thế nên chỉ cần ba hoặc hai anh em nó đi cùng cô thì nhất định chúng sẽ nắm lấy tay cô để như tạo cho cô một cảm giác an toàn.
Cái nhà này đúng là loạn rồi, từ bé đến lớn giờ chẳng coi cô ra gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...