Yêu Em, Làm Anh Đau

Một màu trắng vẫn phủ lấy mọi thứ trước mắt em, nhưng em đã quen lắm với cái sắc trắng lạnh nhạt này rồi. em ngồi dậy, vươn vai ra khung cửa nhỏ, mặc cho những tia nắng cứ thế xuyên qua cánh áo xanh nhạt của em. Em chẳng nhìn thấy gì cả, nhưng vẫn cảm nhận được màu nắng nay vàng ươm, vị nắng nay ngòn ngọt… tiếng bước chân lộc cộc bước vào:
- con thấy thế nào? Khoẻ ròi chứ?
Em mỉm cười khe khẽ, nhẹ nhàng thốt ra những tiếng nói đầu tiên của ngày:
- vâng ạ. Đến giờ rồi hả bác?
- ừ!
Người đàn ông tiến đến bên em, đưa đôi bàn tay thận trọng tháo lớp dây đang băng quanh mắt em ra. Nhẹ nhàng lắm, như thể chỉ sơ hở 1 chút sẽ xảy ra chuyện. em từ từ mở đôi mắt của mình ra, mọi thứ đề mập mờ như bị 1 lớp màng phủ, dần dần mọi thứ bắt đầu rõ ràng hơn, em chớp chớp đôi mắt mình ròi đưa ra những ngón tay ngắn tủn ;ên trước mắt mình, che đi ánh sáng chói loá mà đã lâu lắm mới thấy, mọi thứ giờ đây đẹp quá! Em chỉ biết mỉm cười sung sướng, nụ cười của hạnh phúc mà đã bấy lâu nay em bỏ quên giờ lôi ra mới thấy nó đẹp biết nhường nào. Đội mắt em long lanh trong hạnh phúc
- m…mẹ….- em khẽ gọi, mẹ em chạy tới bên em, nhẹ nhàng vuốt ve bầu má, mái tóc, xúc động không nói lên lời
- ổn rồi, mọi thứ đều đã qua rồi!
Nhưng rồi bỗng nhiên trong em lại có khoảng trống. em cần nghỉ ngơi để kiểm tra lại mắt. có người đã hiến giác mác cho em, một giác mác tuyệt vời. em ngồi đây, một mình, mọi thứ trống vắng quá! Em tụt xuóng giường, xỏ đôi dép tông vào rồi lủi thủi bước ra, giật mình em đứng lại trước một phòng bệnh khác, bác sĩ Châu đang ngồi đó:
- ca phẫu thuật thành công như mong đợi, nhưng cậu có cần phải làm thế?
- cháu đã gây ra cho cô ấy nhiều đau khổ, lấy đi cả trí nhớ, rồi lại đôi mắt của cô ấy, lấy đi khoảnh khắc đẹp đẽ ở tuổi 15 của cô ấy, cháu muốn trả lại tất cả cho cô ấy – giọng anh trầm ấm vang lên

Chả lẽ nào???? Chả lẽ nào đôi mắt…???- suy nghĩ ấy thoáng hiện ra trong đầu em rồi ngay lập tức bị xua đi bởi giọng bác Châu:
- vậy còn tình yêu? Cậu yêu cô bé mà, không phải sao? Cậu làm thế này nếu cô bé biết được…
Anh chặn lại câu nói bác sĩ:
- cháu hi vọng bác giữ bí mật này! Còn tình yêu? Cháu đã lại được hưởng nó trong khoảng thời gian cô ấy mất trí, có lẽ là duyên trời, trước đây và khi mất trí cô ấy đều yêu cháu…- anh cười nhạt – và giờ thì cháu chỉ trở thành người làm cản trở của cô ấy thôi.
- thanh niên ngày nay thật là… thế giờ cháu tính sao? Mắt cháu giờ đã không thấy gì, cháu định thế nào?
- cháu chưa nghĩ ạ. Cháu chỉ nghĩ nên cho cô ấy đôi mắt này. Cô ấy hận cháu. Và nếu cháu không thể trở thành 1 phần trong cuộc sống của cô ấy thì hãy cho cháu được ngắm nhìn mọi thứ với cô ấy. đôi mắt cháu sẽ giúp cô ấy nhìn thấy mọi thứ tươi đẹp của cuộc sống, mọi thứ cô ấy nhìn cũng là mọi thứ cháu ngắm, cô ấy vui, cháu cũng vui….
Nói đến đây chỉ thấy người đàn ông đứng tuổi mắt nhoà đi vì ướt. My lao thẳng về phòng mình, lật đốc lịch lên, hôm nay là ngày 13-8-2013, trong khi cô bị mù mới gần 3 tháng. Vậy mọi chuyện là sao, không phải cô bị mù ngay sau đêm noel sao??? Em hoang mang.
- cháu chưa ngủ sao My? – bác Châu khẽ hỏi khi thấy cửa phòng mở
- dạ, giờ cháu ngủ đây ạ.
- vậy cháu lo ngủ sớm đi
- vâng ạ

My nhìn bóng người đàn ông đã khuất xa, rụt rè và thận trọng bước ra ngoài, tại phòng số 10B, em mở của ra. anh lọ mọ chống gậy ra uống nước, *bốp bốp* những quả cam chín mọng vàng rơi tua tuả xuống. anh lom khom cúi xuống mò để nhặt. em đứng bên cánh cửa nhìn mọi thứ, nước mắt cìm nén tuôn ra trong vô thức, em bặm chặt lấy môi, vừa thấy anh đáng thương lại vừa thấy anh đáng trách. Anh trước mặt em, e không biết làm gì cho phải, chạy tới ôm anh cho thoả nỗi nhớ thương, để đong đầy khoảng trống đã bị anh đục khoét, hay mặc kệ mọi thứ diễn ra?
Tiếng nấc lên đến cổ họng, em bịt miệng lại cho tiếng khóc không bật ra, em lại lao vút về phòng, trùm chăn lên mà khóc, nước mắt tuôn ra vô định, thổn thức, gối đã ướt sũng, chảy cả vào khoé miệng em, mặn chát.
Tại phòng 10B, anh đang nằm trên chiếc giường, vẫn mở đoi mắt to tròn ra, nhưng tối đen cả, sự tối tăm làm cho anh thấy cô đơn biết mấy, tối tăm làm anh chỉ thấy mình đang bị bỏ rơi. Giữa căn phòng lạnh toát, chỉ mình anh. Anh cố hồi tưởng lại phút giây đầu gặp em, yêu em lúc nào không biết, rồi cả khoảnh khắc bên em khi em mất trí, hồn nhiên như một đứa trẻ, mưởng tượng lại người con gái bên gốc cây hoa sữa, những con đường trải dài miên man… hạnh phúc ngập đầy trong đôi mắt, hiện lên trên cả bờ môi anh. Rồi cứ thế anh chìm vào giấc ngủ bình yên.
* * *
Vẫn 1 buổi sáng trong trẻo, em thức dậy, đắn đo một hồi ròi lại bước sang phòng 10B, mở cửa ra, chẳng một ai cả, chiếc giường tươm tất, mọi thứ trở về như lúc ban đầu- khi không có ai. E bối rối đóng cửa phòng lại, quay mặt đi.
- My, cháu đi đâu vậy?- bác Châu dò hỏi
- ơ. không ạ. Cháu…- My lúng túng
- bác biết mà… cháu không có gì muốn hỏi hay thắc mắc sao?
Bác Châu thản nhiên để tay trong túi áo, ung dung bước đi. My đi theo như 1 con cún nghe lời, ra đến tận khu vườn phía sau.
- người ghép giác mạc cho cháu…

- cháu không cần hỏi, bác sẽ nói. Điều này là giữu bí mật nhưng đêm qua cháu cũng đã biết mọi chuyện rồi. thì ra bác quay lại gặp anh nhưng vô tình thấy em đứng ở cửa, tèm nhem nước mắt chạy về phòng. Bác tiếp lời:
- huy yêu cháu nhiều lắm. tối hôm đó nó đến tìm bác, nài nỉ làm phẫu thuật để ghép giác mạc cho cháu, bác không đồng ý bởi sẽ có nhiều người hiến giác mác mà không cần 1 người đang sống như nó hiến, nhưng nó nhất quyết không chịu, nó nằm trong bệnh viện một mình không người nhà thân thích, ra là nó ở 1 mình. Nó từ bỏ ngôi trường đại học an ninh để hiến cho cháu giác mạc, chỉ vì muốn trở thành cuộc sống của cháu, trở thành 1 phần của cháu, nó muốn ngắm nhìn mọi thứ qua cặp mắt trong veo của cháu. Thật tôi nghiệp ột người có tài.
- vậy anh ấy đâu rồi ạ? – my lên tiếng mà ngẹn ngào
Thở dài một cái, bác chỉ lắc đầu:
- đêm qua nó uống thuốc ngủ quá liều, nó đã mất ngay trong đêm rồi.
My sững người, ngã xuống, mọi thứ em nghe đều là giả phải không anh?
Anh đi ròi ư? Em còn chưa kịp trả cho anh món nợ ân tình cơ mà.
- xác anh ấy đâu ạ? – My ôm lấy lồng ngực đang nhói
- được chuyển đến cho gia đình nó ở Sài Gòn rồi, bởi ở dấy có mẹ và em gái nó.
Em đứng dậy không nổi nữa, chỉ biết ngồi đây mà khóc, chân tay bủn rủn, tim đập loạn xạ. em gào lên như 1 đứa trẻ đòi mẹ. cuối góc sân, bóng người con trai đang gục xuống mà khóc theo những nỗi đau của em. Anh xách ba lô rồi bước chậm rãi ra ngoài cổng, bắt một chiếc tãi rồi đi đâu không rõ. Chỉ biết được lúc đó, những bông hoa sữa vẫn toả ra mùi thơm, vương trên ba lô anh, vương trên những kỉ niệm của 2 đứa. tay anh siết chặt bông hoa trắng ngần, mắt anh bọng nước, nhìn về phía xa xăm, nắng nhạt nhoà rọi vào đôi môi tái nhợt.
Yêu em….anh hạnh phúc nhưng cũng làm anh đau.
Trước đây, bản thân và sự nghiệp đã làm anh mất em, nhưng giờ đây, em chính là cuôcj sống của anh. Em à! đoi mắt ấy là của chung 2 ta, anh vẫn luon bên em, dõi theo bước chân em trên con đường dài.
*Đừng nhìn về quá khứ

Đừng tự làm nhòe đôi mắt mình, mong em sẽ vui hơn, khi phía trước đường dài kia sẽ mãi luôn
Có 1 người lặng lẽ, đứng bên em vô hình
Giấu đi những tâm tư của mình và
Nghĩ đến em từng thương nhớ ấy đang đong đầy
1 người lặng lẽ, sống bên em chân thành
Đến khi vết thương trong em lành lại
Gió sẽ mang niềm vui ấm áp hơn mỗi ngày
Và em sẽ là giấc mơ mỗi đêm anh trông chờ
Dù anh không thể đến bên em và trao những ngọt ngào
Thì em hãy luôn sống những phút giây em yêu đời
Và 1 người nào đó sẽ luôn theo sau những bước chân
Dẫn lối em đến nơi bình yên* anh nhẹ nhàng hát trong nước mắt….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận