Yêu Em, Làm Anh Đau

Hôm nay trời k mưa, bỗng nhiên lại hửng lên cái nắng dìu dịu. em ra khỏi cổng viện, miệng cười rạng rỡ thích thú, lấy bàn tay mũm mĩm đưa lên che cái nắng đang hắt mạnh vào mặt em. Thành phố vẫn hối hả.
* * *
Tất cả những gì trong trí nhớ bây giờ của em đều là trang giấy trắng. em chỉ biết tô vào đó những sắc màu tười rói, những câu chuyện mà mẹ em kể là những thứ duy nhất em có trong đầu. em bị dừng lại việc học để tập trung cho điều dưỡng. cuộc sống của em như lại vừa bắt đầu. còn anh, anh sắp phải chuẩn bị để bước qua cái ngưởng cửa đầu đời, không có em bên cạnh. anh chỉ biết hoạch định ra những côq việc mơ hồ, bông lung, còn lại, anh tấp hết công sức vào em. Điều khó khăn nhất là em không nhớ chút gì về anh, về cái người em đã yêu và hận ở tuổi 15 trong sáng. Anh chỉ biết nhờ vả bạn em kể lại những mẩu chuyện, kết quả vẫn tròn trĩnh con số 0.

* * *
Anh giận bản thân mình lắm, nhưng em à! có lẽ việc khôi phục trí nhớ cho em khó hơn những gì anh tưởng tượng, vậy nên, chờ anh nhé, anh phải học thôi, còn vài ba tháng nữa anh phải thi rồi, cánh cổng cuộc đời của anh-nơi mà em luôn mong ước: cho em và cả anh nữa. 1 chàng trai mang cái mác hotboy, chỉ vì cái bề ngoài , chỉ vì cái tiếng tăm, nhưng họ-những người gọi anh lại đâu thể biết: cái mác ấy đâu thể theo anh hết cuộc đời, cái mác ấy đâu có làm ra tiền bạc, đâu có làm ra được cuộc sống sau này của anh. Tương lai của anh chỉ có thể nằm trong chính bàn tay anh, nằm ở ước mơ của anh và cả ở hoàn cảnh của anh cũng trở thành đọng lực( họ đâu có biết cái nhà 2 lầu anh đang ở săp bị siết nợ, họ cũng đâu có biết ba mẹ anh sắp li thân, họ chẳng hề biết, anh và cô em gái chưa đầy 13 tuổi sắp phải ở 2 phương 2 xứ…). họ chỉ biết nhìn rồi đánh giá cái vẻ hào nhoáng bên ngoài mà đâu có thử chậm lại để mà hiểu cái hoàn cảnh con người này. Vậy nên, có thể anh sẽ không còn trong trí nhớ em, hay không còn ở trong chính trái tim em khi em hồi phục, nhưng anh sẽ làm lại tất cả để níu kéo, để lưu lại cái dáng hình của em.(có lẽ tình yêu cho em vẫn chưa đủ nhiều để anh từ bỏ sự nghiệp).
*nửa năm sau*

Anh đèo em qua khắp các con ngõ, khắp các ngóc ngách của thành phố, đưa em đi ngắm nhìn cái trong trẻo màu hoa sữa, cho em thoải mái hít hà cái hương vị thoang thoảng của gió, của hoa và của cả đất trời. điều quan trọng là muốn em nhớ lại cái màu nắng ấy - anh sung sướng nhìn em mà cười, cười bởi anh có thời gian bên em, làm mọi việc mà trước đây anh đã bỏ lỡ, cười vì kết quả thi đã đạt như í nguyện. mọi việc trôi qua với anh giờ đây dường như đã trở lại với 2 chữ : bình yên. Cảm tưởng như sau 1 cơn giông đã cuốn đi mọi thứ, nhưng anh đã lại lấy được tiền bồi thương, dễ dàng quá!
Cái nắng mùa hạ vẫn thế: nhẹ dịu, vàng ươm. Anh ngồi thu mình một góc để mà khoan khoái tận hưởng sự đáng yêu của em, mà ngắm nhìn nụ cười trong như nắng, cái đầu nghiêng nghiêng, mái tóc cứ thế thả trôi vào gió! Đẹp hệt như 1 giấc mơ!
Em đứng bên rìa phố, đang say đắm ngắm nhìn cái loài hoa thanh tú, đang toả ngát hương 1 vùng trời. em đứng đấy…
Anh nhận được một cú điện thoại từ cô em gái hiện đang sống tại nơi đât Sài thành bon chen. Anh để mặc cho cô em gái đang huyên thuyên đủ điều, chỉ tủm tỉm cười-một nụ cười đã rất lâu không xuất hiện trên gương mặt của anh: trông thật giản dị. cái niềm vui bé nhỏ đã làm anh quên bẵng đi những ánh mắt vào em. Lạy chúa! Sự ẩu tả của anh lại một lần nữa khiến anh sốc, bàng hoàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận