- Nóng quá.
Cả người Tô Mộc Niên như bị lửa đốt,nóng bứt dứt vô cùng.
- Bé con để anh giúp em hạ nhiệt!
Từ đằng sau bàn tay to lớn của Phó tổng đã sớm ôm trọn ả vào trong lòng, Mộc Niên quay người nhìn gã với đôi mắt đục ngầu đầy kích dục.
- Không cần phiền anh,buông tôi ra.
Tô Mộc Niên ban đầu vẫn cố phản kháng, đến khi đôi môi căng mọng bị gã ngấu nghiến cắn mút thì cả người mềm nhũn dựa vào người gã. Ả đưa tay vòng qua cổ Phó tổng, nụ hôn càng ngày càng cuồng nhiệt,bao nhiêu cuồng dã đều bộc phát. Hai người trong cơn mê loạn quấn lấy nhau không rời,hoan ái là vậy vẫn không quên Thiếu Viễn có thể đến bất kì lúc nào, Tô Mộc Niên vội đẩy tên Phó tổng ra:
- Không được,tránh xa tôi ra.
Gã nhìn cô,đôi mắt đục ngầu không dời thân hình mềm mại quến rũ,gã cười dâm đãng kéo tay cô về phía giường, dùng thân hình béo tốt của mình đè cô dưới thân. Chiếc váy cô mặc trên người nhanh chóng bị cởi bỏ:
- Anh sẽ khiến em thoải mái,đừng cố phản kháng nếu không sẽ không vui đâu.
Tên Phó tổng nhìn thân hình trần trụi vô cùng nuột nà của Mộc Niên khẽ liếm môi thèm thuồng, gã cúi xuống hôn lên cơ thể ả, âm thanh phóng túng vang lên càng khiến bầu không khí thêm phần mờ ám. Tô Mộc Niên dù muốn phản kháng cũng không thể chống lại sức lực của gã, hơn hết trong người ả đang có thuốc,hơn ai hết ả cần được lấp đầy. Đầu óc cũng vì dục vọng mà trở nên mụ mị,thân ảnh mềm mại uốn lượn như rắn trên giường dụ hoặc ướt át.
- Tiểu bảo bối,em thật đẹp.
Nhiệt độ căn phòng càng ngày càng nóng lên, cuộc mây mưa diễn ra triền miên dây dưa mãi không dứt. Thật không ngờ,dục vọng lại có thể khiến con người trở nên thấp hèn đến vậy. Tiếng cửa kéo vang lên, từ bên ngoài xuất hiện bóng dáng của người thứ ba, gân nổi lên cuồn cuộn,hắn nắm chặt hai bàn tay,tờ giấy ly hôn trong tay cũng đã bị vò nát,hắn tiến lại phía đôi nam nữ đang trần trụi cuốn lấy nhau. Thiếu Viễn tóm lấy vai gã Phó tổng hất cơ thể to béo của gã ngã vật ra giường.
- Thằng khốn,tao giết mày.
Những cú đấm mạnh mẽ liên tiếp đáp xuống mặt gã, bản thân vốn béo tốt là vậy nhưng không hề biết đánh trả lại Thiếu Viễn,huống hồ sức lực đều bị cuộc mây mưa vừa rồi rút sạch,gã chỉ biết vô lực giơ tay lên đỡ mặt.
- Thiếu Viễn,đừng đánh nữa,sẽ chết người đấy.
Tô Mộc Niên sợ hãi tóm lấy tay Thiếu Viễn, ả khóc lóc vô cùng thảm thiết cầu xin hắn. Nhưng nhận lại là cái hất tay lạnh lùng, Thiếu Viễn nhìn Tô Mộc Niên căm phẫn cực độ,hắn đưa tay bóp chặt cằm ả,gằn lên từng tiếng:
- Tôi thật không ngờ cô lại lăng loàn thế này. Mẹ kiếp, đúng là đồ gái điếm.
Hắn không nề hà gì mà buông lời nặng nề chửi rủa Mộc Niên, cằm của ả bị bàn tay hắn bóp đau đến tê dại,không nói được gì ả chỉ biết khóc thê thảm,hướng đôi mắt ướt nhẹp nước mắt nhìn hắn.
- Cô khôn hồn thì cút khỏi đây,đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. Nếu để tôi nhìn thấy cô thì đừng trách tôi ra tay độc ác.
Thiếu Viễn trừng mắt nhìn ả rồi lạnh lùng bỏ đi. Mất đi đứa con,nay đến người hắn yêu nhất cũng phản bội sau lưng hắn,thật là muốn dồn hắn đến đường cùng mà, hắn vì cái gì mà ra như ngày hôm này? Qủa báo sao? Hắn khinh,hắn không phục....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...