Yêu Em Không Cần Vội (Khuynh Thành Là Em)

Buồn chán bước vào phòng ăn, Băng Hi nhìn không khí ồn ào ở đây không khỏi nhíu mày. Trừ tên hội trưởng Mạc Ngôn kia ra cô từ lúc chuyển tới đây vẫn không thể gần gũi với một người nào, điều này lại khiến cô nghĩ đến câu nói của một người:"Em sinh ra đúng là kiêu ngạo đã trở thành bản năng bẩm sinh rồi!"

Chỉ có điều quan hệ giữa anh và cô không còn như trước rồi, hồi ức chỉ là nền tảng của quá khứ mà thôi. Bỗng có một cô gái tiến lại gần trên tay còn cầm đĩa thức ăn.

"Choang"

Nheo mắt nhìn cô gái trước mặt rồi nhìn xuống vết nhơ trên bộ đồng phục khuôn mặt dần trở nên lạnh băng. Cô ghét nhất là người chạm đến giới hạn chịu đựng của mình. Bàn tay bất giác nắm chặt, gương mặt ngẩng cao kiêu ngạo mà nhìn một cách lạnh lùng.

"Cô vừa làm cái gì?"

"Sao?''

"Bốp" Băng Hi không chần chừ thẳng tay cho cô ta một cái tát, thái độ của cô gái kia không hề có cảm giác hối lỗi mà ngược lại giọng điệu còn có vẻ khiêu khích.


Cô gái kia bị tát, khuôn mặt ửng đỏ hiện rõ sự kinh ngạc trừng mắt lại nhìn Băng Hi.

"Cô dám đánh tôi!"

"Cô là ai?" Trực tiếp bỏ qua câu nói vừa rồi của cô ta, Băng Hi nhìn người trước mặt ánh mắt càng trở nên lạnh lùng.

"Quả nhiên Dương gia nuôi con sâu gạo mười mấy năm như cô thật lãng phí!"

"Dương Thẩm Nhã?"

"Cuối cùng cũng nhớ ra sao?"

Băng Hi nhìn thái độ của của người trước mặt càng cảm thấy thật đáng coi thường lạnh nhạt đáp lại.


"Thì sao?"

"Dương Băng Hi cô vẫn còn đứng đây kiêu ngạo được sao? Tôi thật khâm phục độ mặt dày của cô rồi, đúng là mẹ nào con đấy!"

Một lần nữa không ngần ngại thẳng tay cho cô ta cái tát, cô cũng có thể cảm nhận được bàn tay mình đau rát nhưng đối với con người như vậy cô muốn bỏ qua thật là quá dễ cho cô ta. Từng bước tiến gần Băng Hi lạnh nhạt nhìn cô ta khóe miệng nhỏ nhắn gằn từng chữ.

"Tôi làm sâu gạo thì thế nào! Chẳng phải vẫn có ích hơn cô sao!"

Sau đó bỏ lại trong phòng ăn một mảng yên tĩnh Băng Hi một mạch đi thẳng ra ngoài, vừa ra đến cửa thì một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.

"Đứng lại" Băng Hi quay lại trừng mắt nhìn Mạc Ngôn, khuôn mặt vẫn mang vẻ kiêu ngạo mĩ miều. Không quan tâm đến ánh cô đang nhìn anh, Mạc Ngôn chậm rãi nói.

"Hai người đi theo tôi viết bản kiểm điểm"

"Thích anh tự viết đi, phiền hà gì tôi!"

Nói xong không nể nang gì cô quay người bước đi, cô bây giờ không có tâm trạng đôi co với anh ta, cô nhất định không để yên cho người hôm nay làm dơ đồ của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui