Yêu Em Không Cần Vội (Khuynh Thành Là Em)

Sáng hôm sau, ánh sáng nhẹ bao phủ khắp không gian, làn gió ban mai nhẹ đưa đẩy tạo ra cảm giác trong lành, thanh khiết. Cuối cùng xe cũng dừng lại trước tòa cao ốc kia, Nếu không phải hôm nay Băng Hi đến đây thì chắc còn không biết được sự nghiệp của nhà họ Dương lại phát triển mạnh đến mức này.

Băng Hi khẽ hít một hơi sâu, sau đó ung dung bước vào. Quả nhiên là không khí của nơi làm việc, người ra người vào vô cùng bận rộn. Quan sát một lượt xong Băng Hi tiến về phía cô tiếp tân kia đang nở nụ cười ngọt ngào chuyên nghiệp của mình.

"Xin chào. Tôi có thể giúp được gì cho tiểu thư?"

"Tôi tới gặp Phong tổng. Anh ấy là việc ở đâu?"

Nghe xong câu nói này, ánh mắt cô tiếp tân rõ ràng tỏ ra nghi hoặc nhìn Băng hi.

Hôm nay cô chỉ mặc chiếc váy voan dài qua đầu gối giản dị hoàn toàn không thể gây sự chú ý. Vậy mà từ lúc bước vào không biết là bao nhiêu ánh mắt nhìn cô như người ngoài hành tinh mới xuất hiện, ngay cả người tiếp tân bây giờ cũng nhìn cô với ánh mắt như vậy thực khiến cô không hề thấy dễ chịu một chút nào. Đến khi Băng Hi khẽ nhíu chân mày, cô tiếp tân mới vội vàng mở lịch trình ra xem rồi ngọt ngào nói:

"Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước không ạ?"


"Có."

"Vậy mời tiểu thư lên tầng 46, Phong tổng đang làm việc ở đấy."

"Cảm ơn."

Băng Hi khẽ gật đầu đáp lại sau đó quay người tiến về phía thang máy. Khi cánh cửa thang máy chuẩn bị khép lại, cô bỗng nghe thấy một giọng nam vang lên.

"Mỹ nhân, xin chờ chút."

Đúng lúc này, cánh cửa một lần nữa lại mở ra, tiếp đó là một nam nhân cao lớn bước vào. Trông anh ta rất trẻ lại có khí chất của một thương nhân nên Băng Hi nghĩ người này đang giữ chức vụ không nhỏ. Người đàn ông nhìn vào bảng hiển thị trên thang máy sau đó nhìn sang Băng hi nở một nụ cười thân thiện, hòa nhã nói.

"Mỹ nhân, em cũng lên tầng 46 sao?"

"Đúng vậy." Băng Hi đối với anh ta một mực bình thản, chỉ thản nhiên đáp lại.

"Tôi chưa gặp em bao giờ. Em là nhân viên mới sao?"

Băng Hi nhìn nụ cười đạo mạo của anh ta rồi nhìn cách ăn mặc, áo vest, caravat chỉnh tề hơn nữa dáng vẻ là chắc chắn là người của công ty. Trong đầu liền nảy ra một ý nghĩ, thế là cô hướng anh ta mỉm cười lịch sự đáp.


"Để an thất vọng rồi. Tôi là đối tác làm ăn của công ty các anh, không phải nhân viên mới."

Bị câu nói của Băng Hi làm cho kinh ngạc, anh ta không thể nào kìm chế được vẻ ngạc nhiên,sau đó ánh mắt có chút thất vọng hỏi lại.

"Em là đại diện của Picass sao?"

"Đúng vậy."

"Thật xin lỗi, lúc nãy tôi hơi thất thố, mong em bỏ qua."

Nhìn anh ta nở nụ cười ái ngại, giơ tay ra, Băng Hi cũng cười lại bắt tay anh rồi bình thản nói.

"Không sao. Thật không ngờ nơi làm việc như thế này còn có người nào nhiệt tình như vậy."

"Có gì đâu. Nhưng tôi không ngờ là bên đối tác lại có người đại diện vừa trẻ lại xinh đẹp thế này."


"Anh quá khen rồi."

"Tôi là phó tổng ở đây, rất vinh hạnh được chào đón đối tác của mình."

Băng hi khẽ gật đầu rồi quay qua hướng khác, khóe miệng cong cong mà nhếch lên.

"Ding"

Thang máy cuối cùng cũng lên đến nơi phát ra tiếng kêu khi mở cửa, Băng Hi tiến về phía trước bỏ lại vị phó tổng đang lắc đầu nuối tiếc ở đằng sau. Với dáng vẻ của cô gái này anh thật sự không ngờ tới, ban đầu còn tưởng em gái tới thăm người thân nên cố tình trêu chọc cô một chút nhưng lời mà cô vừa nói ra lại khiến anh ta không tin được. Đến ngay cả cách ăn mặc và khuôn mặt kia thực quá trẻ, vẫn không thể nào trùng khớp với ba từ người đại diện kia. Xem ra anh không có cơ hội mà làm quen với người ta rồi.

Một ý nghĩ nữa bỗng hiện lên trong đầu anh. Tên tổng giám đốc kia thấy cô gái trẻ đẹp như vậy nhất định sẽ giở trò, anh đây nhất định không thể để cho hắn ta toại nguyện, nhất định không để hắc thừa cơ lợi dụng mỹ nhân đó được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận