Yêu Em Không Cần Vội (Khuynh Thành Là Em)
Chọc giận Mạc Ngôn nhưng Băng Hi vẫn chẳng cảm thấy tâm trạng đỡ hơn chút nào, cuối cùng cô đành đứng dậy. Đôi chân mới đi được mấy bước bỗng dưng có người tiến đến giọng nói vang lên sau lưng cô.
"Dương Băng Hi."
Băng Hi quay người liền nhìn thấy cô gái đang thong dong tiến về phía mình. Đến khi cô gái đó tới gần Băng Hi vẫn không thể biết được mình với cô gái đó có quan hệ gì.
"Xem ra không hận ra tôi thật rồi."
Cô gái đó nói với giọng đầy tiếc nuối, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt lấp lánh nhìn Băng Hi. Anh mắt này liền khiến Băng Hi giật mình, người trước mặt cô bây giờ chính là cô gái trong bữa tiệc hôm nọ.
Hai người ngồi trên bãi cỏ, nhìn ánh nắng bao trùm không gian xanh mát.
"Cảm ơn cậu."
"Tôi có giúp gì cậu à?"
"Cậu là người duy nhất có khả năng khiến Dương Thẩm Nhã bị đuổi học. Loại bỏ được cái gai trong mắt đương nhiên là tôi phải cảm ơn cậu."
Băng Hi khẽ nhíu mày nhìn cô, hai người này rõ ràng có ân oán sâu đậm nên mới dùng ngữ điệu như vậy để nói.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Băng Hi, cô gái đó lộ ra vẻ cười nhạt sau đó bình thản nói.
"Tôi làm vỡ của cô ta một chiếc cốc pha lê, cô ta liền khiến gia đình tôi bị phá sản. Tôi thực sự không đủ bao dung để tha thứ cho Dương Thẩm Nhã."
Băng Hi vẫn tiếp tục trầm lặng, mặc dù đây là mâu thuẫn của hai người nhưng cô vẫn cảm thấy Dương Thẩm Nhã cũng thực quá ngông cuồng rồi.
"Cậu khiến tôi thật ghen tị."
"Ghen tị?''
"Cậu có được người đàn ông hoàn hảo như vậy đương nhiên không chỉ có mình tôi ghen tị với cậu.''
Nghe câu nói này, Băng Hi liền lặng người. Tại sao cô lại nghĩ giống như là cô mới đi giành giật anh về được vậy? Nhưng cứ nghĩ đến anh là ông chủ của nơi luôn chứa nhiều tệ nạn như vậy liền cảm thấy không thể nào hòa hợp với hai chữ hoàn hảo kia. Nhưng điều cô không ngờ nhất chính là phái nữ luôn coi anh là người muốn có được nhất.
"Sao cậu cười?"
Cô gái lên tiếng hỏi đã kéo Băng Hi ra khỏi những suy nghĩ lung tung đó. Lúc này Băng Hi mới cản nhận được khóe miệng của mình cong lên thành ý cười rõ rệt, liền vui vẻ đáp lại.
"Chẳng phải tôi đang tự hào sao?"
Cô gái đó liếc Băng Hi một cái sau đó cũng mỉm cười đáp lại.
"Kiêu ngạo thật đấy."
"Gia đình cậu thì sao?"
"Đương nhiên tôi làm sao có thể để cho Dương Thẩm Nhã toại nguyện theo ý của cô ta được."
"Ừm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...