Chuyện chiếc bánh kẹp thận
Vào tối thứ bảy, bữa tiệc tại nhà của Dương Mịch quận Thông Châu cuối cùng đã khai mạc dưới sự chú ý của mọi người.
Để đảm bảo mọi thứ đều tốt đẹp, Triệu Vũ từ sáng sớm đã vô cùng bận rộn.
Đầu tiên, cô đến cửa hàng bán bánh ngọt giá trung bình là 15 đô la để mua một số món tráng miệng chất lượng cao mà rẻ, sau đó cô đến chợ để mua thịt gà, thịt bò và rau, gửi chúng đến quán thịt nướng mà cô thường hay đến và nhờ ông chủ chế biến giùm, đồng thời làm món thịt nướng kiểu Mỹ và bánh mì kẹp thịt mini.
Xem xét rằng có một số người ăn chay trong bữa tiệc tại nhà cô nên Triệu Vũ cũng đặc biệt chế biến thêm một số món ăn đạm.
Để tạo nên phong cách tinh tế, trang nhã, cô dành gần hai tiếng đồng hồ chỉ để bày biện đĩa thức ăn.
Sáu giờ chiều, mọi thứ đã sẵn sàng.
Triệu Vũ đi một vòng trong phòng khách, trong đầu nhanh chóng lướt qua các quá trình: kiểm tra bố cục, kiểm tra đồ uống, kiểm tra bữa ăn, điểm tuyệt đối, tối nay nhất định sẽ không có sai sót nào!
Bảy giờ, khách lần lượt kéo đến.
Angelababy ở trung tâm thời trang quốc tế—-Maggie và Hồ Gia Thuỵ là những người đến đầu tiên.
Trong giới của họ, các chị em đều có biệt danh, một tầng có thể tập hợp tất cả các nữ diễn viên lớn nhỏ.
"Mật ong đồng tính" Hồ Gia Thụy không thể lọt vào top thế giới Huadan, vì vậy cô ấy chỉ đơn giản gọi mình là mỹ nhân ở trung tâm thương mại quốc tế
Hồ Nhất Mỹ bước vào cửa trước Maggie và nháy mắt với Triệu Vũ.
Ba người bọn họ ngày thường quan hệ rất tốt, đôi bên cũng không có bí mật gì, Hồ Nhất Mỹ vừa nhìn Triệu Vũ, Triệu Vũ liền hiểu được.
Dạo gần đây Maggie cũng bị cuốn sâu vào vòng xoáy của dư luận Internet, chắc hẳn cô rất buồn.
Vì vậy, ngay khi Maggie bước vào, Triệu Vũ đã ôm chầm lấy cô, khen cô mới vài tháng không gặp đã đẹp hơn rồi, và không đề cập đến những vấn đề khác.
Maggie tên thật là Mai Tiểu Quyên, cô ấy là bạn học đại học của Triệu Vũ, giống như Triệu Vũ, cô cũng từng không đạt được bất kỳ thành tích nào trên con đường là một nhà thiết kế thời trang, cuối cùng đã phải chọn trở thành một người nổi tiếng trên mạng.
Tuy nhiên, phong cách của hai người họ khác nhau, mặc dù Maggie là người gốc Bắc nhưng khuôn mặt lại lai giữa nhiều nơi, so với gu thời trang nổi tiếng của Triệu Vũ, Maggie có phong cách Âu Mỹ hơn, ngày thường cô ấy cấm kỵ nhất là bị gọi thẳng tên đầy đủ bằng tiếng Trung.
Khi đó, cả hai đều vào Douyin cùng lúc, nhưng phong cách người nổi tiếng của Triệu Vũ lại được yêu thích hơn và có nhiều người hâm mộ hơn, Maggie không quan tâm điều đó.
Gia đình cô ấy giàu có, nghành nghề thiết kế và danh hiệu nổi tiếng trên Internet chỉ là trò chơi của cô.
Ngoại trừ vừa là tiểu thư nhà giàu vừa là minh tinh nổi tiếng trên mạng, cô còn là một nữ đầu tư nổi tiếng.
Người giàu thường có nhiều tiền trong tay, hầu hết đa số đều thích đặt được, chơi vốn.
Thật đáng tiếc khi Maggie không có tầm nhìn chiến lược, trong những năm qua, cô ấy đã làm theo và đầu tư vào rất nhiều dự án nhưng hầu như không thu được đồng nào
Gia đình thấy cô đã không còn trẻ nên họ đã nảy sinh ý định cho cô về quê lấy chồng và kế thừa công việc kinh doanh của họ, nhưng Maggie đã quen với việc sống tự do tự tại nên cô đương nhiên không đồng ý.
Cách đây không lâu, cô có về quê vài tháng để thương lượng với bố mẹ của mình.
Kết quả là, không những không thương lượng được với gia đình mà ở Bắc Kinh cũng xảy ra chuyện.
Năm ngoái, cô gặp Giả Kỳ Lâm, người sáng lập một ứng dụng hẹn hò tại một bữa ăn tối ở thủ đô, anh ta còn trẻ và đầy triển vọng, có tài ăn nói xuất sắc, cả hai rất ăn ý và đã sớm bắt đầu hẹn hò.
Maggie bị tình yêu làm cho mờ mắt nên cô đã đầu tư rất nhiều tiền vào APP của anh ta.
Tưởng chừng sẽ có được bội thu trong con đường tình duyên và sự nghiệp, nhưng chỉ sau 2 tháng, APP đã bị phanh phui việc sử dụng ảnh của phụ nữ để đăng quảng cáo trên các diễn đàn nam.
Các blogger nữ quyền trên Internet đã rất tức giận trước tin tức này, chỉ trích Giả Kỳ Lâm và Maggie, đồng thời kêu gọi phụ nữ tẩy chay ứng dụng, khiến một lượng lớn người dùng mất đi ngay lập tức.
Cũng vào lúc này, Maggie phát hiện ra rằng Giả Kỳ Lâm ở phía sau đã một chân dậm mấy con thuyền mà cô không hề hay biết.
Cô tức giận đến run người, trong lúc phát sóng trực tiếp, Maggie đã nhanh chóng nói một câu: "Đàn ông là lũ không đáng tin cậy, lợn nái biết trèo cây, là sinh vật hạ đẳng trong đầu chỉ biết nghĩ đến giao phối!." Ngay sau khi những lời lẽ này phát ra, người dùng nam cũng bắt đầu tẩy chay ứng dụng.
Trong một thời gian ngắn, Maggie đã trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận, khu vực bình luận Douyin đầy mùi thuốc súng và những lời lẽ khó nghe.
Mặc dù Triệu Vũ và Hồ Nhất Mỹ không ngừng cảnh báo về anh ta, cố gắng hết sức để tránh chọc vào chỗ đau của cô, nhưng cô vẫn tức giận phàn nàn: "Đàn ông mắng mình thì không sao, nhưng tại sao phụ nữ cũng mắng mình? Chuyện quảng cáo kia mình chưa hề cho phép đăng lên, rõ ràng mình là người bị hại, đúng không? Mắt không tốt là lỗi của mình sao?"
Hồ Nhất Mỹ an ủi cô ấy và nói: "Internet bây giờ là vậy.
Mọi thứ có đúng hay sai đều do mỗi cá nhân quyết định, sẽ luôn có những lời chỉ trích và đấu đá bất kể sự thật nó như thế nào.
Đừng để tâm về những lời nói vô căn cứ đó chỉ cần tạm thời rút lui khỏi Internet như Triệu Vũ, và chờ đợi ánh đèn sân khấu quay lại trong khoảng thời gian sắp tới nữa thôi."
Maggie nhìn Triệu Vũ và nói: "mình định tới nhà cậu chơi, nhưng biến cố này lại xảy ra, khiến cậu không hài lòng rồi."
"Không sao." Triệu Vũ hào phóng nói: "Nếu không, cậu chuyển tới Thông Châu đi, ở cùng mình."
Maggie lắc đầu nói: "Quên đi, mình không quen sống ở trong nước."
Triệu Vũ cũng không nói gì.
Ba người đang trò chuyện thì chuông cửa vang lên.
Triệu Vũ đứng dậy mở cửa thì đối mặt với Lý Ngọc Đồng.
Triệu Vũ bĩu môi, còn chưa kịp nói gì, Lý Ngọc Đồng đã giẫm lên miếng thảm dưới sàn bước vào cửa, tháo kính râm xuống, cô ta khoa trương nói với Maggie và Hồ Nhất Mỹ: "Thiệt tình, đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì? Vừa rồi tôi muốn mua một ly *Starbucks ở tầng dưới, nhưng cửa hàng gần nhất lại cách đây 20 km!"
(* Starbucks là một thương hiệu cà phê nổi tiếng trên thế giới)
Triệu Vũ đảo mắt, đóng cửa lại và nói: "Cô không biết gì sao? Thông Châu là trung tâm phụ của Bắc Kinh.
Chính quyền thành phố đã chuyển đến đây sinh sống.
Bây giờ Trung tâm Thương mại Thế giới Trung Quốc đã lỗi thời, còn Thông Châu chính là tương lai.
"
"Cô nói phải." Lý Ngọc Đồng cười hai tiếng, ném túi Birkin trong tay cho Triệu Vũ.
Triệu Vũ định ném chiếc túi lên tủ giày, Lý Ngọc Đồng lại cười nói: "Đừng để túi của tôi trên tủ Pinduoduo của cô, cô sẽ phải trả tiền nếu làm dơ nó đấy."
Triệu Vũ nín thở trong lồng ngực, cô gần như muốn ném chiếc túi này vào mặt cô ta, nhưng với nguồn tài sản hiện tại của cô, Triệu Vũ thực sự không dám làm dơ Birkin, vì vậy cô đành nghiến răng, ngậm ngùi để nó vào phòng ngủ của mình.
Sau khoảng nửa giờ tới, hầu như tất cả các vị khách đều đã đông đủ.
Triệu Vũ đã có một bài phát biểu khai mạc đơn giản, cảm ơn các chị em đã lặn lội từ xa đến.
Mọi người cùng nâng cốc chào cô rồi tụm năm tụm bảy lại trò chuyện với nhau.
Triệu Vũ nhìn kỹ vẻ mặt của họ, thấy không có gì khác thường nên biết chắc đã bị lừa.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa quay đầu lại thì tình cờ bắt gặp đồng nghiệp cũ, Vương Phi Phi.
Hai năm trước, Maggie ở lại Duplan một thời gian ngắn trong vài tháng và có gặp một số đồng nghiệp rất nhiệt tình, Vương Phi Phi này cũng là một trong số đó.
Khi ấy, Triệu Vũ cũng tham gia vào nhóm nhỏ của họ, mỗi khi rảnh rỗi, cả nhóm lại tụ tập để phàn nàn về cấp trên và buôn chuyện với nhau, thỉnh thoảng có tham gia các bữa tiệc được tổ chức chung.
Kể từ khi Triệu Vũ bị sa thải, Vương Phi Phi đã không liên lạc với cô dù chỉ một lần, vì vậy việc đột nhiên xuất hiện trong bữa tiệc tại chính căn nhà ấm áp của mình, cô cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Tuy nhiên, cả hai đều hiểu và thông thạo các nguyên tắc giao tiếp của vòng vây kết nối này, chả ai cứu vớt tình huống xấu hổ này bằng chính bản thân nên đôi bên đã nắm tay nhau, trao cái ôm và khen ngợi một cách vô cùng giả tạo:
"Đã lâu không gặp, baby, cô lại trở nên xinh đẹp rồi."
"Cô cũng vậy, có điều hình như lại gầy đi rồi."
"Ồ, không, người gầy là cô mới đúng"
Sau một vài cuộc trò chuyện không có ý nghĩa, cả hai lại buôn chuyện về sếp và đồng nghiệp của nhau.
Việc Triệu Vũ bị sa thải vào đầu năm được coi là một tin tức lớn trong công ty, Vương Phi Phi nghĩ rằng Triệu Vũ nên ghét Hạ Lan, phó chủ tịch đã sa thải cô, vì vậy việc cô luôn nói xấu và căm ghét Hạ Lan cũng rất chính đáng: "Cô không biết đâu, Hạ Lan bây giờ giống như biến thái vậy, vì điểm danh, sáng nào cô ta cũng bắt bọn tôi chụp ảnh tự sướng rồi đăng lên nhóm để điểm danh."
"Không thể nào?" Triệu Vũ giả vờ kinh ngạc thở dài, thực ra từ khi rời Duplan, cô đã không còn hứng thú với công ty như cũ nữa.
"Cuộc họp buổi sáng hiện tại giống như phiên toà xét xử vậy, từng người một xếp hàng bị mắng, không ai dám thể hiện khí thế nữa." Vương Phi Phi trợn mắt nói.
"Tôi chưa bao giờ nhìn thấy người nào âm u hơn cô ta, nó giống như một lỗ đen vậy, làm việc với cô ta tôi cảm thấy cuộc sống đang ngày càng vô vị."
"Cái này đúng là có chút phóng đại đi..."Triệu Vũ làm theo lời của cô.
"Không phải đâu!" Vương Phi Phi vui vẻ nói: "Cô có biết chồng cô ta là Steve Fang, người Đức gốc Hoa không? Ông ta lùn còn xấu, đã vậy còn không có một công việc nghiêm chỉnh nào.
Hằng ngày đều lái xe điện đi mua đồ.
Bây giờ có lẽ muốn đang phát triển trong giới thời trang, thường xuyên tham gia vào các bữa ăn tối và bữa trưa của công ty, mỗi lần tôi đến, tôi đều thấy ông ta nhìn chằm chằm vào mông của các cô gái.
Có một lần, tên này còn lấy danh nghĩa Hạ Lan bắt tôi lái taxi cho ông ta, đúng là hèn hạ! Hạ Lan có gan hạ thủ với một lão già như vậy luôn sao!"
Triệu Vũ còn chưa kịp nói gì, Vương Phi Phi liền chuyển chủ đề, nói: "Ồ, đúng rồi, còn có Nhậm Nhiên ——"
Nghe thấy cái tên này, Triệu Vũ không khỏi cảm thấy sốc - chính nhờ người phụ nữ này mà cô đã xúc phạm Hạ Lan và thậm chí còn bị sa thải.
Nhậm Nhiên và cô là đồng nghiệp vào công ty cùng lúc, mặc dù hai người họ luôn cạnh tranh trong công việc nhưng lại rất hòa thuận với nhau, thậm chí còn không phải là kẻ thù.
Triệu Vũ luôn cảm thấy Nhậm Nhiên là một người ngay thẳng và trong sáng, nhưng không ngờ, vào đầu năm, người phụ nữ này lại gửi ảnh chụp màn hình cô phàn nàn riêng về Hạ Lan vô nhóm công ty.
Mặc dù Nhậm Nhiên sau đó đã nhiều lần giải thích với Triệu Vũ rằng cô ta không cố ý, nhưng Triệu Vũ không tin và đã chặn cô ta, không bao giờ nói chuyện với cô ta một lần nào nữa.
"Ai mà không biết tâm tư cô ta đang nghĩ gì? Cô ta rõ ràng ghen tị với cô, sợ cô thăng chức sớm hơn cô ta nên mới cố tình kiếm chuyện với cô" Vương Phi Phi giống như đang giúp Triệu Vũ giải oan ức, "Bây giờ cô ta đã trở thành cánh tay phải của Hạ Lan, cô còn chưa thấy cảnh cô ta ôm đùi phó chủ tịch đâu, ghê tởm chết đi được, mỗi lần thấy Nhậm Nhiên tới, tôi đều quay lưng bỏ đi không thèm nói chuyện..."
Triệu Vũ càng nghe càng khó chịu, không muốn nói chuyện với Vương Phi Phi nữa, đang nghĩ cớ rời đi cô đột nhiên nghe thấy Lý Ngọc Đồng hét lên "Ôi trời ơi!".
Triệu Vũ như được đại xá, cô vội vàng nói với Vương Phi Phi: "Uống rượu trước đi, tôi đi xem bên đó có vấn đề gì." Nói xong, cô chuồn thẳng mà không đợi Vương Phi Phi trả lời.
Bên kia phòng khách, một đám chị em đang vây quanh, Lý Ngọc Đồng chóng eo đứng ở giữa, trong tay cầm một cái bánh hamburger nhỏ hỏi: "Triệu Vũ, cô vậy mà cho chúng tôi ăn loại đồ ăn này! "
Trái tim của Triệu Vũ chùng xuống, nghĩ rằng việc mua sắm của cô ở chợ rau sẽ không bị lộ chứ, nhưng cô bình tĩnh lại.
Sáng nay cô đi chợ mua rau với dì Lưu hàng xóm, đặc biệt nhờ dì giúp chọn miếng thịt bò vàng ngon nhất, những minh tinh giả này chắc chắn không tài nào mò ra được.
Cô bình tĩnh gắp một chiếc bánh hamburger nhỏ trong đĩa, nhướng mày nói: "Làm sao vậy? Thịt bò này là hàng nhập khẩu, nó có vấn đề gì sao." Trong lòng bồi thêm câu: nó được nhập khẩu từ chợ.
Lý Ngọc Đồng đưa hamburger trong tay về phía trước: "Tự mình nhìn xem đây là cái gì?"
Kim Tam Cẩn ở bên cạnh theo bản năng trả lời: "Hình như là thịt nướng phần thắt lưng......" Nói được nửa câu, cô cảm thấy không giống cách nói phương Tây nên vội chuyển sang tiếng Anh nói: "thận." cô gái này quả nhiên đã trở thành chân chó của Lý Ngọc Đồng.
Lý Ngọc Đồng cau mày, chán ghét nói: "Đồ ăn mà lại có nguyên quả thận trong này? thật là kinh tởm!"
Kim Tam Cẩn phía sau cũng phụ hoạ: " Quả thật ghê tởm!"
Triệu Vũ cắn một miếng bánh hamburger nhỏ trong tay, trong bánh mì quả thật có những quả thận.
Đáng lẽ chủ tiệm thịt nướng miễn phí cho cô, buổi trưa cô chỉ chuyên tâm bày biện món ăn, hoàn toàn không để ý.
Cô xấu hổ nhìn chiếc bánh hamburger, dũng cảm nói: "Cô không biết sao? Gần đây ăn nội tạng rất phổ biến.
Thứ này so với thịt bò lượng calo thấp hơn 58%"
Lý Ngọc Đồng nghi ngờ nhìn cô, đang định nói gì đó thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Triệu Vũ ngay lập tức bỏ lại Lý Ngọc Đồng và những người khác, chạy đến mở cửa ra.
Ngoài cửa, Lương Khâu Mộc thờ ơ đứng.
Triệu Vũ đưa cho anh chiếc bánh hamburger nhỏ trong tay: "Bác sĩ Lương, sao anh lại tới đây? Nếu được, chúng ta ăn tối cùng đi."
Lương Khâu Mộc thậm chí không nhìn nó, không hài lòng nói: "Bữa tiệc của cô vẫn chưa kết thúc sao? Đã hơn mười giờ rồi, tôi còn phải đi ngủ."
"Cuối tuần sao lại đi ngủ sớm như vậy?" Triệu Vũ cười nói, "Nếu không thì tới uống chút rượu đi."
"Tôi không uống rượu.
Mau kết thúc đi.
Ngày mai tôi còn có việc phải dậy sớm." Lương Khâu Mộc thẳng thắn nói.
Triệu Vũ còn chưa kịp tiếp lời, Lý Ngọc Đồng đột nhiên cùng các chị em từ sau cửa lao ra, nhìn Lương Khâu Mộc từ trên xuống dưới, cười nửa miệng: "Đây là ai?"
Triệu Vũ nắm lấy cánh tay của Lương Khâu Mộc và nói: "Bạn trai của tôi!"
Lương Khâu Mộc quay lại nhìn cô, kinh ngạc nói: "Hả?"
Triệu Vũ dựa vào vai anh thì thầm: "bác sĩ Lương, giúp tôi một việc, đừng để tôi bẻ mặt, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng giúp lại anh."
Lương Khâu Mộc lườm cô, nhưng không nói gì.
Thấy hai người biểu hiện khác lạ, Lý Ngọc Đồng vẻ mặt nghi ngờ, cười lạnh nói: "Các người không ở cùng nhau sao?"
Triệu Vũ cười nói: "Bác sĩ Lương của tôi đi công tác, tôi sợ quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi nên để anh ấy ở dưới lầu, hơn nữa phòng dưới rộng rãi hơn nhiều."
Lương Khâu Mộc nghe thấy điều này, anh liền muốn bỏ chạy, nhưng Triệu Vũ đã giữ chặt cánh tay anh: "Bạn trai của tôi là bác sĩ trưởng của một bệnh viện cấp ba."
Lương Khâu Mộc ngơ ngác nói: "Phó tổng giám đốc"
Triệu Vũ vội vàng nói: "Hai năm nữa nó sẽ thành sự thật.
Bác sĩ Lương của tôi đã công bố nó trên "Tạp chí Nature..."
Lương Khâu Mộc ngắt lời cô và nói, "Đó là tạp chí "Tự nhiên".
Triệu Vũ tiếp tục nói: "À vâng, tôi đã đăng một bài báo về ISIS trên tạp chí Nature."
Lương Khâu Mộc đính chính và nói: "ISIS là một tổ chức khủng bố, nó là SCI."
Triệu Vũ tức giận nói: "Em sợ mọi người nghe không hiểu, cho nên em nói càng đơn giản càng rõ ràng.
Dù sao có thể xuất bản một bài báo trong tạp chí này gần giống như được lên trang bìa của tạp chí thịnh hành.
"
Lương Khâu Mộc không thể chịu đựng được nữa: "Không giống nhau chút nào!"
Triệu Vũ cười hai tiếng, nhét chiếc bánh hamburger nhỏ trong tay vào miệng: "Bác sĩ Lương, anh nói nhiều quá, ăn một quả thận nướng đi."
Lương Khâu Mộc nhanh chóng quay đầu tránh đi, giãy giụa vài lần, cuối cùng bị Triệu Vũ kéo vào cửa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...