Yêu Em Không Cần Vội (Khuynh Thành Là Em)
Theo phản xạ Băng Hi lùi lại mấy bước, nhưng rốt cuộc vẫn là không tránh được ánh mắt trầm tĩnh mang theo kiên định của anh. Anh bước tới gần cô, giọng nói trầm thấp đầy dụ hoặc vang lên.
"Băng Hi, về thôi. Ở đây không an toàn."
Nghe thấy câu nói này, Băng Hi hốt hoảng càng lùi về sau, ánh mắt nhìn anh đầy vẻ phòng bị, khẽ lên tiếng.
"Về làm gì? Để các người tiếp tục lừa gạt?"
Nghe câu nói này, chân mày của anh lập tức nhíu lại thành một đường, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào cô. Mọi biểu cảm của cô đều bị anh thu hết trong tầm mắt, cô rõ ràng đang sợ hãi. Chả nhẽ cô đối với anh lại sợ hãi như vậy? Mấy ngày nay cô lại gầy đi, đến chiếc cằm xinh đẹp cũng trở nên nhọn hơn rất nhiều, rõ ràng là đồ ăn owr đây không hợp khẩu vị của cô. Xa anh mấy ngày cô đã trở nên như vậy, cho nên hôm nay anh nhất định bằng mọi cách đem cô trở về.
Một lúc sau chân mày cũng từ từ dãn ra, giọng nói mang theo chút ẩn nhẫn cùng đau lòng vang lên.
"Tôi lừa gạt em khi nào? Vấn đề này em chưa từng hỏi tôi, tôi cũng chưa từng bóp méo sự thật này. Vậy mà em dám nói tôi gạt em rồi bỏ đi. Xem ra là tôi nuông chiều em quá rồi!"
Băng Hi bị lời anh nói làm cho nhất thời cứng họng. Anh nói đúng, anh không lừa cô, cô cũng chỉ là không có chỗ chút giận nên mới đổ hết lên đầu anh. Nhưng mà anh lại giấu cô sự thật này, anh bảo cô làm sao chấp nhận đây. Vì thế Băng Hi khẽ nắm chặt tay, hít thật sâu lấy ra can dảm để nói.
"Nói xong chưa? Xong rồi thì mời anh về cho, nếu không tôi lập tức gọi bảo vệ."
Câu nói vừa dứt, Băng Hi trong lòng kinh hãi nhìn khuôn mặt anh dầm xám lại, cô biết anh đang tức giận nhưng chưa lại chưa thấy anh tức đến mức này. Xong rồi. Tiếp theo anh sẽ làm gì cô đây? Bước chân theo bản năng lại lùi tiếp mấy bước nữa cho đến khi cả người chạm vào bức tường lạnh lẽo mới biết cô thật sự là hết đường để lui thật rồi.
Tú Khang nhìn cô gái nhỏ, sắc mặt có chút trắng bệch, mấy hôm nay quả nhiên lá gan của cô đã to lên rất nhiều, bây giờ còn lên tiếng đuổi anh.
"Tôi đã có thể vào đây thì em nghĩ bảo vệ còn có thể làm gì tôi?"
"Anh muốn gì?"
"Lại đây."
Vẫn là giọng điệu ra lệnh nhưng cô thể cảm nhận ngữ khí đã dịu đi rất nhiều. Ánh mắt của anh khiến cô không có cách nào kháng cự, đôi chân vô thức bước lên tiến gần về phía anh. Đúng thế, cô sợ anh, ở bên anh một thời gian cô đương nhiên biết tính cách anh như thế nào. Và Băng Hi cũng biết được đối với những người như vậy không thể lấy cương để đối cương, nếu không như thế, kết cục khẳng định rất thảm hại. Nếu cô bây giờ còn chọc anh tức một lần nữa thì cô cũng không dám chắc bản thân sẽ rơi vào hoàn nào.
Càng tiến gần về phía anh, cô càng cảm thấy hít thở trở nên khó khăn, cuối cùng là không dám đối mặt, cô chỉ có thể cúi đầu nhìn chân mình ngày càng gần anh. Nhưng kết quả anh lại khiến cô vô cùng bất ngờ, dường như nagy lập tức anh cầm lấy tay cô kéo lại khiến cả người cô lọt vào lòng anh. Cánh tay anh dài rộng cùng rắn chắc ôm trọn lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, anh ôm rất chặt, cô dường như không hề có cơ hội phản kháng đành bỏ mặc cho tình huống hiện tại tiếp tục trôi qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...