Chương 22: "Thời trong đá màu đen nhạt."
Bởi vì Lư Bình Hạo nửa đường xuất hiện, hành động ngăn cản Hàn Thời ngồi cạnh mình của Đinh Cửu Cửu cuối cùng vẫn lấy thất bại làm kết thúc.
Vốn dĩ bàn tròn không lớn, không gian xung quanh có hạn, hơn nữa trước đó Hàn Thời kéo cái ghế đẩu qua nhét vào giữa chỗ ngồi của Đinh Cửu Cửu và chỗ trống bên cạnh ——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc hai người ngồi sát bên nhau, khoảng cách ở giữa gần như có thể dùng milimet để đo lường.
Lư Bình Hạo trước mặt chuẩn bị chủ trì hội nghị thường lệ, cô gái vẫn không dám lên tiếng, đành lén lút dùng ánh mắt trừng người bên cạnh.
Mà dưới bàn, đôi chân dài kia không có chỗ để lúc này tiến thêm một bước xâm nhập vào địa bàn của cô, Đinh Cửu Cửu tức giận nhưng không dám nói chỉ có thể kinh sợ co lại thành một đoàn, cố gắng hết sức co rụt tay chân lại.
Hàn Thời chống lên bàn, trong cặp mắt đào hoa sóng nước mênh mông không giấu được ý cười.
Tống Soái bên cạnh cũng có chút nhìn không nổi, cơ thể bất động, chỉ dựa đầu lại gần Hàn Thời, hơn nữa từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ ——
"Tiểu Hàn tổng, cậu có thể đừng bắt nạt cô gái nhỏ nhà người ta được không?"
"..." Khóe môi Hàn Thời cong lên, "'Nhà người ta'? Nhà ai? —— Nhà cậu sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Soái: "..."
Nếu như anh ta dám có ý nghĩ này trong đầu, không chừng Hàn Thời sẽ để anh ta phơi thây tại chỗ.
Vì vậy Tống Soái chỉ có thể đồng tình liếc mắt nhìn cô gái bên kia, tự quay về chỗ.
Không biết có phải do bầu không khí trong góc này quả thật quá mức kỳ lạ hay không, vốn dĩ Lư Bình Hạo đang nghiêm túc nhìn tài liệu hội nghị thường lệ trong tay cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn qua.
Vẻ mặt cô gái có chút xoắn xuýt rơi vào mắt ông.
Lư Bình Hạo hơi nhíu mày, vô cùng bình tĩnh liếc Hàn Thời bên cạnh Đinh Cửu Cửu, "... Đinh Cửu Cửu, em có chỗ nào khó chịu sao?"
"..." Thân hình Đinh Cửu Cửu cứng đờ, bắp chân dưới bàn cố gắng muốn rút về cũng dừng lại.
"Không có ạ."
Cô không đủ sức trả lời.
Lư Bình Hạo còn muốn mở miệng hỏi lại, chớp mắt Kiều Loan đầu bên kia đã lên tiếng hỏi: "Thầy Lư, sao hôm nay không thấy trợ giảng Tần tới tham gia hội nghị thường lệ ạ?"
Nhắc tới cái này, chân mày Lưu Bình Hạo bắt đầu nhíu lại khó chịu, mang theo chút bất mãn tích tụ, "Trợ giảng Tần của các em nói thân thể mình không thoải mái, đội hai bên này tạm thời do thầy trực tiếp phụ trách."
Đinh Cửu Cửu và những người khác cùng nhau đáp lời, lại không khỏi liếc chàng trai bên cạnh.
——
Rốt cuộc là thân thể Tần Minh Vũ không thoải mái hay là nhìn thấy một số người thì không thoải mái, e rằng cái này còn có phần đáng phải tìm tòi nghiên cứu...
Không đợi Đinh Cửu Cửu nghĩ xong, người bên cạnh bỗng nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của cô, trong mắt đen thâm thúy mang theo nụ cười.
"Đẹp không."
Môi mỏng khẽ mấp máy, chàng trai nhẹ híp mắt cười hời hợt, lười biếng làm khẩu hình với cô.
"......"
Đinh Cửu Cửu hao tổn phần lớn sức lực mới ngăn chặn bản thân suýt nữa cầm cây bút chọc lên tay.
Cô gái tức giận nghĩ luẩn quẩn trong đầu.
Thu phản ứng của Đinh Cửu Cửu vào mắt không sót chút nào, độ cong khoé miệng Hàn Thời càng không thể đè nén được.
"Khụ khụ —— "
Một góc khác, Kiều Loan đột nhiên dùng sức ho mấy tiếng.
Hàn Thời bịt tai không nghe thấy, ngược lại cuối cùng Tống Soái bên cạnh anh không nhịn được, ở dưới bàn khẽ đẩy anh một cái.
Hàn Thời rũ mắt xuống, thấy ngón tay đưa ra dưới bàn của Tống Soái đang liều mạng chỉ về hướng đối diện bọn họ.
Tầm mắt chàng trai nâng lên, đối diện với ánh mắt của Lư Bình Hạo không biết đã nhìn đến trên người anh bao lâu rồi.
Đối mặt hai giây, Hàn Thời bỏ cánh tay nửa chống trên mép bàn xuống, ngồi dựa lại trên ghế, ngón tay thon dài đan vào nhau đặt trước người ——
"Thầy Lư, có chuyện gì sao?"
Cây ngay không sợ chết đứng làm Kiều Loan bên cạnh toàn bộ quá trình đều cảm thấy hơi kính nể.
Chân mày Lư Bình Hạo nhảy lên, vừa mở miệng thì cửa phòng họp đột nhiên bị người ta gõ.
"... Vào đi."
Lư Bình Hạo đè nén sự nóng nảy trong mắt xuống, giọng nặng nề nói.
Cửa mở ra, một chàng trai cao lớn thò người vào ——
"Thầy Lư, thầy tìm em?"
Giọng nói này sạch sẽ rất êm tai, ba cô gái trong phòng đều theo bản năng quay đầu nhìn qua.
Mắt Kiều Loan lại càng sáng lên, nhưng sau đó biểu cảm lập tức rối rắm.
Người đến đúng là thân cao chân dài, mắt to mày rậm, xem như là một anh đẹp trai tiêu chuẩn về khí chất và tướng mạo... Đáng tiếc bao bọc bên ngoài anh đẹp trai chính là một làn da đen.
—— Còn không phải giống như mức độ đen bình thường.
"Ừ, vào đi Chu Thần."
Trông thấy người đến, chút u ám giữa hai đầu lông mày Lư Bình Hạo lập tức tiêu tan mấy phần.
Ông vẫy vẫy tay với chàng trai cao lớn ở cửa, đồng thời lúc đối phương nhẹ nhàng đi tới, giới thiệu với ba người Đinh Cửu Cửu ——
"Đây là giáo viên liên kết khu hỗ trợ dạy học ở nơi này của bộ phận chúng ta, Chu Thần. Em ấy xem như là đàn anh của ba người các em, cũng tốt nghiệp từ trường chúng ta, trước kia thật sự là một người trâu bò trong bộ phận phục vụ tình nguyện, không lớn hơn mấy tuổi so với các em... Này, Chu Thần, năm nay em bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi bốn, sau khi tốt nghiệp không có việc làm, sống lang thang hai năm, thầy không phải biết rõ sao?"
Chu Thần vừa mới xách cái ghế đến bên cạnh Lư Bình Hạo cười cười, ngược lại hàm răng chỉnh tề trắng như tuyết, chỉ là không biết bên trong có mấy phần công lao do làn da đen này làm nổi bật lên.
Lư Bình Hạo cười, "Hai năm nay nếu như em có thể coi là sống lang thang không nghề nghiệp, vậy làm cho những người khác không có khe hở chui xuống sao?"
Chu Thần cũng không tiếp tục mượn cớ hay khiêm tốn nữa, sờ sờ sau ót cười cười, hình như có chút xấu hổ, càng mang theo một loại khó hiểu giống như không khí dưới ánh mặt trời làm người ta không thể rời mắt.
Mắt Kiều Loan nhìn thẳng tắp.
Lư Bình Hạo quay đầu lại, "Đàn anh Chu này của các em lý lịch không tầm thường, tôi cũng không thể liệt kê từng cái với các em, sau này đi theo cậu ta học hỏi vài thứ mở mang chút kiến thức thì không có vấn đề gì. Ở phương diện hỗ trợ dạy học này kinh nghiệm của cậu ta so với tôi phong phú hơn, tôi phải chú ý tới việc khác ngoài đội hai, không thể thường xuyên ở đây, nếu như các em có vấn đề gì có thể trực tiếp tìm cậu ta."
"..."
Mấy người ào ào gật đầu, đặc biệt là Kiều Loan, tần số cũng sắp đuổi kịp máy phát điện.
Sau đó hội nghị thường lệ chính thức bắt đầu.
Sau khi quyết định chương trình và chi tiết sắp xếp hoạt động hỗ trợ dạy học một tuần, lại đưa ra thảo luận vài tình huống có thể đột ngột phát sinh, đã lần thứ ba Lư Bình Hạo cúp điện thoại gọi đến.
Chu Thần lật bảng thời gian trong tay lần nữa, thấy vậy nói với Lư Bình Hạo: "Thầy Lư, thầy bận thì đi đi, em thấy cơ bản cũng không có vấn đề gì. Còn lại chút thời gian, em làm quen với các đàn em một chút."
Lư Bình Hạo nghĩ ngợi hai giây, gật gật đầu, "Tôi phải đến phòng bên cạnh ngay, có người trên trấn đến tìm, có vấn đề gì thì các em gọi tôi."
"Vâng, yên tâm đi thầy Lư."
Kiều Loan hưởng ứng vô cùng nhiệt tình.
Ngược lại Lư Bình Hạo bị giọng nói này làm kinh ngạc, khó hiểu nhìn Kiều Loan, mới lấy tài liệu trước mặt đứng dậy ra khỏi phòng họp tạm thời.
Cánh cửa sau lưng Lư Bình Hạo khép lại, trong phòng họp yên tĩnh hai giây, ánh mắt Chu Thần quét một vòng qua bàn tròn, sau đó cười nói: "Các em không cần gò bó, cũng đừng xem anh như giáo viên —— mặc dù anh lớn tuổi hơn, nhưng cũng không muốn bị gọi là già."
Kiều Loan tiếp lời, cười hì hì, "Vậy bọn em gọi ngài thì thế nào ạ?"
"Cũng đừng gọi 'Ngài', Chu Thần vui vẻ cười, "Gọi đàn anh đi".
Kiều Loan mặt mày hớn hở: "Ôi, chào đàn anh Chu!"
"Ừ," Chu Thần đặt tài liệu trong tay xuống, "Sau này chúng ta sẽ có hai tháng hợp tác, anh cảm thấy trước tiên vẫn nên tìm hiểu nhau một chút thì tương đối tốt —— trước đó thầy Lư cũng đã giới thiệu về anh, nhưng các em chỉ cần nghe tên và tuổi tác là đủ rồi ha ha."
Kiều Loan không nén được tò mò, "Đàn anh, anh tốt nghiệp hai năm đi làm gì thế ạ, dâng hiến cho núi cao sao??"
"Anh tới chỗ này cũng là chuyện mới một tháng trước thôi, thầy Lư nói kinh nghiệm anh phong phú, chẳng qua là lúc trước anh ở trường thường xuyên dẫn đội đi hoạt động hỗ trợ dạy học."
"Oa, vậy đã cực kỳ tuyệt rồi."
Ngay cả Viên Họa bên cạnh cũng không nhịn được nói: "Đúng vậy đàn anh, dẫn đội thông thường đều là trợ giảng trở lên, khi đó anh vẫn là sinh viên chưa tốt nghiệp đã bắt đầu dẫn đội rồi sao?"
Chu Thần nói đùa, "Thời thế không anh hùng thằng nhóc cũng thành danh thôi, bốn năm trước giáo viên trong trường bằng lòng tới vùng núi cũng không nhiều."
Sau đó anh chuyển đề tài câu chuyện, "Đừng chỉ nói tới anh, các em giới thiệu đơn giản về mình thử xem, ít nhất cũng để anh biết tên của các em chứ."
Kiều Loan vụt một cái giơ tay lên, "Em, em đầu tiên. Em tên Kiều Loan, Kiều trong Kiều gia đại viện, Loan trong hồ loan [1]. Ở quê của bà nội em, sau nhà chính là cảnh vịnh nước thiên nhiên, ông nội em nói Kiều Hồ khó nghe, nên đặt cho em cái tên này."
[1] Kiều gia đại viện: khu vực có nhiều gia đình họ Kiều; hồ loan: vịnh nước, hồ nước.
Chu Thần cười gật gật đầu, ánh mắt chuyển sang bên cạnh.
"Em là Viên Họa, Hoạ trong bức tranh." Viên Họa hơi do dự, vẫn đỏ mặt giải thích, "Tên là ba em đặt, ông nói hy vọng sau này em lớn lên sẽ đẹp giống như người trong tranh vậy..."
Chu Thần cười: "Vậy nguyện vọng của chú đã thực hiện được rồi."
Lời khen này tự nhiên lại thẳng thắn, không có chút cợt nhả nào. Chu Thần cũng không dừng quá lâu, chuyển sang hướng đối diện, "Em thì sao?"
"..."
Đinh Cửu Cửu còn đang cố gắng đấu tranh với cặp chân dài không có chỗ để dưới bàn hoàn hồn, mắt hạnh hơi cong, "Đinh Cửu Cửu, Cửu là số chín viết hoa."
Hiếm khi Chu Thần sửng sốt.
"Cái tên này cũng có ngụ ý gì sao?"
Lần này đến lượt Đinh Cửu Cửu ngập ngừng nhưng cũng chỉ chốc lát, cô gật đầu, "Cái tên 'Cửu Cửu' này là mẹ em đặt, bà ấy nói hy vọng sau khi em lớn lên hạnh phúc mỹ mãn, thật dài thật lâu."
Chương 23: jianfei
"Là vậy sao..."
"Đàn anh, sao anh chỉ hỏi ngụ ý tên của Cửu Cửu vậy?" ánh mắt Kiều Loan nhìn Chu Thần kỳ lạ.
"..."
Người nào đó bên cạnh vẫn luôn hồn nhiên như ngoài cuộc thân hình hơi đình trệ, sau đó chậm rãi nâng mắt lên nhìn qua.
Chu Thần cười rực rỡ: "Đừng hiểu lầm. Chẳng qua anh nhớ Cửu là chỉ một loại đá nhìn giống như ngọc, có hơi khó hiểu tại sao lại đặt cái tên như vậy cho một cô gái."
Đinh Cửu Cửu: "Đàn anh thật là thông thái, Cửu ý ban đầu đúng thật là chỉ một loại đá màu đen nhạt rất giống ngọc."
Ánh mắt Chu Thần đã xuôi theo cô gái rơi vào người chàng trai bên cạnh.
Chỉ là vừa nhìn qua, anh đã cảm thấy trong cặp mắt đào hoa kia giống như xẹt qua chút ác liệt ngủ đông.
Sau khi ngơ ngác, Chu Thần mới cười hỏi: "Vậy em trai khoá dưới này tên gì?"
"..."
Người ngồi đằng kia rũ mắt xuống. Một lúc sau, môi mỏng giật giật mới cất giọng hời hợt, lười biếng, cười như không cười.
"Hàn Thời. Thời trong đá màu đen nhạt."
Tống Soái ngồi bên cạnh: "? ? ? ? ? ? ?"
=======================================
Cợt nhả vẫn là tiểu Hàn Tổng của mọi người cợt nhả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...