Yêu em không khí thật ngọt ngào

Chương 24: Đỏ mặt [phần một]
 
Đinh Cửu Cửu ra đến ngoài tòa nhà, nhìn xéo đối diện thấy ba người Kiều Loan, Viên Họa và Tống Soái đang đứng cùng nhau dưới bóng râm cây cột ngoài hành lang.
 
"Cửu Cửu, tới đây." Lúc Kiều Loan nâng mắt nhìn thấy cô, vội vàng vẫy tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đợi Đinh Cửu Cửu đến gần, Kiều Loan nói: "Nhiệm vụ chính hôm nay không phải muốn quét dọn khu dạy học sao? Ba người bọn mình đang thảo luận xem sắp xếp bốn nhóm thế nào đây... Trường học bên này có thể cung cấp sáu phòng học, trước tiên chúng ta mỗi nhóm một người, còn lại hai phòng học hai nhóm chia đều một người, cậu cảm thấy thế nào?"
 
Đinh Cửu Cửu suy nghĩ một chút, gật đầu, "Cũng được."
 
"Sau đó là vấn đề lấy nước và những dụng cụ khác trong quá trình quét dọn, kế hoạch của bọn mình là thế này..."
 
Nhiệt độ mặt trời chiếu vào người dần dần khô nóng, bốn tổ trưởng thảo luận gần mười phút mới cơ bản quyết định cách bố trí cả ngày hôm nay.
 
Tống Soái lau mồ hôi không hề tồn tại, "Tôi thế này là bị lừa vào núi làm lao động chân tay sao?"
 
Trải qua một buổi sáng sống chung, hơn nữa tính cách Tống Soái bình dị, gần gũi lại thích nói đùa, mấy người Kiều Loan đã sớm không còn cảm giác xa lạ gì với anh ta.
 
Vì vậy nghe thấy lời này, Kiều Loan không nể mặt cười chặn lại, "Lừa lao động chân tay cũng không lừa loại người tay trói gà không chặt như bạn học Tống, đừng thấy nhóm các anh nhiều người, đều là một đám mười ngón tay không dính nước xuân nhỉ? Nhiệm vụ hôm nay, nhóm các anh có bài bản không? Cũng đừng đặc biệt điều động giúp việc gia đình từ ngoài núi vào —— bộ phận phục vụ tình nguyện chúng tôi thật sự không ném nổi người ta đâu."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Soái vừa nghe càng nhức đầu, "Dứt khoát như vậy sao, sáu phòng các cô mỗi nhóm hai người, nhóm chúng tôi phụ trách làm đội cổ động viên, ở bên cạnh cỗ vũ trợ uy cho các cô?"
 
"Được nha!" Kiều Loan dứt khoát đồng ý, chớp chớp mắt nhìn Tống Soái, "Bảo con trai nhóm các anh đều mặc váy cổ cũ, tổ trưởng Tống anh đứng đầu tiên nhảy —— nhất định chúng tôi bằng lòng!"
 
Viên Họa bên cạnh đang bổ não một cảnh kia, không nhịn được phụt một tiếng bật cười.
 
Tống Soái cũng không nhịn được vui cười, "Bạn học nhỏ này, sao tư tưởng cô lại xấu như vậy chứ?"
 
Sau khi cười xong, Kiều Loan khoác vai Đinh Cửu Cửu và Viên Họa, "Được rồi, việc lớn của tổ chức đã bàn xong, đợi tám giờ rưỡi tập hợp xuất phát —— vẫn còn chút thời gian, trước tiên chúng ta giải quyết vấn đề ấm no cá nhân một chút."
 
Tống Soái khoát khoát tay, nhìn ba cô gái sóng vai nhau rời đi.
 
Qua nửa phút, anh ta nghe tiếng động sau lưng, quay đầu, ánh mắt nghênh đón chàng trai đang đi tới.
 
"... Nói chuyện gì vậy?" Hàn Thời thu hồi ánh mắt từ cửa nhà ăn đã không còn bóng dáng cô gái.
 

"Còn có thể nói chuyện gì, bố trí nhiệm vụ hội nghị thường lệ đó. —— À, quên mất, đoán chừng trong hội nghị thường lệ cậu không nghe thấy gì, toàn bộ quá trình đều ở đó nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ nhà cậu chứ gì?"
 
Bị câu "cô gái nhỏ nhà cậu" lấy lòng, khoé môi Hàn Thời cong lên, hơi híp mắt khàn giọng "ừ" một tiếng.
 
"—— Cậu còn không biết xấu hổ thừa nhận sao?" Tống Soái kinh ngạc lắc đầu, cảm khái chậc chậc mấy tiếng. "Cậu thật đúng là càng ngày càng làm người khác phải 'kinh hỉ' [1] nha phó tổ trưởng Hàn."
 
[1] kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng
 
Chàng trai đứng đằng kia tay đút túi liếc anh ta một cái, cười như không cười.
 
"Tôi cho cậu lá gan này phải không?"
 
Tống Soái vội vàng cúi người đùa giỡn: "Tôi sai rồi tiểu Hàn tổng, ngài nhìn chằm chằm rất đúng —— ngài chịu 'hạ mình' vào nhóm, không phải là vì nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ nhà ngài sao? Sau này ngài cứ việc nhìn chằm chằm, lúc ngài nhìn chằm chằm tôi canh chừng cho ngài."
 
Hàn Thời cười mắng, "… Cút." Thu hồi ánh mắt, anh xoay người đi về phía nhà ăn.
 
...
 
Vào trong nhà ăn tạm thời, trước đó một giây Kiều Loan còn vừa cười vừa nói lập tức dừng lại đầu tiên.
 
Ước chừng qua một lúc lâu, cô ấy mới phản ứng được, biểu cảm phức tạp cổ cứng đờ xoay lại, nhìn Đinh Cửu Cửu và Viên Họa bên cạnh ——
 
"Bữa sáng của người có tiền bọn họ, đều là dùng tiệc đứng như vậy sao?"
 
"..."
 
Đinh Cửu Cửu cũng hơi kinh ngạc mắt quét một vòng.
 
Gian phòng làm nhà ăn tạm thời này cũng không lớn, không biết đầu bếp theo nhóm bốn tới đây lấy cái bàn dài từ nơi nào đến, đặt sát ba mặt tường, phía trên bàn ăn còn trải một tấm vải lụa trắng tinh.
 
Mà trên mặt vải lụa bày biện, trang trí dụng cụ bằng bạc sáng chói mắt, nắp dụng cụ này hình bán cầu elip, bên trong xếp đủ loại món ăn sáng kiểu Trung san sát nhau.
 
Hai bên gian phòng còn có khu bánh ngọt kiểu Âu, máy làm bánh mì đặt bên cạnh lau đến sáng bóng, bên cạnh dùng khay kim loại nhiều tầng phong cách Châu Âu trang trí đủ loại bánh mì cắt thành từng khối hoặc bánh ngọt điểm tâm.
 
Kiều Loan nhìn mà xúc động ——
 
"Nếu như không phải nửa tiếng sau chúng ta phải xắn tay áo cầm chổi và cây lau nhà đi quét dọn vệ sinh trong phòng học cũ bụi bặm tung bay và côn trùng đầy đất —— vậy nhất định mình sẽ cho rằng mình tới đây nghỉ phép, chứ không phải tới hỗ trợ dạy học."
 

Lúc này Đinh Cửu Cửu đã lấy lại tinh thần, kéo hai người đi vào trong, vừa đi vừa cười.
 
"Vậy ăn nhiều một chút, dù sao chúng ta còn làm cu li ít nhất một buổi sáng."
 
"... Có lý." Kiều Loan dùng sức gật đầu, lấy hai đĩa thức ăn sạch sẽ bên cạnh, đưa cho Đinh Cửu Cửu và Viên Họa, "Vậy chúng ta chia nhau hành động, ừ... sẽ tập hợp ở bàn bên kia đi."
 
Còn nửa tiếng nữa phải tập hợp, hiện tại chính là lúc đông người trong nhà ăn tạm thời, lúc Đinh Cửu Cửu cầm đĩa thức ăn đi ngang qua, nghe được đa số các bạn học còn lại ngạc nhiên vui mừng thảo luận.
 
Cô cúi đầu xuống, nhín cái bánh ngọt nhỏ khéo léo dưới cái kẹp trong tay .
 
Cho dù chỉ dùng kẹp thử, xúc cảm của bánh ngọt cũng bông xốp mịn màng, các lỗ khí trên mặt bánh ngọt tinh mịn rất thích, đặc biệt để tâm đến hình dáng.
 
Dựa theo kinh nghiệm làm thêm hai học kỳ ở cửa hàng bánh ngọt của cô mà nói, trình độ sư phụ làm ra loại bánh ngọt này so với đầu bếp ở cửa hàng bánh ngọt chuyên doanh trong trung tâm thương mại Hoa Hoà chỉ có hơn chứ không kém.
 
Suy nghĩ một chút đến giá trị con người vị đầu bếp kia, lại nhìn bữa ăn sáng rực rỡ muôn màu các món ăn Trung Tây này, Đinh Cửu Cửu hơi rũ mắt xuống, trong mắt hạnh là nụ cười mềm mại không biết phải làm sao.
 
Cuộc sống giữa người với người không giống nhau... Quả nhiên là cách biệt một trời một vực mà.
 
"... Em thích kiểu bánh ngọt này sao?"
 
Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng cô.
 
Đinh Cửu Cửu bị gọi hoàn hồn, quay đầu lại.
 
Chàng trai dáng cao chân dài mặc áo sơ mi trắng quần jean vô cùng đơn giản, đứng ngược sáng sau lưng cô.
 
"Vị này có chút ngấy," chàng trai tiến lên một bước, lại không được tự nhiên nhận lấy cái kẹp nhựa trong tay Đinh Cửu Cửu, lấy một cái khác trong tầng một khay kim loại, đặt vào giữa đĩa thức ăn của cô.
 
"Có thể thử bánh ngọt Fondant [2] này một chút, tôi cảm thấy em sẽ thích."
 
[2] bánh ngọt Fondant: làm từ đường bột (icing sugar) được nấu chảy cho dẻo mềm lên và tạo hình, tùy vào công dụng cũng như thị hiếu thẩm mỹ và khẩu vị của mỗi thợ làm bánh mà fondant có rất nhiều công thức với vô vàn màu sắc và mùi vị khác nhau. Khá linh hoạt, dễ tạo màu và tạo mùi, rất được ưa chuộng trong việc tạo lớp phủ (coat) bên ngoài cho mặt bánh hay nặn hình thù trang trí theo ý muốn. Lớp phủ fondant có bề mặt láng mịn và bóng mờ, không dễ nhăn nheo hay gãy nứt và có khả năng chịu được nhiệt độ cao trong nhiều giờ của các bữa tiệc ngoài trời. (nguồn internet)
 
Bởi vì ưu thế cao lớn, lúc chàng trai từ phía sau hơi nghiêng người tới lấy bánh ngọt, giống như hoàn toàn bao phủ cô gái thân hình nhỏ nhắn từ phía sau ôm vào trong ngực.
 
Cùng lúc đó trước bàn dài, âm thanh lấy thức ăn của những sinh viên khác cũng im bặt, từng người từng người lén lút liếc mắt nhìn qua hướng này.
 
Nhớ tới những lời Lư Bình Hạo nói trong phòng họp, Đinh Cửu Cửu phản xạ có điều kiện di chuyển sang bên cạnh, nhảy ra khỏi bóng râm của chàng trai.

 
Đợi sau khi đứng vững, cảm giác được những ánh mắt quanh người không giảm mà còn tăng lên, Đinh Cửu Cửu mới nhớ tới phản ứng vừa rồi của mình có chút nhanh, cô không được tự nhiên gạt sợi tóc lộn xộn qua tai, định hóa giải lúng túng ——
 
"Bạn học Hàn Thời, hình như anh hiểu rất rõ cái này..."
 
Ánh mắt Hàn Thời hơi sâu, chỉ trong chốc lát đã nhìn sang chỗ khác, giọng điệu nghe vô cùng tùy ý, "Đầu bếp chuẩn bị bánh ngọt bữa sáng chắc là của nhà họ Hàn... ở nhà họ Hàn đã hơn mười năm rồi."
 
Đinh Cửu Cửu ngơ ngác, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn chàng trai.
 
——
 
Trực giác của cô trong nửa câu sau có hàm ý, nhưng nghĩ thế nào cũng không thể thông suốt.
 
Đinh Cửu Cửu cảm thấy khó hiểu nghiêng đầu, không tìm thấy bất kỳ manh mối nào đành phải từ bỏ, gật gật đầu.
 
"Tôi sẽ nếm thử, cảm ơn."
 
Chàng trai tay đút túi lười biếng đứng đó nghe vậy nhướng mày lên, cười như không cười nhìn qua, "Cảm ơn cái gì, không phải người ta đã  'bồi thường thịt' cho em rồi sao?"
 
Đinh Cửu Cửu: "...!"
 
May mắn giọng nói kia đè ép tới mức trầm khàn, cũng không có những người khác nghe, cô gái nhìn quanh một vòng chắc chắn không nhận được ánh mắt khác thường nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Nửa người trên của cô nhanh chóng nghiêng qua, muốn rút cái kẹp bánh ngọt từ chỗ chàng trai ——
 
"Bạn học Hàn Thời, đừng khách sáo như thế. Một cái nhấc tay thôi, xem như anh đã trả rồi, chúng ta vui vẻ quên hết chuyện này là tốt rồi."
 
"Vậy thì không được."
 
Cái kẹp rút ra một nửa bị hai ngón tay của chàng hai nắm phần đuôi, anh lười biếng cười ánh mắt trêu chọc, "Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp, không phải từ xưa đến nay đều là vậy sao?"
 
Cô gái kéo không động đậy, phiền não đến ấn đường sắp nhíu lại thành một bông hoa nhỏ, cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm ——
 
"Từ xưa đến nay cũng không nhất định đều là đúng..."
 
Hàn Thời vốn muốn nói, ánh mắt lơ đãng lướt qua bên cạnh, ba cô gái đi tới xì xào bàn tán nhìn hai người —— mà xa một chút, cũng có không ít ánh mắt nhìn về hướng này.
 
Ý cười trong mắt chàng trai dần dần thu lại.
 
Vì vậy một giây sau, Đinh Cửu Cửu đang ủ rũ cúi đầu chỉ cảm thấy lực cản trên cổ tay hơi buông lỏng.
 
Tiếp theo liền có một bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ trên đỉnh đầu cô.
 

Cô hơi kinh ngạc nhìn lên, thấy chàng trai đã xoay người đi ra ngoài. Tay áo xắn lên lộ ra cánh tay xinh đẹp đưa lưng về phía cô vẫy vẫy, giọng nói lười biếng mang theo ý cười.
Chương 25: thuongtunu
"Buổi sáng tốt lành, lãnh đạo nhỏ."
 
"..."
 
Đinh Cửu Cửu lấy lại tinh thần, xoay người chạy trốn.
 
Đến cái bàn tròn đã hẹn ngồi xuống, Đinh Cửu Cửu cầm nĩa xoắn xuýt hai giây giữa bánh ngọt hình dáng và màu sắc khác nhau.
 
Cuối cùng vẫn xiên lên khối bánh ngọt Fondant màu vàng sữa kia.
 
Cô cẩn thận cắn một miếng.
 
... Quả thật mùi vị không tệ.
 
Hơn nữa còn có một loại cảm giác quen thuộc vô hình, hình như trước đây...
 
"Nè, nghĩ gì vậy!" Kiều Loan đột nhiên xông tới đặt cái khay xuống, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Đinh Cửu Cửu. "Vừa rồi nghe một nữ sinh trong nhóm mình nói, vị phó tổ trưởng Hàn nhóm bốn kia ôm cậu ngay trước mặt mọi người, thật hay giả vậy??"
 
Đinh Cửu Cửu: "... Giả."
 
"Ồ."
 
Kiều Loan cúi đầu cắn một khối bánh mì trong đĩa, ngẩng đầu lên một nửa thì dừng lại.
 
"... Cửu Cửu, sao mặt cậu lại đỏ?”
 
"Nóng."
 
"... Ồ."
 
Kiều Loan đồng cảm nhìn máy điều hòa không khí đang cố gắng làm việc bên cạnh, còn đưa tay tới sờ sờ ——
 
"Ngoan, đừng uất ức, không phải nồi của mày."
 
Đinh Cửu Cửu: "..."
 
=======================================

 
Máy điều hòa không khí: Tôi lớn như vậy, còn cần mặt mũi sao??

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui