Yêu em không khí thật ngọt ngào

Chương 68: Lần đầu tiên đánh phủ đầu

 
Một tháng sau khi đại học Q chính thức khai giảng, các giảng viên chuyên ngành khoa toán học đã hình thành thói quen số lượng sinh viên của kỳ này luôn nhiều hơn hẳn so với trước đây.
 
Mà những sinh viên khác ở lớp một khoa toán học, cũng đã có thể nhìn thấy đàn anh hotboy của bọn họ, còn mặt không đổi sắc tim không đập loạn chào hỏi, sau đó vô cùng bình tĩnh đi qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong một thời gian dài, mặc dù không được người trong cuộc chính miệng thừa nhận, nhưng các sinh viên đại học Q vẫn ngầm chấp nhận sự thật "hotboy là hoa đã có chủ".
 
Hơn nữa "chủ" kia còn là một người từ bên ngoài tới.
 
——
 
Các cô gái trong trường tan nát cõi lòng đầy đất, đủ trải kín cả đường chính trong trường đại học Q.
 
Ngày chủ nhật đầu tiên của tháng thứ hai sau khai giảng, sáng sớm, Hàn Thời theo thường lệ dậy sớm, cùng Đinh Cửu Cửu đến thư viện trường tự học.
 
Khoảng thời gian này phòng tự học cũng không có nhiều người, hai người thoải mái tìm chỗ trống hai người gần cửa sổ, ngồi xuống.
 
Đàn em đối diện nhìn thấy hai người, đầu tiên là trừng mắt hô một tiếng, sau đó mới lúng túng vội vàng che miệng, hơi gật đầu với hai người.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chào đàn anh, chào đàn chị."
 
Đinh Cửu Cửu cười gượng đáp lại đàn em xa lạ này.
 
Chờ đối diện cúi đầu xuống, Đinh Cửu Cửu bất đắc dĩ nhìn chàng trai bên cạnh, thấp giọng ——
 
"Nhờ phúc của anh, bây giờ em đã thành 'đàn chị' toàn trường nhỉ?"
 
Hàn Thời cười cười, trong cặp mắt đào hoa hiện lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, "... Không thích xưng hô này? Vậy bảo bọn họ đổi một cái khác? .... 'Bà Hàn' thì sao?"
 
Đinh Cửu Cửu: "....."
 
Đinh Cửu Cửu: "Mặt của anh bỏ nhà đi rồi sao?"
 
"...."
 
Hàn Thời cười càng vui sướng.
 
Đinh Cửu Cửu lấy sách vở môn chuyên ngành ra, bắt đầu nghiên cứu vấn đề khó khăn —— cũng không để ý đến người nào đó bên cạnh luôn luôn muốn làm phiền cô học tập.
 
Hàn Thời từ trong một đống sách cô đặt bên cạnh lật lật, tùy tiện chọn ra một quyển nhìn không giống thôi miên, chống trán, nhàm chán lật xem.
 
Cho đến khi điện thoại di động trong túi quần anh hơi rung lên.
 
Hàn Thời hơi nhíu mày, tiêu điểm trong con ngươi có chút mất tập trung, trước tiên anh cầm điện thoại ra nhấn tắt âm, sau đó mới nhìn hiển thị gọi tới.
 
Chỉ hai chữ ——
 
"Lâu gia".
 
Ánh mắt Hàn Thời nhảy lên, liếc nhìn thời gian trên góc phải điện thoại —— thời điểm này người này dù thế nào cũng không giống sẽ gọi điện thoại mời anh nói chuyện.

 
Hàn Thời còn đang nghi ngờ, cô gái bên cạnh hơi nghiêng người tới ——
 
"Sao vậy, có chuyện gì gấp sao?... Nếu có chuyện, anh cứ đi trước là được rồi."
 
".... Không có gì."
 
Hàn Thời hoàn hồn, đứng lên, "Anh ra ngoài nhận điện thoại trước."
 
"... Ừm, được."
 
Cô nhẹ giọng đáp lại.
 
Hàn Thời cầm điện thoại di động ra ngoài.
 
Cho đến lúc bước vào cầu thang tương ứng với mỗi tầng thư viện, anh mới nhấn gọi lại.
 
Lúc này là giữa buổi sáng đầu thu, ánh mặt trời có chút lóa mắt nhưng không hề nóng rực, trên mặt đất nền sứ trắng như tuyết có từng tầng ánh sáng giống như thủy ngân.
 
Hàn Thời rũ mắt xuống, giẫm lên giữa ánh sáng trên mặt đất nền sứ kia, đi vào trong giữa cầu thang trước cửa sổ sát đất.
 
Chớp mắt anh dừng lại, điện thoại bên kia cũng trong nháy mắt này kết nối.
 
" —— Tiểu Hàn tổng?"
 
"..."
 
Nghe giọng nói kia ngoại trừ thêm mấy phần mệt mỏi so với ngày thường ra thì cũng không có gì khác thường, chút gợn sóng trong lòng Hàn Thời cũng bằng phẳng xuống.
 
Anh nghiêng người dựa lên tường, đuôi lông mày hơi nâng, "Lâu gia, lúc này gọi điện thoại cho tôi, tôi còn tưởng rằng anh xảy ra chuyện gì."
 
Tần Lâu ở bên kia yếu ớt thở dài, vẫn là dáng vẻ tính tình lạnh nhạt giọng điệu lại cà lơ phất phơ ——
 
"Tôi còn không sao, cậu thì không chắc."
 
"...."
 
Hàn Thời nhướng nhướng mày, sau khi giả bộ suy nghĩ, anh hiểu ý ánh mắt chuyển động, "Thế nào, Lâu gia nghe được tin tức gì sao?"
 
Tần Lâu bên kia điện thoại yên lặng hai giây, nhẹ hừ một tiếng, "Cậu được nha, tiểu Hàn tổng, nếu không phải người phía dưới cậu nói cho tôi, tôi cũng không biết —— nhà họ Hàn bây giờ, bị cậu quậy đến rối loạn chứ nhỉ?"
 
"...."
 
Hàn Thời khàn giọng cười lên.
 
"Vậy có lẽ là tin tức của Lâu gia anh càng ngày càng không linh hoạt, trong một tháng này, cho dù không mưa gió ầm ĩ, nhưng trong giới không biết hẳn cũng không nhiều."
 
Tần Lâu thở dài một hơi.
 
"Một tháng này tôi đều không ở trong nước, làm sao tôi biết chuyện của cậu?"
 
Không đợi Hàn Thời dò hỏi, anh ta đã chuyển đề tài câu chuyện ——
 
"Sau khi tôi trở về đã bù lại tình hình của các cậu rồi.... Lần này, có phải cậu có chút nóng vội gấp gáp rồi không? Ông cụ Hàn đáng sợ bao nhiêu, so với tôi cậu nên rõ ràng hơn mới đúng. Cậu làm như vậy, thật sự không sợ dồn ép ông ấy sao?"

 
Mặt Hàn Thời lạnh lùng.
 
"Là ông ấy ép tôi, chứ không phải tôi muốn dồn ép ông ấy."
 
Tần Lâu: "... Ông ấy ra tay với nhà Đinh tiểu thư bên kia?"
 
Hàn Thời nhẹ cười giễu cợt, nhiệt độ trong mắt lạnh như mùa đông ——
 
“Thậm chí ông ấy cũng không đợi tôi quay lại từ vùng núi thì đã ra tay."
 
"...."
 
Tần Lâu bóp bóp ấn đường, "Cho nên lần trước cậu lật tung nhà ông cụ là vì ầm ĩ lên làm nền cho chuyện phía sau này ư?"
 
Nghe Tần Lâu nhắc tới chuyện này, Hàn Thời cười cười.
 
"Lúc đó... quả thật chỉ là cực kỳ tức giận."
 
"Vậy cậu và ông cụ nhà cậu, bây giờ là chính thức tuyên chiến?"
 
Hàn Thời cười nhẹ, "Thế nào, bây giờ anh mới nhớ tới muốn đứng về phía đội nào à?"
 
"À, ý này chính là tôi còn có cơ hội lựa chọn đội bên ông cụ nhà cậu sao?"
 
Hàn Thời cười cười: "Không. Không phải anh nói, hai năm trước anh cũng đã bị tôi kéo lên thuyền giặc sao."
 
"Được rồi, đệ nhất đạo tặc, hôm nay tôi tới là cho cậu một 'công trạng đầu tiên'.”
 
"...." Con ngươi Hàn Thời chuyển động. "Anh lấy được tin tức gì của nhà họ Hàn bên kia?"
 
Tần Lâu: "Ông cụ nhà cậu, xem ra muốn chơi 'đánh phủ đầu' với cậu."
 
Hàn Thời hơi nhíu mày: "Có ý gì?"
 
"Theo tôi biết, Hàn phu nhân, Từ Uyển Tinh nữ sĩ, hiện tại đã ở trên máy bay đến trường học của các cậu rồi."
 
Hàn Thời: "...."
 
Im lặng nửa buổi, Hàn Thời lên tiếng giễu cợt, giọng nói tối tăm hơi khàn ——
 
"Tôi thấy ông cụ thật là ông già hồ đồ, ông ấy muốn để bà ấy đến khuyên tôi? ?... Còn không bằng đưa quản gia trong nhà tới, có lẽ tôi càng muốn nghe nhiều thêm một câu."
 
Tần Lâu bên kia điện thoại cũng cười lên, trong giọng nói lại mang theo hai phần đùa cợt ——
 
"Đâu phải vậy chứ. Xét về sức ảnh hưởng đối với cậu, tôi thấy toàn bộ nhà họ Hàn cột lại chung một chỗ, cũng chưa chắc ngang bằng một nửa vị Từ phu nhân này... Ông cụ nhà các cậu chẳng những không hồ đồ, ngược lại rất khôn khéo đấy."
 
"..."
 
Hàn Thời im lặng hồi lâu, ủ rũ vò vò mái tóc lộn xộn trước trán.
 
Cặp mắt đào hoa kia ẩn giấu dưới mái tóc, trong con ngươi sâu thẳm đen như mực, cảm xúc phập phồng dao động.

 
"Cho nên, tiểu Hàn tổng, cậu chuẩn bị làm thế nào tiếp đón đòn đánh phủ đầu thứ nhất này đây?"
 
Hàn Thời: ".... Chuyện này tôi sẽ tự mình nghĩ, anh cũng đừng quan tâm."
 
Tần Lâu: "Được rồi, tôi vui vẻ không thèm quan tâm đâu."
 
"Đừng nói tôi, anh xảy ra chuyện gì?"
 
"Cái gì mà xảy ra chuyện gì?"
 
Hàn Thời: "Không phải vừa rồi anh nói, anh ra nước ngoài một tháng?... Hạng mục mức độ lớn bao nhiêu, phải làm phiền Lâu gia anh tự mình ra nước ngoài khảo sát, còn đi suốt một tháng?"
 
Bên kia đột nhiên yên lặng lại.
 
Qua một lúc lâu, mới nghe giọng Tần Lâu nhàn nhạt nói: "Không phải chuyện công ty."
 
Hàn Thời: "... Hử?"
 
Tần Lâu: "Chuyện riêng."
 
"..." Hàn Thời nghe vậy, nghẹn giọng cười khàn khàn hơn mấy giây, mới lấy lại tinh thần, cười lên ——
 
"Lâu gia, anh còn có chuyện riêng?.... Đừng nói với tôi, loại một đêm phong lưu lần này của anh, là dừng lại ở nước ngoài đấy."
 
"Mọe."
 
Bên kia thấp giọng cười mắng một câu.
 
"Đừng mẹ nó nói bậy, bôi nhọ danh dự của tôi."
 
Hàn Thời: "Ở phương diện này anh đã sớm không có danh dự rồi, mong anh có chút tự biết bản thân mình."
 
Tần Lâu: "...."
 
"Anh cũng đừng nói sang chuyện khác với tôi, nói rõ ràng một chút, rốt cuộc là tại sao đi?"
 
Lần này, thời gian bên kia im lặng càng lâu hơn.
 
Lúc Hàn Thời đoán rằng chắc mình sẽ không nhận được câu trả lời, anh đột nhiên nghe đối diện khàn giọng cười nói một câu.
 
Giọng nói kia khàn đến cực điểm, giống như tiếng khóc nghẹn ngào vậy:
 
"Hàn Thời, tôi tìm được Tống Thư."
 
....
 
"Tống Thư? Anh quen sao?"
 
Buổi chiều trong quán cà phê, ngồi ở bàn tròn nhỏ cạnh cửa sổ, Đinh Cửu Cửu tò mò không hiểu hỏi Hàn Thời.
 
Hàn Thời nhẹ nhíu mày, "Anh cũng chưa từng gặp, chỉ nghe người phía dưới Tần Lâu và Tống Soái thỉnh thoảng nhắc đến mấy câu, nhưng đều giữ kín như bưng giống nhau.”
 
Đinh Cửu Cửu nghe vậy càng tò mò hơn: "Vậy quan hệ của Tống Thư và Tần Lâu là thế nào?"
 
"Cô ấy và Tần Lâu là... mối tình đầu."
 
Hàn Thời hơi nheo mắt lại, "Nói chính xác, là mối tình đầu đã qua đời mấy năm của Tần Lâu."
 
"....?"
 
Đinh Cửu Cửu trợn mắt há mồm nhìn Hàn Thời.

 
Qua hai giây, trong ánh mặt trời buổi chiều ở nơi này vốn nên ấm áp, Đinh Cửu Cửu lấy lại tinh thần, theo bản năng giật mình.
 
"Thế nào.... như thế nào đột nhiên lại biến thành câu chuyện ma?"
 
Thấy dáng vẻ cô gái bị lời nói của mình dọa sợ không nhẹ, Hàn Thời rũ mắt, khàn giọng cười lên ——
 
"Không phải kể chuyện ma cho em. Theo như ý của Tần Lâu mà nói, ban đầu chẳng qua có người nói gạt Tần Lâu làm anh ta cho rằng Tống Thư đã chết. Đến hơn một tháng trước, anh ta trùng hợp thấy được một tấm ảnh chụp đối diện con đường trên bài báo nước ngoài, bên trong vừa khéo chụp được Tống Thư."
 
Đinh Cửu Cửu: ".... Cho nên, anh ấy đặc biệt vì một tấm hình, chạy ra nước ngoài đi tìm một tháng? ?"
 
"Ừ."
 
"..."
 
Suy nghĩ một chút tới cái đầu tóc tím Shamate phóng túng dưới bóng đêm kia làm đến bây giờ cô khó mà quên được, trong lòng cô lại tích tụ phức tạp.
 
Hàn Thời nhìn thấy sắc mặt của cô, không khỏi cười lên ——
 
"Anh biết em đang suy nghĩ gì."
 
"...."
 
Đinh Cửu Cửu nghi hoặc nhìn về phía anh.
 
Cả người Hàn Thời dựa vào ghế sô pha mềm mại sau lưng, vuốt đuôi lông mày thấp giọng cười ——
 
"Đầu tóc tím phóng túng kia của anh ta, việc này có liên quan đến Tống Thư."
 
Đinh Cửu Cửu sững sờ.
 
Sau đó cười cười, "Cũng đúng, trước đó em đã từng nghĩ, thân phận đó của anh ấy sao lại giữ lại màu tóc như vậy —— theo như anh nói, từ lúc các anh bắt đầu quen biết cũng chưa từng thay đổi, vậy nhất định là có liên quan đến chấp niệm gì đó."
 
Hàn Thời nghe được, yên tĩnh một lát, lại đột nhiên không báo hiệu gì ngồi đằng kia cười lên.
 
"Anh cười cái gì?" Đinh Cửu Cửu khó hiểu hỏi.
 
Hàn Thời: "Không có gì, đơn giản là cười trên sự đau khổ của người khác."
 
Đinh Cửu Cửu: "...."
 
Trong mắt Hàn Thời tràn ra cảm xúc thích thú, "Anh có dự cảm, anh ta muốn ở trên con đường Tống Thư này, phải vấp ngã."
 
Đinh Cửu Cửu bất đắc dĩ nhìn anh, đang muốn nói gì đó, ánh mắt đột nhiên vừa nâng lên, rơi vào sau lưng Hàn Thời ——
 
Cửa kính quán cà phê bị người ta đẩy ra, một bóng người đi vào.
 
Đinh Cửu Cửu hơi rũ mắt.
 
"Hàn Thời, bà ấy tới."
 
"...."
 
Nụ cười trên mặt Hàn Thời từ từ thu lại, cuối cùng quay về lạnh nhạt.
 
Một mực cho đến khi bóng người kia đi tới bên cạnh cái bàn tròn nhỏ hai người ngồi, Hàn Thời mới không nhanh không chậm ngẩng lên, đứng dậy ——
 
"Phu nhân."
 
Anh bình tĩnh nhìn Từ Uyển Tinh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui