Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm

Hạnh
nhân- phân làm hạnh nhân đắng và hạnh nhân ngọt, đình khái bình suyễn, vị đắng
tác dụng ban đầu là trị ho giảm hen, còn có công dụng thông phổi.

Anh cầm lên thời gian biểu, nhìn xem thời
gian, dựa vào ngày tháng , mới giật mình, thì ra đêm nay là giao thừa. Tòa nhà
thí nghiệm của trường lành lạnh yên tĩnh, chỉ có vài ánh đèn phòng nghiên cứu
của cơ quan khoa học, vãng lai không thấy mấy người, nghiên cứu sinh cùng làm
việc từ sớm đã biến mất. Phòng thí nghiệm yên ắng sạch sẽ to như vậy liền chỉ
có mình anh.

Ba năm rồi, cái tết của Hà Tô Diệp đều trôi qua thế
này, cả ngày lẫn đêm vùi đầu vào thuốc, trong liều lượng và các ca trực, mỗi
khi bà nội, bà ngoại gọi điện đến, anh luôn nói quá bận không thể về nhà được,
bất tri bất giác, tết đối với anh mà nói có cũng được mà không có cũng chẳng
sao.

Bởi vì, không có nhà, không có người cùng nhau một
chỗ đón giao thừa, thời điểm 12 giờ, mùi hương của sủi cảo, điện thoại chúc
mừng năm mới nối liền không dứt,là những thứ anh không muốn trải qua.

—–

Bỗng tiếng điện thoại không biết của ai từ phòng bên
cạnh vang lên, giọng ca của Trần Dịch Tấn truyền trong dãy hành lang gấp khúc
vắng vẻ, thật lâu thật lâu: “Merry, Merry Christmas, lonely, lonely Christmas,
muốn chúc mừng không biết dành cho ai, tình yêu khiến chúng ta rơi vào bế
tắc…..”.

Trong lòng anh một trận chua sót, thở dài một hơi
thật mạnh, chợt nghe trên hành lang một đoạn tiếng bước chân của giày cao gót,
nhỏ vụn, có chút hỗn loạn, không tự chủ được mà dừng lại công việc trên tay một
lát. Chờ mong điều gì đây!

….

Tiếng bước chân bỗng im bặt, không ngoài dự đoán,
người tới sẽ đẩy cửa mà vào, mang theo hộp cơm, mỉm cười với anh nói: “Hà Tô
Diệp, ăn sủi cảo, đừng bận nữa, tối nay là đêm giao thừa rồi! nhanh tới, bằng
không em sẽ ăn hết luôn!”

Anh luôn luôn cười cô: “Bên trong phòng vô trùng ăn
sủi cảo, có phải có chút không tôn trọng các dụng cụ thí nghiệm khoa học hay
không đây!”

…..

Khi ấy anh không nguyện ý về nhà đón năm mới, chỉ
đứng ở trong phòng thí nghiệm, Trương Nghi Lăng cùng anh mừng năm mới, hai
người ăn sủi cảo, bánh trôi ở trong phòng thí nghiệm, sau đó khi quá nửa, đêm
anh sẽ đưa cô tới ga tàu hỏa, một năm, lại chỉ còn một mình anh.

Nhưng, trốn tránh như thế nào thì trong lòng vẫn còn
sự trống rỗng, không có cảm giác thân thuộc, anh cởi găng tay, lấy ra di động,
ấn dãy số ông nội Hà, bên lập tức có người nhận máy, giọng nói non nớt còn hôi
sữa: “Ano, nhà cụ nội Hà, tìm ai?”.

Anh phụt cười một tiếng, đột nhiên trong lòng tràn
đầy ôn nhu: “Là chú, Hà Thủ Ô phải không!”

Đứa bé “Hừ” một tiếng, “Chú coi thường cháu, cháu
không phải là Hà Thủ Ô, cháu gọi là Hà Thủ Tranh!”.

Lập tức bên đầu dây có tiếng người tiếp lời: “Tô
Diệp?! Bố, mẹ, điện thoại của Tô Diệp!”

Anh không nghĩ ông sẽ vội vàng chạy tới, liền hòa
khí với đứa cháu nhỏ: “Chú một lát sẽ trở về, nói cho bà nội, ông nội, nếu mọi
người đã ăn cơm rồi thì không cần chờ chú nữa.”

“Chú, cháu muốn bao lì xì nha! Bằng không cháu không
mở cửa cho chú!”.

“Biết rồi, tên nhóc tham tiền! cháu ngắt máy
trước, đợi lát nữa gặp.”

“Được! Không gặp không về!”.

—–


Siêu thị đã sớm đóng cửa, may mà một quầy hàng nhỏ
bên cạnh bệnh viện còn mở, ông chủ tươi cười niềm nở, nhiệt tình tiếp đón anh:
“Cậu nhóc, nơi khác mới về à, tặng quà mà mua nhiều, tôi sẽ tính cậu rẻ một
chút, mọi người đều vui vẻ mừng năm mới!”.

Anh cười khổ, dáng vẻ của bản thân đúng là có chút
“hào phóng”, rất giống người ở xa mới về.

Một mình ngồi trên xe buýt, trên đường tới tới lui
lui đều là những người vội vã, bác lái xe cười: “Tiểu tử, vận khí của cậu tốt
thật, đây là chuyến xe cuối cùng của đêm nay, tan tầm chúng tôi cũng về nhà đón
giao thừa.”

Anh cảm thấy đây là ý trời, là điềm tốt của năm tới.

Thật sự đã lâu không như vậy, người một nhà cùng
nhau ngồi một chỗ ăn bữa cơm, thành viên không nhiều, bao quanh một cái
bàn vẫn không kín, đứa cháu của anh quỷ quái tinh ranh, nói chuyện chọc cười,
một bữa cơm ăn xong cứ như vậy mà thuận hòa vui vẻ, sau đó, mọi người lại ngồi
xuống ghế sô pha đợi tiệc tối mừng năm mới giao thừa.

Hà Thủ Tranh cầm lon nước trái cây vui vẻ chạy tới,
một đầu vùi vào lòng Hà Tô Diệp: “Chú, đi giúp cháu bắn pháo hoa”.

———

Trong nhà văn hóa tụ tập không ít trẻ con, âm thanh
pháo hoa “bùm bùm” làm sáng cả vùng trời, Hà Thủ Tranh vui sướng chơi loạn,
trên mặt đất toàn là tuyết cứ chân cao chân thấp chạy, trong tay còn nắm “cây
gậy ma thuật”, đốm lửa nhỏ phát ra, làm tôn lên khuôn mặt nho nhỏ, tròn tròn,
bụ bẫm; đây là thú vui trẻ thơ, khoái trá, thích thú, hoan hỉ còn có cả hạnh
phúc.

Hà Tô Diệp nhớ tới bản thân trước đây, cũng từng
trải qua những điều vui vẻ giống thế, nhưng, hạnh phúc lại luôn luôn ngắn ngủi
như vậy.

Chơi loạn một lúc lâu,giầy của Hà Thủ Tranh dính
toàn là tuyết trắng, đáng thương khổ sở gọi: “chú ơi!”, anh đành phải bế cháu,
cùng nhau về nhà. Vừa ngồi xuống di động đã kêu lên, là tin nhắn chúc mừng của
Lí Giới, sau đó là điện thoại từ Phương Khả Hâm, Khâu Thiên, còn có một ít đám
bạn học cùng đồng nghiệp.

Hà Thủ Tranh thay giầy ngoan ngoãn dựa trên người
anh, đùa nghịch điện thoại di động, bỗng nhiên, rung một trận, đứa bé mồm miệng
không rõ: “Chú, điện thoại của Thẩm cháo!”

Anh nhận lấy, véo má Hà Thủ Tranh: “Chị ấy tên là
Thẩm Tích Phàm, không phải Thẩm cháo!”. Đứng lên, đi ra phía bên ngoài tiếp
điện thoại.

———

Bên kia đầu dây chỗ của cô rất náo nhiệt, đoán là ở
khách sạn, còn có âm thanh tiếng ly rượu va vào nhau, Thẩm Tích Phàm cười nói:
“Tuy rằng còn chưa tới 12 giờ, nhưng tôi sợ lúc đó gọi điện thoại cho anh lại
nghẽn mạng, cho nên sớm gọi phòng trừ, còn có, tôi sợ tôi chống đỡ không nổi
tới lúc 12 giờ, bởi vì, hôm nay uống không ít rượu, thần chí đã sắp không còn
rõ ràng.”

Trách không được cô nhóc một lúc mà nói lắm như vậy,
anh hỏi: “Uống vào bao nhiêu rồi?”.

Thẩm Tích Phàm quanh co một lát: “Hình như là nửa
lít rượu trắng, nửa lít rượu nho, cảm giác uống đến no cả bụng, cho nên, thấy
rất mệt, còn chưa ăn được tẹo đồ ăn ngon nào, đám người nhà tôi toàn bộ đều là
sâu rượu, mời một vòng từ đầu xuống cuối,rồi lại từ dưới lên trên, hơn hai mươi
người, ngay cả em họ tôi bị chuốc say đến choáng váng hôn mê.”

Cô lải nhải nói xong, còn khoa chân múa tay, bên
cạnh có đứa bé cười: “Cô ơi, cô uống nhiều rồi!”.

Thẩm Tích Phàm trừng nhóc: “Cô còn uống được nữa!”,
sau đó lại tiếp lời cùng Hà Tô Diệp thành khẩn: “Tôi có thể uống tiếp, thật sự,
tin hay không anh buổi tối tới tìm tôi, kiếm ít lạc với đậu đũa làm món nhắm,
mở bình rượu Ngũ Lương*, chúng ta không say không về!”.

(* Rượu Ngũ Lương: Loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ
Xuyên làm bằng năm loại lương thực).


Pháo hoa nhiều màu sáng rực rỡ liên tiếp nổ, chiếu
xuống mặt anh, Hà TôDiệp nhẹ nhàng cười: “Nhóc con, đừng thể hiện, mau trở về
ngủ đi; còn uống nữa à, còn uống tôi sẽ hầm thuốc đông y cho cô.”

Nói thật dài một hồi lâu, Thẩm Tích Phàm mới ngắt
điện thoại, Hà Tô Diệp sờ sờ tay lạnh cóng, vào phòng bếp đổ một cốc nước ấm,
cầm ở trên tay, mở miệng muốn gọi Hà Thủ Tranh, phát hiện hình như cổ họng có
chút khàn khàn, đoán chắc là vừa lúc nãy do vội vã đi nhận điện thoại của Thẩm
Tích Phàm đã quên mặc thêm áo, trong trời băng gió tuyết đứng hơn nửa tiếng
đồng hồ, người dù thân thể khỏe mạnh cũng chịu không nổi.

Nhưng, trong lòng anh cảm thấy thật ngọt ngào, khóe
miệng còn đọng lại ý cười thản nhiên, Hà Thủ Tranh nhìn thấy vội lắm mồm: “Chú,
dáng vẻ của chú hiện tại giống như đang lén lút ăn trộm cái gì đấy, bố cháu khi
ấy cũng cười như thế nha!”.

Ngày hôm sau, quả nhiên là có chút ho khan, anh vẫn
mặc kệ, chạy ra phía trước siêu thị mới mở cửa mua một đống lớn gì đó, lại gọi
điện thoại cho cậu, muốn hai người cùng đi tới nhà ông ngoại chúc tết.

Ông ngoại Hà Tô Diệp là người quyền cao chức trọng
trong quân đội, bởi vì nghiêm khắc, tác phong cứng rắn, đối với con cái đều yêu
cầu nghiêm ngặt. Hà Tô Diệp là đứa cháu ông yêu quý, lại cực kì cưng chiều,
không có chút nào che giấu. Từ sau khi mẹ qua đời, số lần Hà Tô Diệp đi đến nhà
ông ngoại không những giảm mà ngược lại còn tăng lên, ngày lễ ngày tết đều sẽ
tới ăn cơm, nhưng thật ra những người thân trong gia đình đối với anh mà nói,
thì số lần gặp bố mình lại ít nhất.

——–

Sau khi một bên phát lì xì xong cho bọn nhóc, khai
tiệc trở nên vô cùng náo nhiệt, người nhà họ Uất đông, cậu của Hà Tô Diệp có 3
người con, dì có 1, thêm vào cả đám trẻ nhỏ xếp đầy mấy cái bàn.

Ông ngoại Uất mang tác phong của trưởng họ, ăn xong
rồi liền đi tới thư phòng, con cháu tập mãi thành thói quen, không khí nhất
thời sôi động lên, cậu của Hà Tô Diệp ngồi ở bên cạnh anh: “Nhóc, thế nào mà
còn chưa thấy cháu mang bạn gái về cho chúng ta nhìn mặt?”

Mọi người đều cười ầm lên, cháu gái của anh tò mò
hỏi: “Bạn gái là cái gì vậy!”

Một cháu trai khác dào dạt đắc ý: “Bạn gái mà cũng
không biết, chính là cô gái có thể cùng cậu chơi trò yêu đương ấy!”

Lời trẻ nhỏ vô ý, toàn bộ mọi người đều cười vang, ngay cả bà bảo mẫu cũng đều che miệng vụng trộm cười, Hà Tô Diệp cũng mỉm
cười: “Việc này gấp không được, chờ tới lúc thích hợp đi!”

Những người khác không để yên, đều khuyến khích:
“Không được, không được, phạt rượu, phạt rượu! Mau cho cậu ấy uống no!”

Một chút cơm ăn vào, anh cũng hơi hơi uống nhiều, đi
toilet làm ướt mặt, bà ngoại Uất gọi anh: “Tô Diệp, ông ngoại gọi cháu đến thư
phòng.”

Ông ngoại Uất ngồi chơi cờ bên cái bàn, thấy anh
bước vào, gọi anh: “Tô Diệp, giúp ông hạ bàn* nào!”

(*chơi cờ ^^ chắc ý ông là chơi cho hết một ván đang
dở dang ấy^^~~)

Anh nhận quân trắng, ông ngoại lấy quân đen, bởi vì
không phải thường xuyên chơi cờ, anh một lúc đã thua trận, ông gật gật đầu:
“Cho dù thua nhưng vẫn không tồi, lâu rồi không chơi nhỉ?”.

Hà Tô Diệp cẩn thận ngẫm lại: “ Chắc là hơn một
năm…”.

Ông ngoại Uất nâng chén trà lên uống một ngụm: “Xem
thử giúp ông cái chân này đi, di chứng sau chiến tranh, vừa lúc trời lạnh liền
đau nhức.”

Thừa lúc anh khám bệnh, ông chậm rãi mở miệng: “Tô
Diệp, chúng ta chưa từng oán giận bố cháu.”


Anh nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, ông ngoại tiếp tục:
“Giống như ông, con người bảo thủ không hoàn toàn mất nhân tình, ông vẫn luôn
hy vọng lúc tuổi già có con cháu kề cận bên gối, bố cháu chỉ có một đứa con, mẹ
cháu cũng không còn, sau khi già nó sẽ thật cô quạnh.”

Mũi anh có chút chua sót, không dám ngẩng đầu nhìn
ông ngoại: “Cháu biết rồi, ông ạ!”.

“Ông thông gia lần trước đến uống trà, đã cùng ông
nhắc tới chuyện hai bố con cháu, ông quyết định dù có thế nào cũng phải mắng
cho cháu thông suốt, nhưng, Tô Diệp của ông là đứa trẻ hiểu chuyện, sẽ biết làm
thế nào.”

“Cháu có cơ hội nhất định tìm bố nói chuyện.”

———-

Đầu đường ngày đầu tiên của năm mới, đã rộn ràng náo
nhiệt đầy người, thật lâu không thấy mặt trời ẩn bên trong làn mây; giọt nước
trên cây, trên tường, cho dù là ánh nắng ảm đạm, cũng thấy ấm ám, có thể làm
băng tuyết tan ra.

Uống rượu vào, gió thổi, anh bị ho rất nặng, băng
qua đường đi tới hiệu thuốc đông y lớn nhất thành phố, chuẩn bị kê ít thuốc
chặn lại bệnh một chút.

Nhà thuốc chỉ có ba nữ dược sĩ trực ban, một người
trung niên đang nổi cơn thịnh nộ: “Hiệu thuốc của các người làm ăn thế nào vậy,
bốc thuốc thì làm mất đơn, tôi là trị bệnh mới dùng thuốc này, các người chần
chừ cái gì mà không bốc luôn lúc ấy? Ông chủ đâu? Tôi muốn kiện!”.

Một cô gái nói chuyện tới mức run rẩy: “Thực xin
lỗi, tôi sẽ tìm thử, sẽ đi tìm ngay!”

Hà Tô Diệp tiến lên, cùng một dược sĩ khác nói
chuyện: “Cho tôi kê Ma hoàng 10g, hạnh nhân 10g, Tử uyển 10g, bạch tiền 10g,
bách bộ 10g, trần bì 20g, cát cánh 10g, cam thảo 20g, chia thành ba thang, gói
mang về.”

Người trung niên kỳ quái nhìn anh, anh cười cười
không ra tiếng, cuối cùng người trung niên ấy hỏi anh: “Cậu nhóc, ông cụ nhà
tôi bị bệnh đau dạ dày tái phát, mới đầu năm mới bắt tôi tới lấy thuốc, nhưng
đơn thuốc bị bọn họ làm mất rồi, có thể giúp tôi một việc, đem thuốc kê lại
không?”.

———–

Anh một đường ho lụ khụ mà về nhà, trong lòng cười
khổ, thì ra bác sĩ cũng có thể sinh bệnh, sau này không thể ở trước mặt bệnh
nhân mà cậy mạnh, nhớ tới bản thân đã bao nhiêu năm không ốm đau gì, thế mà lại
dính phải cái bệnh viêm phổi cảm lạnh.

Lúc này di động vang lên, anh vội nhìn, là tin nhắn
của Trầm Tích Phàm: “Hà Tô Diệp, buổi tối hôm qua tôi có phải đã say chết rồi
không, tán dóc với anh rất nhiều lời râu ông nọ cắm cằm bà kia, anh nhất định
trăm ngàn lần đừng để ý nha!”.

Anh nhắn lại: “ Sẽ không, lúc cô say nói đặc biệt
ít, chỉ có hừ hừ thôi!” *^_^*

“Không thể nào, mẹ tôi nói tối hôm qua tôi ôm điện
thoại nói liên miên cằn nhằn mãi không dứt, hiện tại anh ở đâu?”

“Tôi ở trên xe buýt, có chút ho khan, định về nhà
uống thuốc.”

Khi anh vừa về tới cửa tiểu khu, đã thấy Thẩm Tích
Phàm đứng ở cạnh cửa nhà mình run cầm cập; anh vội bước nhanh đến, cố gắng đè
nén cơn ho đang ập tới: “Nhóc con, làm sao vậy?”

Thẩm Tích Phàm ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh cóng hồng
hồng: “Anh không phải nói anh bị bệnh sao? Tôi đến thăm bệnh!”.

Một cơn giận dữ không lý do của anh ùa đến: “Cô là
đứa ngốc hả, trời lạnh thế này, thể chất cô yếu như sên đứng ở ngoài trời không
sinh bệnh mới lạ, cô không biết hiện tại bệnh viện chỉ có khám cho các ca cấp
cứu, cũng không phải chuyên gia giáo sư tọa chẩn, nếu năm mới cô bị cảm cúm tới
phát sốt cũng chỉ có cô khóc ròng thôi!”

Bị anh vô lí đè đầu ra mắng như vậy, Thẩm Tích Phàm
cảm thấy vạn phần ủy khuất, yếu ớt biện hộ: “Ốm thì anh kê thuốc đông y cho
tôi, tôi không sợ đắng, tôi sẽ uống, giống rượu thôi, một ngụm là xong!”.

Hà Tô Diệp thế này mới ý thức được chính mình vừa
rồi,khẩu khí thật sự rất nghiêm khắc, câu trả lời của Thẩm Tích Phàm làm tim
anh mạnh mẽ nhảy lên mấy tiếng “thùm thụp”, quay mặt qua chỗ khác, hơi khó xử:
“Cô nhóc, tôi mới vừa rồi nói hơi quá lời, đừng tức giận, nhanh vào trong đi,
trời lạnh.”

——–


Anh trước tiên chọn lấy ít Ma hoàng cùng cam thảo,
dùng nước sôi hãm một lát, sau khi chuẩn bị tốt mới đưa cho Thẩm Tích Phàm, dặn
cô: “Mau uống hết đi, cẩn thận bị cảm.”

Thẩm Tích Phàm ngồi ngay ngắn lên, nhìn các vị thuốc
kì quái trong túi, sau đó nhặt ra một viên hạnh nhân: “Hà Tô Diệp, đây không
phải hạnh nhân sao? Tôi có thể nếm thử hay không?” Nói xong liền quăng vào
miệng.

Hà Tô Diệp không kịp ngăn cô lại, mắt đã thấy cô cau
mày kêu: “Đắng chết mất, cái mùi gì lạ vậy! Đây mà là hạnh nhân? Hà Tô Diệp anh
lừa tôi!”.

Anh cười rộ lên: “Đây là hạnh nhân đắng, cô cho là
cái đồ khô bên trong kia? Qủytham ăn! Hạnh nhân dùng để đình khái bình suyễn,
vị đắng tác dụng ban đầu là trị ho giảm hen, còn có công dụng thông phổi, tôi
là bị ho viêm phế quản, cho nên dùng ma hoàng,cam thảo, cát cánh, tử uyển uống
kèm.”

Thẩm Tích Phàm chỉ đành trợn trắng mắt: “Xem ra tôi
năm nay vận may đầu năm bất lợi rồi…..”

Thừa dịp Hà Tô Diệp đi đun thuốc đông y, Thẩm Tích
Phàm vào trong thư phòng của anh, cô muốn tìm mấy bài thuốc đơn giản về đông y
đọc thử xem, đỡ phải bị người ta cười trắng mắt.

Thẩm Tích Phàm tìm từng cuốn một, cuối cùng, thấy
một quyển thích hợp với bản thân — Đông y học [dùng cho các loại thuốc đông y
chuyên ngành], mở ra liền thấy, thì ra đây chính là giáo trình chính quy ngành
học của Hà Tô Diệp, trên mặt giấy còn bị gạch gạch bút nhớ mấy chỗ quan trọng;
phần giải thích, khung học thuộc đầy dấu bút xanh, đỏ, xem ra học rất chăm chỉ
đây!

Cô lật từng trang một: “Tính năng thuốc đông y, pha
chế thuốc đông y, kê đơn thuốc đông y, liều lượng thuốc cùng cách dùng, đầy đủ
gớm! — ơ.., cái ảnh chụp gì đây?”.

Tấm ảnh hé ra, thật bình thường, một đám người, bên
trong có Hà Tô Diệp, Lí Giới, Khâu Thiên, Phương Khả Hâm, còn có một cô gái,
rất xinh, người này, Trầm Tích Phàm chưa từng gặp qua, dù tại bất cứ cuộc hội
họp gì, hay trường hợp nào.

Nhưng trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, người
con gái này cùng Hà Tô Diệp có liên quan.

Không có dấu vết gì để lại, Lí Giới chưa từng nhắc
qua, những người khác cũng không hề đề cập tới, cô thật lâu trước đây đã thấy
rất kì quái rồi, Hà Tô Diệp, một người đàn ông tốt như vậy, tuyệt vời như vậy,
vì sao không thể có bạn gái.

Đáp án kia có phải hay không ngay tại nơi này, chính
là cô gái đó, mọi người cố gắng lảng tránh một người—là nỗi đau của anh.

Hà Tô Diệp ở phòng bếp gọi với lên: “Nhóc con, thuốc
của cô sắp nguội rồi, mau tới uống!”

Cô luống cuống tay chân đem sách gập lại, nhét vào
trong giá, ở nhà bếp, Hà Tô Diệp đang cho vào trong nồi điện thêm nước, mùi vị
của thuốc đông y nhanh chóng tỏa ra, cô ngửi thấy— đắng, thật đắng.

Vì sao trên thế giới có thể có nhiều người như vậy
vì tình mà khổ sở, giống với bản thân, cùng nhau mua dây buộc mình, chịu đựng
khó khăn trôi qua không muốn quay đầu.

Cô đã từng đọc qua một cái topic: “Có vài người mười
năm như một ngày chỉ yêu có độc một người. Ở đáy lòng đen tối, bọn họ vì anh ta
mở ra cả một vùng đất hoang vu. Trong cuộc hành trình đơn độc, bọn họ lặp lại
cùng một giấc mộng. Trong mộng có người ấy đã cao chạy xa bay cùng thứ tình yêu
mà anh ta mang đến. Bọn họ vì vậy thừa nhận, gánh nặng này, cũng có chút vui
vẻ.

Nhưng, sự thay đổi của những gì đã có đều xảy ra
trong một đêm, tất cả những thứ ấm áp bỗng dưng chuyển thành băng giá, bọn họ
đột nhiên trở nên già nua, cận kề cái chết.Lúc chết, miệng nỉ non vẫn là tên
của anh ta. Tình này cảnh này, vạn phần vĩ đại”.—-(quả thực lúc dịch đoạn này mình vẫn không hiểu
cái topic này muốn nói về điều gì, ai có thể hiểu làm ơn chỉ giúp ^^~~)

Cô không có dũng khí hỏi lại Hà Tô Diệp, giống như
chính mình không muốn bất luận ai khác nhắc tới đoạn tình cảm đã qua của bản
thân. Trong lòng cô có chỗ dần dần chìm xuống, tim, lạnh thấu xương.

Vì sao sẽ thành ra như vậy, tại sao có thể vì Hà Tô
Diệp cảm thấy đau lòng cùng thương cảm, vì sao rất muốn khóc, vì sao muốn vuốt
đi những ưu sầu trên mi anh, anh luôn thản nhiên tươi cười, cô lại nhận thấy
thật miễn cưỡng.

Bỗng nhiên, Thẩm Tích Phàm không dám hy vọng anh đối
với mình tốt, cô thừa nhận không nổi, cũng không xứng, những hạnh phúc này tất
cả nên dành cho người khác.

Cô không có dũng khí để đối diện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận