Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm

Hoắc
hương –hương thơm biến loạn, chỉ là quá sâu cay, nhưng thuốc đắng dã tật.

Cơm nước xong, Thẩm Tích Phàm vốn tính đi ngủ sớm
một chút xem,đem những hồi tưởng toàn bộ mọi thứ đáng chết vào giấc ngủ là
xong, kết quả thấy trưởng nhóm một đường chạy chậm tới: “Giám đốc Thẩm, đã xảy
ra chuyện!”

Cô lập tức dựng thẳng lưng, hoàn toàn cảnh giác: “Có
việc gì?”

“Khách biệt thự số 7 khu C trách cứ room service*!”

(* phục vụ phòng, mình để nguyên cho giống với
nguyên bản)

Huyệt tái dương của cô vô cớ lại bắt đầu đau: “ Số 7
khu C, số 7 khu C, Lăng… cái gì kia à?”

Nhóm trưởng gật gật đầu.

“Đi xem”.

Bắt đầu buổi tối mùa đông cực lạnh, Thẩm Tích Phàm
chỉ mặc bộ đồ bình thường, vải dệt mỏng manh căn bản chịu không được lạnh, Khu
C lại là nơi nước xanh, gió lớn càng lạnh, cô đông lạnh run rẩy, liên tục hắt
xì vài cái.

Nhìn tới cửa biệt thự số 7 mở, Lăng Vũ Phàm tựa vào
bên cửa, cúc áo sơ mi chỉ cài một cái, ngắm nghía cái kính mắt, cúi đầu cười,
đứng bên cạnh một nhân viên phục vụ, tóc hỗn độn, bả vai không ngừng co rúm,
nhìn kỹ nước mắt đầy mặt, trang điểm đều đã mờ.

Đại khái có thể đoán phát sinh chuyện gì, nhưng vẫn
phải trước mặt vị thiếu gia này giả dạng ngu ngốc, Thẩm Tích Phàm thật cẩn thận
hỏi: “ Xin chào ngài, ngài Lăng , xin hỏi ngài đối với room service của chúng
tôi có chỗ nào không hài lòng?”

Lăng Vũ Phàm nheo lại đôi mắt hoa đào, đánh giá Thẩm
Tích Phàm, chậm chạp phun ra: “Room service của quý khách sạn hạng mục thật
đúng là nhiều, tôi cũng không nghĩ tới còn bao gồm cả hạng mục… cùng khách lên
giường?”

Cô có chút uất giận, vẫn là ngữ khí bình thản: “Ngài
Lăng không ngại nói rõ ràng, chúng tôi có chỗ nào không đúng nhất định sửa
lại!”

Hừ lạnh một tiếng: “Giám đốc Thẩm chẳng lẽ
không nhìn thấy xảy ra chuyện gì sao?”Hắn không cài chặt, áo sơ mi bị gió thổi
tung, lộ ra dáng người rắn chắc, tinh tráng.

Thẩm Tích Phàm nhẫn nại tính khí mà giải thích: “Tôi
nghĩ chuyện này nhất định là hiểu lầm, ngài Lăng thật sự xin lỗi, tôi không để
ý tốt nhân viên của mình, khiến cho ngài một phiền toái lớn như vậy, mong ngài
tha thứ!”

“Hiểu lầm? Làm sao có thể là hiểu lầm đây? Ha ha,
giám đốc Thẩm thật sự có thể nói truyện cười, tôi chỉ là muốn bữa ăn khuya,
Room attendant* của các cô liền đem tôi như đồ ăn ngon, việc này giải thích như
thế nào?”

(* người phục vụ )

Trong lòng Thẩm Tích Phàm một trăm lần cũng không
tin nhân viên phục vụ phòng chủ động hướng trên người hắn tấn công, trái với
lương tâm cô nói: “Ngài Lăng, chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này, buổi
sáng ngày mai sẽ cho anh một câu trả lời vừa lòng thuyết phục, để biểu đạt sự
xin lỗi của chúng tôi, tôi sẽ cử người đưa tới thẻ khách quý, ngài còn có thể
sử dụng sân golf lần tới, cũng miễn phí trở thành hội viên. Đối với hành động sơ
sẩy tạo thành ngoài ý muốn của chúng tôi, mong ngài bỏ qua!”

Lăng Vũ Phàm nở nụ cười, tươi cười với Thẩm Tích
Phàm xem ra một nửa là khiêu khích một nửa là khinh thường, bỗng nhiên, hắn ép
sát người vào Thẩm Tích Phàm, thở ra hơi thở ái muội: “Việc kia giám đốc
Thẩm có đồng ý “tự mình” bồi thường tôi hay không?”

Thẩm Tích Phàm nhắm mắt làm ngơ, biểu tình như
thường, hướng hắn cúi đầu: “Nếu ngài Lăng không còn việc gì, tôi trước tiên xin
cáo từ, đối với việc xử lý chuyện này, ngày mai chúng tôi sẽ thông bao cho
ngài, chúc ngủ ngon!”

Lăng Vũ Phàm hơi sửng sốt, đem kính mắt đeo lên,

nghiền ngẫm nhìn Thẩm Tích Phàm liếc mắt một cái, phát hiện ánh mắt cô kiên
định không sợ, hắn bỗng nhiên cảm thấy mới mẻ, nhìn người nhân viên phục vụ
cùng trưởng nhóm một cái, đá cửa vào trong, cô thế này mới thở phào nhẹ nhõm.

——-

Ba người cũng không lên tiếng,đã cách Khu C, đi lên
đường nhỏ, Thẩm Tích Phàm vội hỏi : “Rốt cục là xảy ra chuyện gì?”

Cô gái kia khóc nức nở: “Giám đốc, thật sự không
phải em, chỉ là đưa bữa ăn khuya vào, kết quả hắn, hắn liền muốn em cùng hắn
việc kia…”

Đôi mi thanh tú chớp lên: “Chỉ sợ không đơn giản như
vậy đi? Là hắn chủ động, kết quả cô liền mắc câu, không nghĩ tới bị hắn cắn
ngược, có phải hay không?”.

Cô gái nói không thành tiếng, cắn môi còn muốn tranh
cãi: “Giám dốc Thẩm, em…”

Cô giận tái mặt nói: “ Muốn chủ động xin thôi hay là
chúng tôi xa thải, tự mình quyết định đi!”

“Giám dốc Thẩm!” Mang theo tiếng khóc nức nở, tiểu
cô nương cầu xin: “Van cầu chị không cần đuổi em đi, được không?”.

Cô bất đắc dĩ day day huyệt thái dương, thanh âm
nghe thấy có chút suy yếu: “Ngày mai tới phong kế toán thanh toán tiền lương,
việc khác tôi không muốn nhiều lời, cô làm cho tôi thật thất vọng, bởi vì có
đôi khi, cái sai của người vi phạm là cái sai trí mạng, một khi đã sai thì
không có sơ hội sửa lại, tôi sẽ niệm tình nhận sai của cô mà không đề cập tới
sự việc này, cô chủ động thôi việc là được rồi.”

Dừng lại một chút, cô thở dài: “ Chị Trương, chị
trước tiên đi cùng cô ấy về, tôi đi chỗ khác xem xét, đừng để xảy ra chuyện gì
nữa”.

Đi trên con đường nhỏ trong rừng cây cô suy nghĩ có
chút rối loạn, nhớ rõ bản thân mình trước kia cũng bởi vì một sai lầm, bị hội
học sinh cắt chức,lúc ấy cô chạy tới khóc lóc kể lể với Đái Hằng, Đái Hằng liền
nói cho cô, có một ít sai lầm phạm phải vốn không có cơ hội sửa lại, cho nên
tốt nhất chính là cả đời không cần phạm vào. Cô lúc ấy vẫn còn chưa thể lý
giải, cô không hiểu, rõ ràng không phải là giết người, phóng hỏa, cướp bóc, tại
sao lại không thể cho cô thêm một cơ hội nữa, hiện tại, cô liền hiểu được, Đái
Hằng nói đúng vậy, theo nguyên tắc, sai lầm là điều không thể được tha thứ.

Đái Hằng, Nghiêm Hằng, trong tim cô lại buồn phiền,
rầu rĩ, đành phải dựa vào ánh trăng, dời khỏi suy nghĩ của chính mình.

—–

Vốn dĩ cô tính từ khu C chuyển sang khu F, sau đó
quay trở lại khu A cùng khu B, nhưng nhớ tới người con trai ấy đang ở tại khu
F3; ngay tại cửa khu F cô dừng bước, dặn quản lí trực ca giúp cô xem một chút,
sau đó điện thoại báo cho cô.

Trong khi lơ đãng, cô hướng mắt tới khu F3, đèn đuốc
sáng trưng, tình cảnh rất quen thuộc—Đái Hằng không thích đi tới phòng tự học,
thư viện, mỗi khi ở kí túc xá tự học liền thích đem đèn toàn bộ bật lên, anh
nói đây là thói quen nhiều năm của anh, nói trước đây mẹ không có ở nhà, bản
thân sợ hãi, đem hết đèn trong nhà bật lên, mới cảm thấy an tâm.

Mà khi đó bản thân bỗng cảm thấy Đái Hằng chính là
một ngọn đèn, ở bên cạnh anh, chính mình sẽ cảm thấy an tâm.

——

Ngày hôm sau, Thẩm Tích Phàm liền cảm giác không
thoải mái, cả người mềm nhũn nâng người liên tục không động đẩy nổi.Khi mới bắt
đầu sáng sớm,Lâm Ức Thâm ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng nhòm cô, lúc tan họp,
hắn hỏi: “Tiểu Phàm, mặt cô tại sao mà đỏ thế?”

Hứa Hướng Nhã nghe vậy, cũng lại gần xem,sờ sờ cái
trán của cô, kêu lên: “ Ai nha, Cháo, cô sốt rồi!”

Cuối cùng đến Trình tổng cũng kinh động,: “Giám đốc
Thẩm đi tới bệnh viện trước xem sao, hôm nay không phải phụ trách”.

Cô thầm than xui xẻo,nhưng cũng không dám chậm trễ,
về nhà đo một chút nhiệt độ cơ thể, không phải quá cao, 37 độ 6, cổ họng cũng
không đau, càng không thể a- mi đan nhiễm trùng, cô từ nhỏ là số có bệnh, trong
bệnh viện y tá, bác sĩ đều quen biết cô, sau khi lớn thể chất tốt hơn nhiều

rồi, nhưng thường thường bị cảm mạo.

——-

Vẫn ngoan ngoãn đi bệnh viện khám bệnh, không dám nói
bản thân mình sốt, sợ bị làm bệnh nhân SARS cho đi cách li, đã đăng kí số thứ
tự ở phòng khám bệnh khoa hô hấp, may mà người không nhiều lắm, lập tức tới
lượt cô.

Cô có chút lo lắng: “Bác sĩ, tôi sẽ…sẽ không bị SARS
chứ?”

Bác sĩ chủ nhiệm chắc chắn khẳng định nói cho cô:
“Tuyệt đối không phải, chỉ là cảm lạnh, a-mi-đan không nhiễm trùng, lại không
ho khan, chỉ sốt nhẹ, không cần phải tiêm, uống ít thuốc cảm là được rồi”.

Do do dự dự hỏi: “ Nhưng uống thuốc sẽ quá chậm hay
không, tôi gần đây công việc rất bận!”

Lão bác sĩ đề nghị một cách hòa khí: “ Cô dùng thuốc
Đông y chữa cảm, thì trị có vẻ nhanh hơn, nếu không thì cô đi đăng kí số thứ tự
khoa nội Đông y xem?”.

——

Vẫn đi đăng kí số thứ tự khoa nội Đông y, chỉ là hôm
nay tòa nhà Đông y người vô cùng nhiều, đều là những người chuẩn bị làm mẹ còn
trẻ tuổi cùng các ông lão với bà lão, Thẩm Tích Phàm đành phải đưa ra bệnh án
đặt trên cái bàn phía trước , ngồi ở một bên, đợi gọi đến số của mình.

Phòng Đông y đối diện truyền đến từng trận mùi vị
đắng chát, xen lẫn vài luồng khí nóng, vốn ngạt thở liền khiến cô càng thêm mê
man mệt mỏi hoàn toàn,trên người càng nặng nề đến mức vô tri vô giác, trong lúc
cô ngẩn ngơ, nhớ lại thời đại học khi bản thân có bệnh.

Lúc ấy chính mình vẫn là bảo bối của Đái Hằng, anh
cực kì chiều cô, nghe theo cô, lo lắng cho cô, một cơn gió thổi đến cô sổ mũi,
ho khan anh đều phải lo lắng nửa ngày, kết quả khi mùa đông năm thứ hai,bản
thân mình thật sự bị cảm nặng.

Nhớ rõ mấy ngày ấy, Đái Hằng cũng bỏ học cùng cô đi
bệnh viện truyền, nước thuốc lạnh lẽo đưa vào tĩnh mạch, làm cho cánh tay cô
phát lạnh, Đái Hằng hay dùng bàn tay của chính mình làm ấm tay cô, cô liền dựa
trên vai anh mà mê mê man man, giấc ngủ bập bõm, cầu cho nước thuốc chậm nhỏ
giọt một chút; cô ăn không có khẩu vị, anh liền cho cô ở kí túc xá nấu cháo
rau, sau đó dùng áo bông bọc lấy cô, từng thìa từng thìa ép cô ăn, mà chính anh
đành phải ăn cơm thừa lạnh như băng của nhà ăn; khi anh dời đi, hôn môi cô, lời
nói gắn bó, một chút đều không để ý tới viruts cảm cúm sẽ lây sang anh.

Chỉ là sau này, anh không cần cô, cùng với người con
gái khác bên nhau, bản thân cũng nắm không nổi trái tim anh. Ngày thứ hai cùng
anh chia tay, bởi vì dầm mưa cả một ngày, cô lại vào viện, lần này không có một
người quan tâm, cô đành phải một mình đóng tiền truyền nước, gửi tin nhắn cho
Đái Hằng: “Em bệnh rồi, anh có thể đến thăm em không?”

Kết quả anh chỉ nhắn lại: “ Thẩm Tích Phàm, chúng ta
hiện tại một xíu quan hệ đều không còn rồi, tại sao em vẫn còn đối với anh làm
phiền không chịu tỉnh?” Nước mắt cô từng giọt từng giọt, giọt nước đang truyền
dịch ở trên tay, trong lòng mặc niệm, đúng vậy, mình hiện tại chỉ có một mình,
một mình cũng phải cố gắng sống tiếp, chỉ là mình tại sao vẫn nhớ nhung như thế
này, về khoảng thời gian sinh bệnh, về sự ấm áp của anh bên cạnh.

Thẩm Tích Phàm cả một người ngây ngây ngô ngô, chỉ
nghe thấy bên tai có người gọi tên mình, cô mới đột nhiên mở to mắt, phát hiện
khóe mắt đã hơi hơi ẩm ướt, cô quay đầu,hoảng sợ: “….. Bác sĩ Hà….”

Anh có chút ngạc nhiên, sau đó ngữ khí nhẹ nhàng
cùng cô giải thích: “ Y tá đã nói “chào cô” vài lần rồi, mà không có người trả
lời, hiện tại đã trưa rồi, đều không có người, tôi ra ngoài mới phát hiện cô ở
đây, sao vậy ? sinh bệnh rồi?”

Cô hít hít cái mũi một lát: “Tôi sốt!”

Hà Tô Diệp cười cười: “ Sốt liền khóc nhè? Vào
trong, tôi giúp cô khám một chút”.

Thẩm Tích Phàm kinh ngạc nhìn bác sĩ, đứng lên, đi

theo phía sau anh, bờ vai anh rộng lớn, làm cho người ta cảm thấy thật tin cậy.

“Chỉ là đơn thuần sốt mà thôi” Hà Tô Diệp an ủi cô:
“ là viêm phổi điển hình, hiện tại có thể yên tâm rồi? Không thể lại khóc chứ?”

Cô cảm thấy băn khoăn: “ Thật sự làm phiền anh, bác
sĩ Hà”

“Không có việc gì, chẳng qua là ngoại cảm phát
nhiệt, uống hai thang thuốc bắc là khỏi rồi”.

Thẩm Tích Phàm thì thào tự nói: “Ngoại cảm phát
nhiệt? Ma hoàng quế chi thang?”

Hà Tô Hiệp phì cười “Cô cũng không thể uống cái đó,
cái đấy thuốc rất mạnh, càng ra mồ hôi thân thể cô ốm như vậy khẳng định không
chịu nổi. Anh dừng một lát : “Cô làm sao mà biết có đơn thuốc này?”

Cô có chút ngượng ngùng: “Khi đi học trước kia tôi
có nhận phiên dịch 1 tài liệu về đông y,lúc ấy tìm thật nhiều sách mới thấy
được, tự nhiên có ấn tượng sâu sắc một chút.”

Hà Tô Diệp lấy bút bắt đầu viết phương thuốc, vừa
viết vừa đọc: “Hoa kim ngân, liên kiều, chao, bồ công anh, sài hồ, hoàng kì thì
tránh gió; phục linh, hoắc hương, pháp bán hạ, gừng dại, táo đỏ, thế được rồi!”

Cô chỉ vào “Hoắc hương” nói, “Tôi đặc biệt thích tên
này!”

Hà Tô Diệp gật gật đầu: “Hoắc hương – hương thơm
biến loạn, kích thích ăn uống dừng nôn, tác dụng giải cảm, dùng cho phát nhiệt
ác hàn, làm ấm cơ thể; ngực, dạ dày hết khó chịu”.

Cô không biết nói tiếp như thế nào, đành phải gật
đầu, cầm đơn thuốc chuẩn bị đi.

Hà Tô Diệp gọi cô lại: “Cô còn sốt, như vậy đi, cô
trước tiên đóng tiền, tôi tới hiệu thuốc mang cho cô thuốc sắc sẵn, sợ buổi
chiều cô không muốn tới lấy, có thể đợi nửa tiếng không?”

Thẩm Tích Phàm ngây ngẩn cả người, bác sĩ này tâm
như thế nào mà tốt như vậy, chỉ biết nói lời cảm tạ một cách máy móc: “Thật sự
làm phiền anh, bác sĩ Hà!”

Quả nhiên, hơn 30 phút sau, Hà Tô Diệp cầm một gói
thuốc đi ra, cô vừa sờ vẫn còn nóng bỏng, bác sĩ dặn: “Một ngày ba lần, liên
tục hai ngày, đừng nhớ lầm nữa!”

Thẩm Tích Phàm sầu mi khổ kiểm* :”Bác sĩ Hà, tôi sắp
bị chìm trong thuốc Đông y rồi!”

(* mặt mày ủ dột, đăm chiêu)

Anh bày ra biểu tình “ Cô bệnh nhân này tại sao khó
mở mang đầu óc như vậy” : “Cô uống cái này như đã nói, cái kia có thể không cần
uống, nhưng nếu cô cảm thấy không đủ, hai loại thuốc cũng không công kích lẫn
nhau!”

Cười một cách ngượng ngùng, Thẩm Tích Phàm tin
tưởng, trừ bỏ có đôi khi bác sĩ này thích “tạt nước” bên ngoài cô ra thì những
mặt khác vẫn còn rất tốt.

—–

Quay trở về đến nhà, lập tức lấy thuốc ra, vẫn còn
nóng, đổ vào trong bát, ngửi thấy hơi hơi có hương vị cay nồng, nhưng rất thơm,
cô nghĩ đến thuốc lần này giống lần trước có vị ngọt, liền không chuẩn bị tâm
lý, uống một ngụm, lập tức muốn nhổ ra – thật sự phi thường đắng.

Cô đành phải cố nén ghê tởm, một hơi uống cho xong,
dùng nước lọc súc mấy lần miệng, mới trở lại bình thường, lần này trong miệng
là mùi vị mơ hồ, nhất định là hương vị của hoắc hương cùng gừng dại, nhưng lại
nồng đậm cay cay, sau đó lại làm cho người ta cảm giác dư vị không dứt.

Tục ngữ nói thuốc đắng dã tật tốt cho bệnh, cô sốt
không ra mồ hôi, lại bị thang thuốc đông y này làm cho xuất hiện, chỉ trong
chốc lát, trên trán liền bắt đầu đổ mồ hôi, cô có chút vui sướng, bò lên
giường, đắp chăn thật dày, ngả đầu liền ngủ.

Nửa đêm ra một thân mồ hôi, lại sờ cái trán, độ ấm
bình thường, trong lòng cô vui vẻ, thì thầm một tiếng, thuốc đông y thật hiệu
nghiệm, sau đó lật người, tiếp tục ngủ.

Buổi sáng ngày thứ hai tỉnh dậy, thần thanh khí
sảng, chỉ là trên áo ngủ toàn là mồ hôi, cô liền đi tắm rửa, lúc tắm được một
nửa, tiếng chuông di dộng mãnh liệt kêu, cô không để ý tới,qua một lúc lâu, lại
vang lên mấy lần.

Mặc quần áo đi ra, thì thấy là Hứa Hướng Nhã gọi
tới, cô cười cười, không để ý, mở tủ lạnh lấy ra nước trái cây cùng trứng gà,
nướng vài miếng bánh mì, đặt lên trên bàn, ánh mặt trời ấm áp, bắt đầu ăn bữa
sáng.

Di động lại vang, cô chậm chạm ấn phím nghe, sau đó

bên kia truyền đến âm thanh oán niệm của Hứa Hướng Nhã: “Cháo, cô nói Nghiêm
Hằng rốt cuộc muốn ăn cái gì đây? Hỏi mấy lần những người ở đây nhưng
cũng không có ý kiến, tôi đanh phải tìm đến cô.”

Cô sửng sốt, bánh mì đang ngậm rơi xuống, Hứa Hướng
Nhã vẫn ở đầu bên kia bất bình: “ Nếu không tôi đã mua ít thức ăn cho chó đi
tính toán với anh ta cho rồi, buổi sáng hôm nay lúc đưa bữa sáng, nhân viên
phục vụ nói anh ta nhìn đến bữa sáng rồi nhíu mày, chỉ ăn mấy miếng rồi không
động vào nữa.”

Đái Hằng cực kì kén ăn, Thẩm Tích Phàm biết việc
này, cô hỏi: “ Cô buổi sáng đều chuẩn bị cái gì?”

“Trứng ốp la, bánh mì lúa mạch, sữa chân giò hun
khói mứt hoa quả loãng”

Cô thở dài: “ Trứng ốp la phải tám phần chín, giữ
lại đường tâm, bánh mì lúa mạch đổi thành bánh mì sữa; mứt hoa quả loãng, anh
ta chỉ ăn mứt hoa quả làm từ quả sơ ri màu trắng thôi, sữa phải ấm, tốt nhất là
hãng Mộng Ngưu hoặc Elie, chân giò hun khói thì đổi thành khoai tây”

Hứa Hướng Nhã hít một hơi: “Thực, con mẹ nó khó
tính!” Cô ta lại tò mò: “Cháo, cô làm sao mà biết nhiều như vây a? Trên tài
liệu rõ ràng không có?”

Không thể nói rõ là loại tư vị gì, Thẩm Tích Phàm
đành nói dối: “Tôi ngày hôm qua vừa tìm được, khi đi làm nhắc cho cô một chút.”

Hứa Hướng Nhã than thở: “ Cô tốt nhất sớm đến đây
một chút, vị đại gia miệng mèo này vẫn phải đợi cô vì hắn mà chuẩn bị đồ ăn
đấy!”

—-

Trở lại khách sạn, Trưởng ca của Cảnh các tới báo
cáo: “Giám đốc Thẩm, sự việc tối hôm qua đã xử lí tốt rồi, chỉ là ngài Lăng mới
sáng đã tới “Khai Bác” họp rồi.”

Cô day day huyệt thái dương của mình theo thói
quen,: “Được rồi, buổi tối mang thẻ khách quý chuẩn bị như thế nào cho tốt,
cùng tôi đi sang bên đó nói cho rõ ràng” dừng một chút “ Trình tổng biết chuyện
này chưa?”

“ Đã báo lên rồi, Trình tổng đồng ý với cách xử lí
phương án, đồng thời để toàn bộ nhân viên lấy đây làm bài học”.

Sau đó Hứa Hướng Nhã đến tìm cô, than thở: “ Đầu năm
nay làm việc mệt mỏi, mệnh của chúng ta đều là hầu hạ người, nếu sống ở cổ đại,
tôi chính là mệnh nô tài, chủ tử bảo đi hướng đông không dám đi hướng tây…”

Thẩm Tích Phàm cầm lấy ly trà: “ Ít nói nhảm đi, chỉ
nghe là tốt rồi, anh ta chỉ ăn thịt nạc, thịt lợn cùng thịt bò, thịt gà bình
thường; thích ăn cháo, nhất là cháo chính tông Quảng Đông; rất ít ăn cay, nhưng
với lẩu thì cực thích lẩu cay tê của Trùng Khánh*;Thích uống canh bổ các loại
nấm cùng thuốc đông y hầm chung; thích ăn hải sản, nhưng không khoái ăn cá;
Thích ăn điểm tâm nhỏ kiểu dáng Tây Âu, nhất là bánh ngọt pho mát; thực đơn hôm
nay lấy món ăn Giang Tô, Chiết Giang làm chủ, canh phối hợp hầm với thực phẩm,
ngọt một chút dùng bột sắn, bữa ăn khuya là cháo gà xé cùng một ít món khai vị
nhỏ.”

(*Về các món ăn của Trùng Khánh, người Trùng Khánh
thích các món ăn cay tê là chính, họ rất thích ăn lẩu. Đến du ngoạn tại Trùng
Khánh mà không nếm thử món lẩu cay tê của Trùng Khánh thì thật là một điều đáng
tiếc. Khi ngồi ăn, chỉ thấy nồi nước nhúng màu mỡ đỏ, có ớt, hoa tiêu. Còn thức
nhúng thì có tới mấy trăm loại như: Sách bò, lươn, cá hố, các loại rau, nấm,
v.v…)

Hứa Hướng Nhã sợ hãi than: “ Cháo, cô thật lợi hại,
cái chức quản lí nhà bếp này nên để cho cô làm a!” cô ta cầm laptop, vội vàng
chạy đi, miệng còn kêu : “ Nhanh, nhanh , nhanh, tôi đi đây!”.

Thẩm Tích Phàm cười khanh khách, bản thân lợi hại ở
đâu đây, ở cùng Nghiêm Hằng 3 năm, tự nhiên quen thuộc khẩu vị của anh, anh ta
là người thích ăn, nhưng cực kì khó tính, chính mình từng vì anh rửa tay nấu
canh, thế nào có thể không biết những điều anh thích hay ghét chứ.

Trong miệng có loại vị đắng và cay cay, có lẽ là mùi
vị của hoắc hương, cô đã uống khá nhiều nước, vẫn cảm nhận được vị sâu cay, đắng
ngắt.

—–

Buổi trưa Nghiêm Hằng đi ăn, phát hiện khách sạn vì
anh những món ăn chuẩn bị cực vừa miệng, liền khen Hứa Hướng Nhã, cô ngượng
ngùng, giải thích với anh: “Ngài Nghiêm, may nhờ có giám đốc Thẩm bộ phận
Phòng, ngài nên cám ơn cô ấy!”

Dừng lại đôi đũa, Nghiêm Hằng giật mình, đúng vậy,
trên thế giới này, trừ mẹ của anh ra, vẫn còn có ai đó hiểu rõ khẩu vị của bản
thân như thế này, anh đối với đồ ăn cực khó tính, mặc dù như vậy, Thẩm Tích
Phàm vẫn kiên nhẫn vì anh nấu cơm, anh không thích ăn, cô cũng từ trước tới giờ
không oán trách, luôn nói tài nấu nướng của bản thân chưa tinh, nhưng tại sao
cho tới tận khi anh rời xa cô thật lâu về sau, mới biết cô có bao nhiêu điều
tốt đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận