Yêu Em, Làm Anh Đau

Em vẫn tỉnh bơ!
- anh thích hát thế à!? châm chọc tôi anh vui lắm hả?- mặt My dữ dội, cay cay. Giọng nói trầm trầm dễ nghe giờ lại đanh lại.
Anh giật lùi lại vài ba bước, đang cố kiếm tìm lại chút yêu thương trong đôi mắt sâu thẳm của em. Chút kí ức về những ngày mất trí trong em đã hoàn toàn biến mất, bao câu ca ngọt ngào, bao phút giây bên nhau như hơn năm về trước đã tan biến hết. anh giờ tồn tại trong em không còn là cương vị người yêu, người thương của em mà trở thành kẻ đáng hận, đáng trách. Chả lẽ hơn nửa năm bên nhau, và gần 3 tháng yêu nhau trong khoảng thời gian e bị mất trí lại không để lại chút ấn tượng nào? Chả lẽ anh trong em giờ chỉ là 1 thằng tồi?
Anh nghĩ thế rồi bước đi ra hành lang thật nhanh. Không kịp dể em ngoảnh mặt lại nhìn những bước đi vội vã ấy! không kịp để em nhìn thấy những giọt nước mắt đang trào ra…

* * *
Sáng nay là một buổi sáng trong lành, có nắng nhạt và thi thoảng có cả gió nhẹ lướt qua, làm tóc em cứ thế cuộn vào trong và rối xù lên, làm cho đôi môi em khô đi trong thấy! em dạo gầy nhiều quá!- anh đứng nép dưới gốc hoa sữa nhìn lên. Em ngồi bên khung cửa sổ, đôi mắt hướng lên vô hồn, như hít hà cái hương vị trong lành của nắng sớm, nhưng liệu có thấy hết được cái cảnh quang đẹp đẽ ngày hôm nay? Tìm giác mạc cho em mà khó quá! Giá mà…- nghĩ đến đây anh ngưng lại. vứt hết đống suy nghĩ lộn xộn đó đi, anh lại nhìn lên để ngắm nghía khuôn mặt thơ ngây của em, có lẽ những ngày không anh sẽ khiến em bình yên hơn!
Hoa sữa lại rụng xuống, chao đảo trong gió rồi nằm gọn dưới mặt đường.
* yêu một người là làm người ấy hạnh phúc mà phải không em? Ích kỉ cho bản thân quá có lẽ cũng làm em gò bó. Giải thoát có lẽ là sự lựa chọn cho anh và cho em nữa. anh yêu em*

* * *
Đêm nay bất chợt trời đổ mưa! Cơn mưa mùa hạ làm mát cả lòng thành phố, nhưng vùi dập bao sắc bao hương thơm từ những bông hoa kia? Chuông điện thoại vang lên réo rắt, bóng người phụ nữ uể oải, thấp thoáng trong ánh đèn đi ra:
- vâng! Thật vậy sao? Bác sĩ có nói thật không ạ? Vâng vâng! Khi nào ạ? – giọng nói hớt hải mỗi lúc một to lên vang khắp căn phòng đen ngòm.
* * *
Sau cơn mưa đêm qua, dường như mùa hạ trở nên bớt nóng và mọi người cũng k còn mệt mỏi. trận mưa đêm qua đã trút đi hết những con đường nhơ bẩn, trút hết những cái lá uá vàng… hong khô mọi thứ trên con đường mà em đang đi qua. Chiếc xe xịch trước cổng bệnh viện thành phố. Em lò mò chiếc gậy chống, rồi tự bước xuống xe, em chẳng khiến mẹ phải dìu dắt hay nâng đỡ, bởi em không muốn phụ thuộc quá nhiều vào người khác. Việc của mình mình tự lo có lẽ sẽ tôt hơn. Em ngồi trong phòng chớ thân thuộc, mẹ em vào trong rồi rất nhanh sau đó lại bước ra, trên tay cầm 1 tờ giấy. nhẹ nhàng nói với My vài câu, cô bé nghệt khuôn mặt lên, nét mặt hiện rõ sự bất ngờ, cô lắp bắp gì đó vài ba câu nho nhỏ, chẳng biết là gì nữa. rồi bất chợt mẹ em ôm lấy em vào lòng, vòng tay giữa cái nắng của mùa hè nhưng lại thấy ấm áp vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui