Chương 15: Ngày đầu tiên hỗ trợ dạy học, một người vắng mặt
Trải qua một buổi sáng giày vò, cuối cùng Đinh Cửu Cửu và Hàn Thời mới ngồi xe cứu viện đến trong thôn nơi hỗ trợ dạy học.
Vừa xuống xe, cô đã gặp Lư Bình Hạo và những sinh viên khác đang "xếp hàng chào đón".
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cửu Cửu! Cậu không sao chứ??"
Kiều Loan vọt tới đầu tiên, kéo tay Đinh Cửu Cửu xoay người mấy vòng, chắc chắn trên người cô gái không có vết thương nào bên ngoài, cô ấy mới thở dài nhẹ nhõm ——
"Thật là hù chết mình... Vận khí này của cậu là thế nào, sao hết lần này đến lần khác lại để cậu gặp phải sạt lở đất chứ?"
Đinh Cửu Cửu dở khóc dở cười mặc cho Kiều Loan lật qua lật lại mình mấy lần, "Mình thật sự không có chuyện gì, trừ chạy có chút mất sức, những thứ khác đều rất tốt."
Lúc này Lư Bình Hạo cũng đã đi đến bên cạnh hai cô gái, thấy Đinh Cửu Cửu không có việc gì, ấn đường u ám của ông cũng thả lỏng rất nhiều ——
"Xác thực không bị thương?"
"Dạ, không bị thương. Làm thầy Lư lo lắng rồi, trở về em nhất định tự giác nộp bản báo cáo."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"..."
Lư Bình Hạo vui vẻ yên tâm nhìn cô bé.
——
Tai nạn lớn như vậy, ông coi như là giáo viên phụ trách nhất định là sứt đầu mẻ trán, cho dù học sinh không xảy ra chuyện gì, báo cáo giải thích liên quan một phần cũng không thể thiếu được; hiếm thấy cô bé trước mặt có một tư tưởng nhanh nhẹn, ngay cả việc này cũng có thể nghĩ ra được.
Sau đó, Lư Bình Hạo lại nhíu mày, nhìn sau lưng Đinh Cửu Cửu, hỏi: "Bạn sinh viên kia đi cùng em đâu rồi, cậu ta thế nào?"
Trên thực tế, không cần Đinh Cửu Cửu trả lời, Lư Bình Hạo cũng đã nhìn thấy ——
Sau khi Đinh Cửu Cửu xuống xe, Tống Soái cũng chờ bên cạnh bước nhanh về phía trước. Tống Soái thò đầu thấy rõ người trong xe, vẻ lạnh nhạt nghiêm túc trên mặt cuối cùng cũng chuyển thành thoải mái, anh ta đặt tay lên nóc xe, thở dài.
"Tiểu Hàn tổng, ngài 'xuất cung' một chuyến này, thật đúng là tình hình chồng chất mà, thiếu chút nữa tôi cho rằng mình phải đến trước mặt em gái Như Vũ tự sát để tạ tội với cậu.”
"..."
Cặp chân dài hơi cong lên giẫm xuống ngoài xe, bóng người thon dài khom lưng ra khỏi xe.
Ánh mắt Hàn Thời lướt nhanh qua chỗ cô gái đưa lưng về phía mình, sau đó trở lại trên người Tống Soái, anh cất giọng giễu cợt, giọng điệu buông tuồng, hời hợt, lười biếng.
"Tự mình đoạn tuyệt cũng tốt, khỏi phải gây hoạ cho con gái."
Tống Soái bị anh làm bực bội, mặt cũng đỏ lên, "Không phải —— tiểu Hàn tổng, chúng ta cần nói lý lẽ, tôi có thể có tài nghệ cao như cậu đi gây hoạ cho cô gái nhỏ sao?"
"... Tôi?" Chàng trai cười như không cười, ý vị không rõ, "Tôi không có tài nghệ. Tôi muốn lấy thân báo đáp, có người còn chê tôi lấy oán báo ơn."
Tống Soái: "—— Ha ha???"
Cách đó không xa trước mặt, bóng lưng Đinh Cửu Cửu đưa về phía này cứng đờ, sau đó đưa tay kéo Kiều Loan còn muốn nói gì đó, "Ba lô của mình không phải cởi ra còn để ở chỗ cậu sao, đưa mình đi lấy một chút đồ nhé?"
Nói xong không bao lâu, bóng lưng cô gái đã biến mất trong tầm mắt.
... Chạy thật nhanh.
Trong con ngươi Hàn Thời lướt qua chút cảm xúc tối đen.
"Tiểu Hàn tổng, lại nhìn cái gì thế? Sao vừa mới xuống xe đã thất thần... Cậu hẳn là không bị đất đá sạt lở đập vào đầu, để lại nội thương gì chứ??"
"..." Hàn Thời thu ánh mắt lại, nhìn lướt qua người Tống Soái, hiếm khi không so đo với cậu ta, "Chuyện lần này, không lộ ra tin tức gì chứ?"
"Cậu đã sớm nói, tôi nào dám truyền ra ngoài?" Tống Soái nói: "Kể cả em gái Như Vũ ở bên trong một mực quấn lấy tôi hỏi, nhưng một chữ tôi cũng không nói —— nếu không bây giờ ở chỗ này chờ cậu, có thể chỉ có một người là tôi sao?"
Nghe được câu trả lời, Hàn Thời tùy ý "Ừ" một tiếng.
Tống Soái gãi gãi đầu, "Nhưng tôi không hiểu quá rõ, chuyện cậu gặp sạt lở đất lần này cũng không tệ, tại sao phải giấu giếm? Nếu người nào có thể truyền đến tai ông cụ nhà cậu, vậy bọn họ nhất định sẽ hủy bỏ mệnh lệnh không để cậu ở lại trong vùng núi này nữa."
Giọng nói kích động, Tống Soái cảm khái nhưng suy nghĩ đã ra khỏi miệng:
"Ở nhà họ Hàn cậu coi như là con cháu duy nhất, thật sự bị trầy xước một chút, bọn tôi cũng phải liên lụy bị trong nhà lột mất một lớp da! Như vậy cũng thật quá —— "
Nói đến một nửa, trong đầu Tống Soái đột nhiên tỉnh ngộ.
... Anh ta kích động một chút mà quên mất, cơ bản Hàn Thời nói không phải là chuyện này.
Tống Soái cảm thấy da gà sau lưng mình đều sắp nổi lên rồi, ngậm miệng không lên tiếng cẩn thận nhìn Hàn Thời.
Nhưng làm anh ta bất ngờ chính là, trên khuôn mặt đẹp mắt thanh tú của chàng trai, anh ta lại không thể nhìn ra chút tức giận rõ ràng nào.
——
Nói cách khác, tâm tình trước đó của tiểu Hàn tổng nhà bọn họ... vậy mà lại rất tốt??
Đã gặp phải sạt lở đất mà tâm tình còn đặc biệt tốt, có lẽ thật sự là đầu óc bị thương rồi...
Mà Hàn Thời giống như chưa từng nghe thấy nửa đoạn lời nói sau của Tống Soái, chỉ có môi dưới hơi cong lên.
"Vì vậy càng không thể để cho bọn họ biết."
"... Hả?" Tống Soái chột dạ ánh mắt nhìn qua chỗ khác, cười giỡn nói: "Cậu đừng nói với tôi cậu trải qua một trận lễ rửa tội sạt lở đất, hun đúc lên tình cảm sâu đậm cả thể xác và tinh thần, quyết định ở lại chỗ núi cao này cống hiến nha."
Hàn Thời không nói đúng sai chỉ gật gật đầu.
"Lý do này nghe không tệ. Nếu như sau này bại lộ, vậy cậu chỉ cần giải thích như vậy."
Nói xong, một tay chàng trai đút vào túi quần, một cái tay khác xoa xoa cổ thon dài đi vào trong, giọng nói cũng khôi phục thành giọng điệu lười biếng cười như không cười mà Tống Soái quen thuộc ——
"Hai ngày nay hầu như không ngủ, đừng để người khác quấy rầy tôi. Nếu không... lúc tôi ném người vào trong khe núi, cũng không phân biệt cha mẹ bọn họ là ai đâu."
"... Được, Hàn gia ngài nghỉ ngơi cho khoẻ."
Nửa là đùa giỡn nửa là chế giễu nói theo một câu, ngược lại Tống Soái thật sự không dám theo sau nói thêm gì nữa.
Sau khi thấy người kia đi xa Tống Soái quay người lại, vả nhẹ lên miệng mình, nhỏ giọng tự trách: "Cái miệng này của mày, nói cái gì mà con trai duy nhất, tự mình tìm chết sao..."
"..."
Bên kia, Đinh Cửu Cửu giống như kéo Kiều Loan chạy nạn đi vào cửa sắt lớn trước mặt đám sinh viên, cho đến khi liên tục đi tiếp mấy mét, cô mới đột nhiên lấy lại tinh thần.
"Không phải chúng ta phải đến ở nhờ nhà thôn dân địa phương sao? Đây là..."
Trước mặt là một toà nhà tứ hợp viện, lúc này Đinh Cửu Cửu và Kiều Loan đang ở trong sân lớn bốn mặt tường lầu vây kín xung quanh. Tòa nhà này mặc dù được sửa sang không thể so với trang trí tinh xảo của thành phố lớn, nhưng ở một vùng núi sâu thế này phóng tầm mắt nhìn ra ngoài cũng không thấy được nhà cửa ba tầng nào, hiển nhiên là một sự tồn tại vô cùng hiếm thấy.
Mà hiếm thấy, đa số thời điểm có nghĩa là đắt tiền.
Giống như nghe được ý ngầm trong lời nói của Đinh Cửu Cửu, Kiều Loan cười nói: "Bộ phận phục vụ tình nguyện của chúng ta nhất định là không đào được kinh phí này —— cậu đừng thấy toà nhà này bình thường, nhưng khách sạn này xem như đẳng cấp năm sao ở đây, giá cả thuê toàn bộ phòng có thể hù chết người ta."
"Chỗ này là khách sạn?" Đinh Cửu Cửu ngạc nhiên hỏi. Sau đó cô lấy lại tinh thần, "Thuê toàn bộ? Ai thuê?"
Kiều Loan: "Trừ đám thiếu gia tiểu thư kia, còn có thể là ai? Trước đó cậu không nhìn thấy, lúc xe vừa mới ngừng lại trong thôn, biểu cảm của đám thiếu gia tiểu thư kia từng người một đều giống nhau, mình thấy nếu lùi lại bảy tám năm về trước, có lẽ bọn họ đã khóc lóc ồn ào đòi về nhà."
"Cho nên bọn họ đã thuê nơi này sao?"
"Thật ra không phải tất cả mọi người thuê, bên trong có một chàng trai dẫn đầu tên 'Tống Soái' chi tiền —— chính là người dáng dấp cũng không tệ lắm đáng tiếc vóc dáng có chút thấp đó."
Đinh Cửu Cửu: "..."
Nhờ phúc của người nào đó, không cần Kiều Loan nhắc nhở, cô cũng biết là người nào.
"Thầy Lư cũng đồng ý?"
"Thầy Lư đương nhiên đồng ý!"
Kiều Loan vừa nói ra, âm lượng giọng nói bất giác có chút cao, vội vàng đè thấp âm lượng xuống ——
"Cậu không biết, trong thôn có một bộ phận thôn dân căn bản không muốn thu nhận chúng ta ở, cũng có thể hiểu được mà, phiền phức lại giày vò... Hơn nữa các bạn học cũng đều từ thành phố đến, coi như không so được với những thiếu gia tiểu thư được chiều chuộng kia, nhưng vẫn là chịu không được cực khổ. Anh trai nhỏ đẹp trai kia chịu bỏ tiền, vừa vặn dễ dàng giải quyết một phiền phức lớn cho thầy Lư, khẳng định là thầy ấy đồng ý."
Đinh Cửu Cửu gật gật đầu, không nói gì nữa.
Kiều Loan cực kỳ hứng thú kéo cô: "Cậu và mình còn có Viên Họa được phân ở cùng một phòng, đi, mình dẫn cậu đi xem —— mặc dù không so được với khách sạn ở thành phố lớn, nhưng ở đây so với trong tưởng tượng của mình tuyệt đối tốt hơn gấp trăm lần!"
Đinh Cửu Cửu cười cùng Kiều Loan bên cạnh đi lên lầu, "Như cậu tưởng tượng là thế nào?"
Kiều Loan dừng chân, ưỡn ngực, lấy hơi, thở dài ——
"Tháng tám, thu cao, gió thét già
Cuộn mất ba lớp tranh nhà ta..."*
Đinh Cửu Cửu bật cười, "Cậu đúng là nghịch ngợm, đi thôi."
*(Bài ca nhà tranh bị gió thu phá - Đỗ Phủ. Nguồn thivien.net)
*
Nghỉ ngơi một buổi trưa, khoảng hai giờ rưỡi chiều, Đinh Cửu Cửu bị Kiều Loan gọi dậy.
"Trong nhóm thầy Lư bảo chúng ta xuống dưới lầu tập hợp, chuẩn bị phân công 'khu vực tác chiến' đó."
"Cái gì... 'khu vực tác chiến'?" Cô gái ngủ đến đầu óc lờ mờ bò dậy từ trong chăn, mắt hạnh nửa mở, vô tội mơ màng lại đờ đẫn.
Thấy cô gái dáng vẻ ngây ngô như con chồn Meerkat, Kiều Loan cười muốn xỉu.
Còn Viên Họa bên cạnh cũng không nhịn được cười nói: "Hôm qua lúc đến thầy có đề cập tới, mỗi sinh viên phụ trách vài hộ gia đình, ngoại trừ phải đôn đốc con cái những nhà đó đi học, còn phải đúng giờ đến nhà thôn dân giúp đỡ."
"..."
Lúc này Đinh Cửu Cửu mới chậm rãi từ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê lấy lại tinh thần.
Lúc này Kiều Loan thật vất vả mới ngừng cười được, chế nhạo Đinh Cửu Cửu: "Vừa rồi mình mới nhoài người ra hành lang bên cạnh nhìn giúp cậu, các thành viên trong nhóm cậu đều đã đến, có lẽ tổ trưởng là cậu đây còn khoan thai tới chậm đấy."
Viên Họa cũng cười, dịu dàng nói: "Nhất định là trên đường đi hôm qua và hôm nay Cửu Cửu bị giày vò quá nhiều, Kiều Loan cậu cũng đừng trêu chọc làm khó cậu ấy nữa... Nếu không phải thầy Lư nghiêm lệnh phải chụp một tấm hình tập thể tất cả đều ở đây để gửi cho thầy ấy, thấy cậu ngủ sâu như vậy, mình cũng không muốn gọi cậu dậy rồi."
"...Thầy Lư không ở đây sao?"
Đinh Cửu Cửu đã đi vào phòng vệ sinh chuẩn bị rửa mặt hơi sững sờ hỏi.
"Ừ, sáng sớm hôm nay thầy ấy đã vào trong trấn rồi —— sao vậy, cậu có chuyện tìm thầy ấy sao?"
Đinh Cửu Cửu mở vòi nước, vốc một vốc nước lên mặt, chần chừ nói: "Không biết trước khi thầy ấy đi, có phân công xong tổ trưởng nhóm bốn hay không."
"Nhóm bốn, nhóm bốn cái gì —— "
Tiếng nói Kiều Loan dừng lại, sau đó đã kịp phản ứng, tiếp theo nhức đầu nhíu mày, "... Hỏng rồi, hôm qua chỉ sốt ruột cho cậu và anh đẹp trai kia, hơn phân nửa thầy Lư đã quên mất chuyện này... Với tính cách của trợ giảng nhỏ, đúng thật là không xác định đàn áp được đám đại thiếu gia tiểu thư kia."
Viên Họa cũng nhíu mày, cùng lúc nói: "Kiều Loan, cậu đừng gọi thầy Tần như vậy, để người khác nghe không tốt." Cô ấy chuyển đề tài, "Nhưng mà chuyện này quả thật làm người ta lo lắng mà."
"..."
Trong lòng ba vị tổ trưởng đều lo lắng, xuống lầu nhìn một chút, lại đều có chút bất ngờ.
——
Đừng nói, đãi ngộ đặc biệt của 'nhóm bốn' này thật đúng là rất đầy đủ.
Mặc dù nhìn mỗi người biểu cảm đều không tốt, vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng cuối cùng cũng xếp thành một hàng, nhìn từng người không có ai đứng lệch ra ngoài ba nhóm phía trước...
Ánh mắt Đinh Cửu đột nhiên dừng lại.
Hai giây sau, cô lại quan sát 'nhóm bốn' lần nữa, sau đó trong lòng buông tiếng thở dài nho nhỏ, chịu đựng xúc động che mắt.
Kiều Loan và Viên Họa bên cạnh cũng phát hiện.
Kiều Loan: "Í... Sao mình đếm tới đếm lui, anh đẹp trai kia không thấy tới nha?"
Viên Họa gật đầu: "Quả thật không tới."
Đứng hàng đầu trước đội ngũ, vẻ mặt Tần Minh Vũ so với bọn họ cũng xoắn xuýt hơn nhiều.
Nhìn vào danh sách so sánh một lần, vẻ mặt anh ta xoắn xuýt hỏi Tống Soái đứng đầu 'nhóm bốn' ——
"Trong nhóm mọi người, bạn học 'Hàn Thời' đó, là vẫn chưa xuống sao?"
Tống Soái cười híp mắt, "Báo cáo thầy, cậu ấy đi ngủ đấy. Chắc là không xuống được."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hàn tổng: Không dậy nổi, ai gọi tôi tôi ném vào trong khe núi. [tàn bạo.jpg]
99: Tôi nghe không rõ, anh lặp lại lần nữa.
Tiểu Hàn tổng: Anhhhhhhhhhhhhh không dậy nổi, chỉ có nàng dâu của anh gọi anh mới dậy. [ngoắc đuôi mong chờ.avi]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...