Chương 53: "Không trở về đào hoa nguyên"
Cô gái vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
Lát sau, Đinh Cửu Cửu nghe thấy giọng nói khàn khàn nặng nề của Hàn Thời vang lên sau lưng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ông ấy đến nhà em."
Câu này cũng không phải là thắc mắc, mà càng giống với khẳng định hơn.
——
Hàn Thời hiểu ông nội mình cực kỳ rõ, cho nên đối với việc Từ Uyển Tinh và ba mình biết được sự tồn tại của Đinh Cửu Cửu, anh cũng không thèm để ý; chỉ riêng đối với nhà họ Hàn bên kia, anh một lòng hao tổn tâm tư che giấu.
Mà bây giờ xem ra, suy cho cùng cũng là bởi vì lần đó đưa A Y xuống núi, làm việc che giấu này thất bại trong gang tấc.
Hàn Thời nhíu mày.
"Ông ấy nói gì với em?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"..." Đinh Cửu Cửu xoay người lại.
Không đợi cô mở miệng, lại nghe thấy giọng chàng trai trước mặt hơi gấp gáp ——
"Cho dù ông ấy nói gì, em cũng xem như chưa từng nghe thấy, được không?"
Cô gái rũ mắt, cười cực kỳ nhẹ nhàng.
"Em cũng rất muốn như vậy... Nhưng làm thế nào đây, Hàn Thời, mỗi một câu ông ấy nói đều chính xác làm em không có cách nào phản bác được."
Đinh Cửu Cửu ngẩng mặt lên, nhìn về phía chàng trai trước mặt, lúc này ánh mắt cô rất nhẹ nhàng miêu tả ngũ quan của đối phương, cũng nhìn thấy trong đôi mắt đen như mực kia chứa đựng những cảm xúc gần như đau đớn.
Cảm xúc kia làm cô có chút không thở nổi.
Nhưng Đinh Cửu Cửu chỉ có thể siết chặt tay, cười khổ rũ mắt xuống: "Cho dù em cực kỳ cố gắng thử không nghĩ đến nữa, nhưng những lời đó vẫn cứ một lần lại một lần xoay chuyển trong tai em... Em sắp bị bọn chúng ép đến điên rồi, Hàn Thời... hay là anh nói với em, em nên chọn thế nào, nên làm thế nào đây?"
Hàn Thời nhìn chăm chú cô gái trước mặt, nhưng một chữ cũng không nói ra.
Thời khắc anh lo lắng nhất cuối cùng cũng phải tới.
Mà giống như trong dự liệu, đến lúc những mũi đao của ông nội toàn bộ đều hướng vào cô gái và gia đình phía sau cô, căn bản ngay cả ích kỷ không quan tâm, hay yêu cầu cô gái phải cùng mình ở bên nhau, loại chuyện này anh đều không làm được.
Anh sợ cô khổ sở.
Càng sợ hơn cô sẽ bị một chút tổn thương.
Hồi lâu, chàng trai khàn giọng cười nhẹ, anh rũ mắt xuống nhìn cô gái, cảm xúc trong con ngươi lạnh như băng.
"Cho nên, em muốn làm theo những gì ông ta dạy em sao?"
"... Thật xin lỗi, Hàn Thời."
Cô gái ngẩng đầu, khóe miệng hơi vểnh lên, trong mắt hạnh lại không đè nén được nước mắt.
Giọng cô rất nhẹ nhàng, giống như nỉ non vậy, "Em không có lựa chọn khác."
"... Em có."
Chàng trai khàn giọng cười, trong giọng nói lộ ra chút tự giễu.
Ánh sáng trong đôi mắt đen như mực kia cuối cùng cũng tối xuống, môi mỏng cong lên, anh cười như không cười nhìn cô gái, giọng nói khàn khàn ——
"Chỉ là việc lựa chọn vứt bỏ anh, đối với em mà nói quá đơn giản... đúng không, Đinh Cửu Cửu?"
"..."
Móng tay cô gái bấu thật chặt vào lòng bàn tay.
Cho đến khi đau nhói kia làm cho cô cảm thấy đã chết lặng, Đinh Cửu Cửu mới cực kỳ nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Đúng, quá đơn giản... Là tự mình lựa chọn hướng bên trái hay là hướng bên phải mà thôi, có gì mà khó khăn chứ?"
Nói xong, cô gái ngước mắt lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn chàng trai ——
"Anh còn nhớ khi chúng ta còn nhỏ đã cùng nhau chơi trò chơi độc lập không? Nếu như so sánh cuộc đời em với trò chơi đó, hai mươi năm trước đó của em đều là trong mức độ khó... Em cố gắng đè nén khẩu khí này, cực kỳ liều mạng cực kỳ liều mạng mới đi đến hôm nay, trong hai mươi năm này đêm tối dài đằng đẵng giống như không có hồi kết, đến hôm nay thật vất vả em mới cảm thấy có lẽ bản thân mình sắp nhìn thấy chút ánh sáng. Đó chính là một chút ánh nến nho nhỏ, mà anh, nhà họ Hàn sau lưng anh, còn có ông nội anh —— các người muốn nghiền nát, dập tắt chút ánh sáng nhỏ đó, thậm chí cũng không cần tự mình làm."
Đinh Cửu Cửu hít sâu một hơi, đè nén nước mắt gần như sắp tràn ra khỏi hốc mắt trở về.
Cô siết chặt lòng bàn tay, cười nhìn chàng trai trước mặt ——
"Anh nhất định sẽ cảm thấy em cực kỳ ích kỷ lại rất nhát gan đúng không?... Đúng, có lẽ em chính là như vậy, Hàn Thời. Em không dám mang tất cả còn có quãng đời còn lại của mẹ em đi đánh cược, em muốn chăm sóc tốt cho bà ấy, em muốn bà ấy đừng tiếp tục sống vất vả như vậy, em muốn bà ấy có thể cười càng ngày càng nhiều hơn... Bọn em đã trải qua mức độ khó quá lâu, em không muốn cũng không thể bởi vì anh, mà làm bà ấy cũng đi theo vào mức độ địa ngục."
Nói xong, Đinh Cửu Cửu hít sâu một hơi.
"Thật sự xin lỗi. Nhưng cứ như vậy đi. Hàn Thời."
Cửa phòng rầm một tiếng đóng lại.
Kiên cường cắn răng mỉm cười chống đỡ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, dòng sức lực trong thân thể Đinh Cửu Cửu giống như đột nhiên bị thứ gì đó rút hết đi.
Chân cô mềm nhũn, ngồi trên mặt đất.
Chắc là mùa hè đã qua rồi nhỉ, cho nên mặt đất mới lạnh như vậy...
Thân thể cô gái từ từ co lại, ôm chặt đầu gối, co rút bản thân mình vào trong khe hở giữa bức tường và cánh cửa.
Cô nghiêng đầu, khoanh tay nhìn bức tường trắng toát, nước mắt cuối cùng không đè nén được nữa tràn ra.
Em lạnh quá.
Hàn Thời.
......
Sau khi Kiều Loan thu dọn vệ sinh xong thì lên lầu, vẫy tay nhiều hướng khác nhau chào tạm biệt các thành viên trong nhóm, cô ngáp dài đi lên phòng mình và Đinh Cửu Cửu.
Lúc cách nơi đó còn khoảng mấy bước, bước chân Kiều Loan đột nhiên dừng lại.
Ngáp được một nửa cũng cứng lại.
Tim Kiều Loan đập nhanh như trống, cả người bị hù dọa sau lưng toát mồ hôi, lại cẩn thận đi về phía trước hai bước, sau đó mới nhìn rõ bóng dáng trên bức tường thấp đối diện cửa phòng các cô ——
Một chàng trai đang ngồi trên bức tường thấp, mặt hướng ra ngoài tòa nhà, hai chân dài cũng rũ bên tường, dưới chân chính là khoảng sân trống trải đen kịt không thấy đáy.
Đối phương không biết có nghe được tiếng bước chân của cô hay không, từ đầu đến cuối đều ngồi đó không nhúc nhích, nhìn bầu trời đêm bị tòa nhà tứ hợp viện chia thành các ô vuông.
Nhìn thấy rõ gò má tuấn tú dưới ánh trăng có chút ảm đạm tối nay, lúc này Kiều Loan mới thả lỏng hơi thở.
Cô đè thấp giọng than khóc ——
"Nè tiểu Hàn tổng của tôi ơi, hơn nửa đêm, anh là muốn hù chết tôi sao? ? —— Hơn nữa tư thế ngồi này của anh cũng quá đáng sợ, mặc dù chỗ này chỉ là lầu hai, nhưng mà té xuống cũng không phải là chuyện đùa nha!"
"...."
Bóng dáng thon dài kia đưa lưng về phía cô cũng không nói lời nào, bên tai vẫn như cũ là bóng đêm yên tĩnh và tiếng gió nhẹ.
Cuối cùng Kiều Loan cũng phát hiện không khí và cảm xúc kỳ lạ này, cô chần chừ nhìn chàng trai đưa lưng về phía cửa phòng.
Cánh cửa đóng chặt, trong cửa sổ cũng là một mảnh tối tăm.
Trong lòng Kiều Loan nặng nề, không khỏi lo lắng hỏi: "Không phải là anh và Cửu Cửu cãi nhau chứ? ?"
Bởi vì cảm xúc có chút bất ngờ, giọng nói Kiều Loan cũng không tự chủ tăng cao thêm mấy phần.
Vì vậy cuối cùng chàng trai cũng có chút phản ứng.
Anh nghiêng mặt sang bên cạnh, nhẹ nhàng "suỵt" một tiếng.
"... Cô ấy vừa mới ngủ, đừng đánh thức cô ấy."
Giọng nói kia trong bóng đêm từ từ lộ ra lạnh lẽo, còn có càng khàn khàn và mệt mỏi rã rời.
Chút buồn ngủ kia của Kiều Loan đã sớm bị hù dọa không còn, nhìn thấy trạng thái này, không khỏi lo lắng tiến lên, đến cân bức tường thấp mới dừng lại ——
"Hai người tranh cãi rất dữ dội sao?"
"...."
Người kia yên lặng, không trả lời.
Trong lòng Kiều Loan lộp bộp.
Xưa nay cô và những người khác đều nhìn thấy dáng vẻ bất cần đời của Hàn Thời, lúc này có thể làm cho phản ứng của Hàn Thời thành như vậy... Vậy lần cãi nhau này nhất định không phải mức độ bình thường.
Kiều Loan kiên trì đến cùng nói: "Là có hiểu lầm gì không tháo gỡ được sao? Cửu Cửu người này mềm lòng, tôi rõ nhất... Ngày mai anh tìm cậu ấy nói chuyện thật tốt, nói không chừng lập tức chuyện gì cũng đều không sao..."
Trong bóng đêm sâu thẳm, chàng trai khẽ cười một tiếng.
Trống rỗng lạnh nhạt lại cô đơn.
"Cô không hiểu... Cô ấy sẽ không muốn nhìn thấy tôi nữa."
Hô hấp Kiều Loan hơi chậm lại.
——
Hai người này hôm qua còn rất tốt, sao đột nhiên lại ầm ĩ đến mức này chứ?
Hàn Thời rũ mắt xuống.
"... Giúp tôi chăm sóc tốt cho cô ấy."
"Nè. —— Nè? ?"
Kiều Loan nghe thấy lời này, không hề nghĩ ngợi, đầu gối cong một cái lập tức nhào tới.
——
Kiều Loan liều chết kéo cánh tay Hàn Thời đang rũ xuống trên bức tường thấp, dùng giọng nói thấp nhất rống một tiếng ——
"Phó tổ Hàn anh nhất định đừng nghĩ quẩn trong lòng nha chuyện này lớn bao nhiêu không phải chỉ là tranh cãi sao anh nói xem nào đáng để phải nhảy lầu chứ...."
Gào cả buổi, Kiều Loan cũng không cảm giác được sức lực phản ứng nào của người kia.
Cô không khỏi cứng đờ, do dự mở mắt ra.
Chàng trai đối diện cõng ánh trăng ánh mắt nhìn xuống, trong con ngươi đen như mực chịu đựng ghét bỏ sâu sắc.
Kiều Loan: "..."
Cuối cùng cô kịp phản ứng, ngượng ngùng nói: "À, tôi còn tưởng rằng anh nhất thời nghĩ không thông..."
"Có thể buông ra chưa."
Chàng trai vốn tích tụ cảm xúc không đầu không đuôi bị ồn ào một trận, ngược lại tản bớt không ít.
Anh rũ mắt xuống nhìn sau lưng Kiều Loan, trong cặp mắt đào hoa lại hiện lên chút lạnh nhạt quen thuộc.
Kiều Loan vội vàng buông tay, lúng túng đứng thẳng người lui về sau mấy bước.
Chàng trai ngồi lơ lửng trên bức tường thấp chống tay một cái, trở mình nhảy vào trong hành lang.
Hơi ngừng lại, người kia rũ mắt.
"... Nếu như cô ấy có chuyện gì, nhớ gọi điện thoại cho tôi."
Nói xong, chàng trai cũng không quay đầu lại đi thẳng lên lầu.
Sau khi Kiều Loan lên tiếng đáp lời, vẫn không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Phó tổ trưởng Hàn, anh khẳng định... anh thật sự không sao chứ?"
Chàng trai đi được mấy mét cười giễu cợt.
"Tôi sẽ không có chuyện gì.. bởi vì nên xảy ra chuyện, là người khác."
"..."
Trong lời nói kia, Kiều Loan sững sờ cứ như trong thời tiết giữa hè cảm nhận được nhiệt độ giá rét sai lệch của mùa đông.
Cô giật mình theo bản năng, đợi nhìn kỹ lại lần nữa, bóng dáng người kia đã biến mất ở cửa cầu thang.
*
Ngày hôm sau, chính là ngày cuối cùng lên lớp hỗ trợ dạy học.
Nhóm mỹ thuật vẫn phụ trách tiết lên lớp đầu tiên buổi sáng, nhưng nội dung cần dạy đều đã dạy, trong ghi chép bài giảng cho tiết lên lớp cuối cùng chính là tự do phát huy, tự mình sắp xếp.
Sinh viên hỗ trợ dạy học của nhóm một không mang theo dụng cụ vẽ tranh dùng hai tháng nay, trong lòng mỗi người phức tạp từng người tiến vào phòng học.
Hai tháng qua, Đinh Cửu Cửu đã hình thành thói quen mỗi sáng sớm đẩy cửa phòng học kia ra, lập tức nhìn thấy "giáo viên trợ giảng" của mình hoặc là dựa trước bệ cửa sổ, hoặc là đứng cạnh bàn giáo viên —— luôn luôn sớm hơn cô một bước, ánh mắt lúc nào cũng dịu dàng mỉm cười nhìn cô như vậy.
Chỉ có hôm nay.
Trước sau phòng học, trừ bọn trẻ ra, không có người nào khác.
". .."
Thân hình cô gái dừng lại.
Thật ra cũng không ngoài dự đoán... sự thật là anh sẽ không xuất hiện nữa.
Để mặc bản thân tùy hứng khóc nửa buổi tối, trái tim đã sớm ngâm trong nước mắt hoàn toàn chết lặng. Vì vậy cho dù giờ phút này nhìn trong phòng học dường như không còn bóng dáng người kia đang đứng, cô cũng không có cảm giác gì.
Trong ngực giống như bị người ta khoét một lỗ vô hình rất lớn, cô có thể nghe thấy máu chảy ra ào ạt, thân thể giống như từng chút từng chút lạnh xuống.
Nhưng lại không đau.
Không đau chút nào.
Đinh Cửu Cửu rũ mắt xuống, lại tiếp tục bước chân cứng đờ.
Cô gái bình tĩnh đi lên bục giảng, kéo khóe miệng lên. Nhìn về phía ánh mắt trông mong của bọn trẻ, cô nhẹ giọng nói: "Đây là tiết lên lớp cuối cùng của chúng ta, các em học vẽ tranh màu nước đều rất tốt, chương trình học kết thúc sớm, nên một tiết lên lớp cuối cùng này của chúng ra là thời gian tự do của các em —— các em đã nghĩ nên trải qua thế nào chưa?"
Một ngày trước khi trải qua lễ mừng, bọn trẻ đã tiếp nhận chuyện chương trình học sắp kết thúc.
Lúc này nghe được lời nói của Đinh Cửu Cửu, bọn trẻ không nhịn được nóng lên ồn ào thảo luận.
Cho đến khi không biết từ chỗ đứa trẻ nào, tất cả mọi người đều tập hợp ý tưởng ——
"Cô giáo" Ô Mông A Y đã hồi phục đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, "Chúng em muốn nghe cô kể chuyện."
Đối với sự lựa chọn này, trong lòng Đinh Cửu Cửu không có quá nhiều bất ngờ —— hay là nói, lúc này đối với cô mà nói, hình như không có chuyện gì có thể làm cô chết lặng cũng như trong lòng không có quá nhiều lê xuống.
Vì vậy cô chỉ gật đầu, khóe miệng mềm mại cong lên, "Được, các em muốn nghe liên quan đến cái gì, cô kể cho các em nghe."
"..."
Lúc tiếng chuông tan học vang lên, Đinh Cửu Cửu đang kể "Utopia" mà đứa trẻ cuối cùng yêu cầu, kể xong câu chuyện {Đào hoa nguyên ký} .
Bọn trẻ nghe đến khâm phục, trong đó có một đứa không nhịn được đứng lên, mặt đầy tò mò hỏi: "Cô giáo Cửu Cửu, trên thế giới này thật sự có nơi giống như đào hoa nguyên [1] sao?"
[1] đào hoa nguyên: chốn đào nguyên, chốn yên vui, nơi giống như tiên cảnh
Đinh Cửu Cửu ngơ ngác.
Lát sau, khóe mắt cô cong lên, cười nhẹ, ánh mắt lướt qua khuôn mặt ham học hỏi của bọn trẻ.
"Đối với rất nhiều người tới nơi này, bao gồm cả bản thân cô mà nói, nơi này chính là thế ngoại đào nguyên [2]… Ở đây không có sự huyên náo và tiết tấu nhanh của thành phố lớn, không có nhiều lo lắng và phiền muộn, ở chỗ này thật sự giống như có thể không buồn không lo, không cần suy nghĩ đến ngày mai và tương lai, không cần phải suy xét thiệt hơn và được mất, chỉ cần nhìn thấy người trước mắt, hưởng thụ hạnh phúc trước mắt... Đây chính là thế ngoại đào nguyên rất quý giá, cô rất cảm ơn đã gặp được các em ở nơi này, còn có tất cả."
[2] thế ngoại đào nguyên: thế giới thần tiên
Bọn trẻ nghe cái hiểu cái không, bọn chúng mơ hồ cảm giác được phía sau lời nói của cô giáo trên bục giảng càng ẩn chứa cảm xúc phong phú hơn, nhưng bọn chúng lại không thể hiểu biết chính xác, giữa cảm xúc phức tạp kia rốt cuộc lại ẩn chứa cái gì.
Sau một hồi nghi hoặc, có đứa trẻ không nhịn được lại hỏi: "Vậy cô giáo, người kia thật sự cũng không trở về đào hoa nguyên sao?"
Đinh Cửu Cửu sững sờ.
Lần này thời gian cô im lặng đặc biệt lâu, lâu đến mức bọn trẻ không nhịn được mờ mịt nhìn cô, mà cuối cùng cô cũng hoàn hồn.
"Đúng vậy."
Cô gái cười mắt hạnh cũng cong thành trăng lưỡi liềm, chỉ là lông mi trên mắt giống như vương chút ánh nước, lấp lánh trong suốt thoáng qua.
"Bởi vì đó là thế ngoại đào nguyên, là Utopia, là nơi trong giấc mơ mỗi người mới có thể tranh thủ thời gian trộm được... Sau khi tỉnh mộng, mỗi người đều phải trở về thực tế. Cho dù trong mơ hạnh phúc đi nữa, chúng ta cũng phải học cách quên đi —— bởi vì chỉ có như vậy, trong hiện thực mới không quá mức đau khổ; mơ là hư ảo, mà hiện thực mới là nơi mọi người phải sống suốt đời."
"..."
Cuối cùng lớp học kết thúc.
Không giống như thường ngày, do giáo viên hỗ trợ dạy học mang bọn trẻ ra ngoài chơi đùa; lần này, rời đi trước chính là giáo viên hỗ trợ dạy học lên lớp tiết cuối cùng của mỗi lớp.
Tất cả bọn trẻ đều đứng lên, dựa theo những gì người lớn dạy, hướng về phía cô gái trên bục giảng cúi người ——
"Tạm biệt cô giáo...."
Giọng bọn trẻ kéo dài trong trẻo và lưu loát.
Trên bục giảng, Đinh Cửu Cửu đi xuống, đứng cạnh cửa, cũng hướng về phía tất cả những đứa trẻ kia cúi người xuống ——
"Tạm biệt, các em."
Nước mắt ẩm ướt trong vành mắt cô.
Không thể để những đứa trẻ này thấy một mặt yếu ớt của cô, trước khi nước mắt cô gái rơi xuống, xoay người kéo cửa phòng học ra, sải một bước ra ngoài.
Cánh cửa sau lưng bị cô kéo ra.
Ánh mặt trời bên ngoài chói mắt, chính là cái nóng cuối tháng 9.
Trong ánh mặt trời chói mắt, một bóng người quen thuộc đứng đó.
Cô gái nước mắt đầy mặt đứng ngơ ngác rất lâu, mới hoảng hốt lấy lại tinh thần.
"Hàn Thời..."
===============================
emmm nếu như nhất định muốn đánh, có thể đừng đánh mặt được không (tự giác cầm nắp nồi nằm xuống)
PS: Chương sau tranh thủ cho mọi người ngọt trở lại, tin tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...