Chương 38: Của hồi môn
Đinh Cửu Cửu ôm lại làm Hàn Thời ngơ ngác tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên, cô chủ động có hành động thân mật —— cho dù chỉ là một sự đáp lại nho nhỏ với động tác trước đó của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngơ ngác mấy giây Hàn Thời mới hoàn hồn. Đáng tiếc lúc này cô gái đã lui người ra, vẻ mặt hơi cứng ngắc, gò má hiện lên chút đỏ ửng nhàn nhạt, tránh ra chỗ cách anh một bước chân bên ngoài.
Hàn Thời có chút tiếc nuối động đậy ngón tay để xuôi bên người, cuối cùng vẫn đè nén chút bất ngờ và kích động trong tim lại —— anh đợi ở cửa hang đợi lâu như thế, thật vất vả mới đợi đến khi hồ ly nhỏ thăm dò đưa móng vuốt ra, anh cũng không muốn người lại bị dọa sợ lui về.
Nghĩ vậy, Hàn Thời rũ mắt xuống, chủ động chuyển sang đề tài khác.
"Em đã qua nhà của hai chị em kia rồi sao?"
"... Vẫn chưa." Đinh Cửu Cửu đưa tay chỉ một con đường nhỏ cách con đường phía trước không xa, "Phía trước sắp đến rồi, sau đó đúng lúc nhận được điện thoại của anh..."
Hàn Thời: "Tôi đi cùng em."
Đinh Cửu Cửu suy nghĩ một chút, cũng không từ chối, cô gật đầu đồng ý: "Ừ, vậy đi thôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì vậy hai người đi về con đường phía trước Đinh Cửu Cửu chỉ.
Lúc đầu cô gái đi phía trước, Hàn Thời thì rớt lại phía sau cách khoảng nửa mét. Mà sau khi từ đường lớn chuyển vào con đường nhỏ, ánh mắt chàng trai đi phía sau hơi chuyển động, tốc độ bước chân hơi tăng lên một chút, sau mấy bước đã đi đến vị trí kề vai với cô gái.
Trong khóe mắt cảm giác được bóng dáng thon dài kia đứng bên cạnh mình, ánh mắt Đinh Cửu Cửu nhìn qua bên cạnh, trong đôi mắt hạnh hiện lên chút nghi ngờ.
Hàn Thời cũng đang nhìn cô, hai mắt nhìn nhau, trong cặp mắt đào hoa nhuộm ý cười.
"Vừa rồi không phải cảm ơn tôi sao?"
"... Ừ."
"Cho nên cái này coi như quà cảm ơn —— tôi muốn cách em gần một chút."
Hàn Thời khàn giọng cười, hơi cúi người xuống, đến bên tai cô gái nhẹ giọng nói:
"Hơn nữa bây giờ chỉ có hai người chúng ta, em không cần lo lắng người khác nhìn thấy."
Đinh Cửu Cửu ngơ ngác, sau đó nâng mắt lên, "Tôi không lo lắng bị người khác nhìn thấy."
Không đợi Hàn Thời mở miệng, chỉ thấy chút cảm xúc không được tự nhiên lướt qua thật nhanh trong mắt cô gái ——
"... Đương nhiên, loại hiểu lầm sẽ bị họ họ truyền tin đồn không tính."
Đương nhiên Hàn Thời biết Đinh Cửu Cửu nói đến cái gì, ý cười trên mặt anh nhạt hơn, "Ai nhóm bốn ở bên ngoài nói năng xằng bậy, Tống Soái sẽ lôi kẻ đó ra, chậm nhất là ngày mai, tôi sẽ bảo bọn họ đến tìm em nhận lỗi."
Hàn Thời vừa dứt lời, Đinh Cửu Cửu lập tức nghĩ đến đám con cháu đời thứ hai đứng thành một hàng dán sát vào tường lầu bốn hôm đó, dáng vẻ đứng quay mặt vào tường suy ngẫm, nhân tiện còn bổ não hình ảnh sáng sớm ngày mai đẩy cửa ra nhìn thấy chắc cũng gần giống vậy...
Nghĩ đến một nửa, Đinh Cửu Cửu đã cảm thấy hơi nhức đầu.
"... Tìm anh nhận lỗi là đủ rồi, đừng để bọn họ tới tìm tôi."
Hàn Thời yên lặng mấy giây, coi như ngầm đồng ý.
Cách nhà hai chị em Ô Mông còn một khúc cua trên con đường nhỏ ngoằn ngoèo, hơn nữa đường lại rất hẹp, khoảng cách giữa hai người kề sát có lẽ gần như bằng không, yên tĩnh đi không bao lâu, Đinh Cửu Cửu đã cảm giác trên mặt nổi lên chút khô nóng .
Cô giơ tay lên không trung quạt quạt hai bên mặt, ánh mắt rơi vào hoa cỏ dại bị phơi nắng khô héo bên con đường nhỏ.
"... Tối hôm qua tôi nghe Kiều Loan nói, nhóm bốn các anh đã có rất nhiều bạn học rời khỏi. Nữ sinh kia vốn được phân công đến lớp tôi làm trợ giảng, có phải cũng đi rồi không?"
"Ừm." Hàn Thời đáp một tiếng, "Chuyện lần này vốn có liên quan đến nhà họ Tống, hoạt động quét dọn ngày đầu tiên đã giày vò những người đó không nhẹ, sáng sớm ngày thứ hai Tống Như Vũ đã dẫn đầu rời khỏi, trong số bọn họ có cơ hội thì cùng nhau quay về."
"Hả, cô ấy đã quay về à, khó trách hai ngày nay tôi đều không gặp lại cô ấy."
"..."
Hàn Thời nhẹ híp mắt nhìn cô gái bên cạnh, cười như không cười hỏi: "Hình như em rất để ý tới Tống Như Vũ?"
Bước chân Đinh Cửu Cửu dừng lại, không biết tại sao lại có chút chột dạ, sau đó cô đè nén dáng vẻ buồn bực khóe mắt cong cong, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn chàng trai ——
"Làm sao có thể chứ? Cho dù có để ý tới cô ấy, vậy chắc cũng là anh chứ không phải tôi."
Hàn Thời nhíu mày, "—— Tại sao lại nói vậy?"
Cô gái nâng tay lên, chỉ chỉ khoảng cách giữa hai người, mắt hạnh nhẹ nhàng híp lại dáng vẻ mười phần giống một con hồ ly nhỏ ——
"Lúc cô ấy ở đây, anh rất kiêng dè cô ấy; mà sau khi cô ấy đi, bất kể ở trước mặt ai, anh càng ngày càng không kiêng nể gì cả."
Hàn Thời sững sờ mấy giây, không khỏi bật lên ——
"Bị em phát hiện rồi."
"..."
Nghe chàng trai vui vẻ thừa nhận, tim Đinh Cửu Cửu hơi thắt lại không rõ nguyên do.
Chính cô cũng không ý thức được bản thân mình nhẹ nhíu mày, miệng mím chặt một chữ cũng không trả lời đi về phía trước.
Chẳng qua đi được hai bước, cô phát hiện mình không bước đi được nữa —— cổ tay không biết từ lúc nào bị người kia nắm lấy, không chừa chút khe hở nào cho cô.
Đinh Cửu Cửu có chút có chút chán nản quay đầu lại trừng mắt người kia.
Lại thấy mắt Hàn Thời đang rũ mắt nhìn cô, trong con ngươi tối đen mang theo chú ý cười thật nhạt.
"Em đừng tức giận." Giọng anh cực kỳ rất nhẹ rất thấp.
Giống như một chiếc lông chim vô cùng nhẹ nhàng lặng lẽ phất nhẹ trên đầu quả tim cô.
Chàng trai kéo cổ tay cô đi về phía trước.
"Bởi vì tôi rất nghiêm túc muốn cùng em ở bên nhau, không phải chỉ một ngày hai ngày, cũng không phải một tháng hai tháng. Cho nên tôi không có cách nào khống chế được những nhân tố kia, tôi nhất định phải để ý."
"Tôi cũng rất muốn thu xếp gọn gàng sạch sẽ hết tất cả rồi tới tìm em, nhưng quá khó khăn, tôi không nhịn được, càng sợ em thích người khác bị người khác cướp đi trước."
Giọng anh hơi dừng, trong mấy giây dường như không biết cảm xúc thay đổi thế nào, chỉ nghe lần nữa mở miệng giọng nói hơi nặng nề, khàn khàn hơn ——
"Vậy nên Đinh Cửu Cửu, em đừng tức giận."
"..."
Không biết đề tài sao lại chuyển tới cô làm bản thân có chút không mở miệng được, Đinh Cửu Cửu cảm giác lòng bàn tay mình cũng dần ẩm ướt, cô vân vê đầu ngón tay, ánh mắt có chút bối rối đảo một vòng.
Nhìn thấy phía trước kia là nóc ngôi nhà nhỏ quen thuộc, ánh mắt cô gái sáng lên.
"Đến... Đến rồi."
Trong tay Hàn Thời hơi buông lỏng, cô gái vốn ở phía sau đã nhanh chóng chạy lướt qua bên cạnh mình, chạy thẳng về phía ngôi nhà có sân nhỏ bên cạnh.
Hàn Thời có chút tiếc nuối lại có chút may mắn thu hồi ánh mắt, sau đó quay mặt sang bên không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng.
... Rất nhiều năm rồi, anh chưa bao giờ mang suy nghĩ trong lòng mình thậm chí bao gồm toàn bộ nhược điểm vạch ra cho một người khác xem.
Đây là lần đầu tiên. Quả nhiên vẫn sẽ có chút không được tự nhiên.
Chàng trai đứng tại chỗ một lát, chờ khi tâm trạng hồi phục, mới lần nữa bước chân dài đi vào ngôi nhà trong sân nhỏ tường thấp bao quanh.
Cho dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi đi vào sân nhỏ thẳng đến trong căn nhà thấp bé kia, Hàn Thời vẫn không nén được nhăn mày.
Xà ngang treo phía trên ngôi nhà rất thấp, lúc anh đi qua bậc cửa không thể không cúi thân người cao lớn xuống mới có thể thuận lợi đi vào.
Ánh sáng trong nhà cũng rất tối, ngay cả mặt đất trong nhà cũng nhấp nhô không bằng phẳng, so với con đường nhỏ cỏ dại mọc um tùm bên ngoài không có gì khác nhau, chỉ là đồ lặt vặt nhiều hơn một chút.
Trong không khí còn tràn ngập một loại ẩm ướt trộn lẫn với mùi thuốc thảo dược đắng chát không rõ tên đã sắc xong, sau đó trộn lại với nhiệt độ từ ánh nắng chiếu hong lên, lên men đến cực phẩm.
Hàn Thời theo bản năng nhìn cô gái đi phía trước.
Cô gái ngựa quen đường cũ vòng qua đồ lặt vặt trên mặt đất, đi vào gian phòng bên tay phải, hiển nhiên trong mấy ngày nay, cô đã tới căn nhà này khá nhiều lần.
Bóng dáng cô gái đi vào trong ngôi nhà thấp bé kia không bao lâu, Hàn Thời đã nghe thấy bên trong truyền tới một giọng nói mềm mại quen thuộc —— hình như đặc biệt học tiếng địa phương hỏi thăm sức khỏe với những người trẻ tuổi bản địa, giọng nói kia luyện tập mềm mại dịu dàng hỏi thăm sức khỏe bà lão bên trong.
Lông mày hơi nhíu của Hàn Thời bằng phẳng xuống, lúc này môi mỏng cũng cong lên cười một chút.
Anh cẩn thận tránh được rất nhiều những vật dụng bản thân chưa từng thấy cũng không biết tên trên mặt đất, đi theo vào trong căn nhà bên cạnh.
Vừa thấy anh đi vào, cụ già ngồi trên ghế dựa thấp trong nhà lập tức ngẩn người, hai cánh tay kia có chút giống nhánh cây khô cằn giơ lên, chỉ chỉ về phía anh, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng lộ ra chút vẻ ngạc nhiên.
Hàn Thời nghe không hiểu tiếng địa phương nơi này, chỉ thấy cô gái cười cười quay đầu lại nhìn anh, lại tiếp tục quay đầu nói chuyện với cụ già mấy câu.
Chờ sau khi nói xong, Đinh Cửu Cửu mới chống đầu gối, từ ngồi xổm chuyển thành đứng bên cạnh ghế dựa.
"Bà khen anh lớn lên đẹp trai." Cô gái cười lên, trên gương mặt lộ ra lúm đồng tiên mềm mại, trong mắt hạnh cũng ẩn giấu chút giảo hoạt, "Bà nói trong thôn A Ngưu là thằng nhóc đẹp trai nhất, cho nên năm ngoái lúc cưới vợ trong nhà bắt được của hồi môn nhiều nhất, nhưng nếu như anh cũng ở trong thôn, anh nhất định bắt được càng nhiều hơn so với anh ta."
Hàn Thời nghe vậy cũng nghiêm túc, "Em nói với bà, nếu như cưới em, tôi tự mình chuẩn bị "của hồi môn" đều không có vấn đề gì."
Đinh Cửu Cửu: "..."
===================================
99:... Hừ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...