Yêu em không cần quá cuồng si

Trời ạ, trái tim mâu thuẫn của ta đang nghĩ những gì vậy? Lẽ nào ta chưa đến ba mươi tuổi đã có “vinh hạnh” trở thành một bệnh nhân tâm thần phân liệt rồi sao? Không, ta không muốn suy nghĩ gì nữa.
Mà, sau đó, ta cũng không có cơ hội để mà nghĩ ngợi lung tung, ôm vai hắn, trầm luân trong cảm giác ham muốn, quên đi tất cả ——
Ta có xinh đẹp không? Ta đủ đẹp để hắn dồn hết tâm trí cho một mình ta thôi sao? Ta xinh đẹp, nhưng không phải là người đẹp nhất trong số những cô gái mà hắn từng quen. Thi Lam Nhi – người từng quan hệ với hắn suốt hai năm trời còn đẹp hơn ta nhiều; đó là chưa nói đến thân hình bốc lửa khiến người ta hồn xiêu phác lạc của cô ta. Ở chung với nhau đến nay đã được hai tháng, ta chưa từng hỏi đến chuyện giữa hắn và cô ta. Ta biết, trong mấy tháng mà ta có quan hệ thể xác với hắn, hắn cũng cùng lúc có vô số bạn gái, mà Thi Lam Nhi đó còn được coi trọng hơn nhiều so với ta. Nhưng, từ cái ngày mà hắn ‘túm’ ta lại ở sân bay, và sau khi gần như cưỡng bức ta về ở chung, thì hình như hắn thực sự chỉ quan hệ với mình ta mà thôi. Bởi vì đêm nào hắn cũng ngủ ngay bên cạnh ta, kể cả những khi hắn phải tiệc tùng xã giao đến gần sáng.
Có thể, theo tiêu chuẩn của hắn, một gương mặt xinh đẹp không phải là điều quan trọng nhất! Hắn không hẳn cần thứ “đẹp nhất”, nhưng nếu có thể hấp dẫn được hắn lâu dài, thì còn phải xem đối phương có cái gì đặc biệt, ta có gì đặc biệt sao? Bất quá cũng chỉ là chơi đùa hắn một chút mà thôi, nhưng lại khiến hắn mang hận đến giờ. Cái tính tự tôn của đàn ông chẳng lẽ thực sự không chịu đựng nổi một trò đùa nho nhỏ của người khác hay sao? Chí ít ta biết Lâu Phùng Đường đúng là không chịu nổi.
Phải chăng cho đến khi nào ta tuyên bố rằng ta đã yêu hắn đến điên cuồng thì hắn mới chịu nhượng bộ mà lui binh, chính thức bỏ rơi ta? Trước mắt ta chẳng dám làm chuyện gì liều lĩnh, chỉ đành cẩn thận dè chừng.
Có thể hôm qua hắn thực sự mệt mỏi, nên mới có thể ngủ thẳng một giấc tới tận trưa hôm nay mà vẫn chưa thức dậy. Trước khi lên giường, “cơn mệt” của hắn là vì bận bàn bạc kế hoạch hợp tác với một tập đoàn lớn của Nhật trong năm sau; sau khi lên giường, “cơn mệt” của hắn là do đã được thoả mãn về tinh thần, đuối sức về thể xác, ngã gục trong sự hài lòng.
Hắn nói muốn nghỉ ngơi ba ngày, chẳng biết sẽ nghỉ ngơi kiểu gì? Tên này làm việc như điên, lúc nhàn hạ duy nhất là đắm mình trong đám đàn bà làm công tử phong lưu. Chẳng biết khi nào hắn sẽ quyết định thôi không ở chung với ta nữa, để trở về với cái thân phận phong lưu phóng đãng của hắn?
Ta thôi không nghĩ ngợi miên man nữa, vươn người ngồi dậy, chợt nghĩ tới một vấn đề vô cùng nghiêm trọng!
Chết cha, đêm qua quên không dùng bao! Khách sạn đương nhiên sẽ không chuẩn bị cái này, ta lại không mang sẵn trong người, vả lại đêm qua cũng quên bén đi mất. Ta ôm đầu ngồi tính toán ngày an toàn của mình, cố nhớ lại ngày có kinh lần trước, nhưng nhất thời trong khoảng thời gian ngắn không nhớ ra được. Là ngày mười hai chăng? Hai là ngày hăm hai?
“Làm gì vậy?” Một thân hình cường tráng từ phía sau đè tới, hai tay nhẹ nhàng ôm quanh eo ta, cái cằm lún phún râu của hắn tựa trên vai ta.
“Anh không dùng bao.”
“Em vẫn còn sợ anh có bệnh trong người sao?” Giọng hắn có vẻ giận.

Ta thở dài:
“Em đã xem bảng kiểm tra sức khỏe hồi tháng Năm của anh rồi, tất cả đều tốt, đó là nhờ trước nay anh luôn dùng bao, nên mới không nhiễm bệnh, cũng tránh trong lúc không cẩn thận để có con rơi con rớt tùm lum.” Hiện tại ta chỉ sợ mang thai.
“Em chưa từng cho người đàn ông nào cơ hội sao? Có ai từng có may mắn được em cho phép không cần dùng bao chưa?”
Câu hỏi của hắn hình như chẳng nghiêm túc gì cả, nhưng có lẽ hắn đúng là luôn muốn biết điều này, ta lắc đầu: “Anh là người duy nhất, nhưng em đâu có cho phép anh___” Bỏ đi, nói làm gì nữa, dù gì cũng đã xảy ra rồi.
Là phúc thì không phải họa, tất cả cứ theo đó mà làm; là họa ta cũng tránh không khỏi!
“Em sợ mang thai?”
“Nói cũng như không.” Ta thúc hắn một cái, định đứng dậy, nhưng vẫn bị hắn ôm cứng ngắc. Ta xoay người nhìn hắn: “Không phải anh muốn nằm ỳ trên giường cả ngày chứ?”
“Anh và em đánh cuộc nhé?”
“Chuyện gì?”
“Trong ba ngày này, chúng ta sẽ không dùng bất cứ biện pháp tránh thai nào, nếu em có thai, chúng ta kết hôn; nếu như không có, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục mối quan hệ mập mờ không rõ này. Đồng ý không?”
“Anh… đang đùa sao!” Ta buột miệng không kịp suy nghĩ.
Hắn lắc đầu:

“Anh nói nghiêm túc.”
“Anh không cần phải bày ra cái trò cá cược vớ vẩn này, anh không cần phải cưới em. Trời biết anh và em căn bản không nhất thiết phải trở thành vợ chồng! Với lại… sao anh lại có thể nghĩ ra cái chuyện buồn cười này?” Lời nói của ta gần như lộn xộn không còn mạch lạc. Hắn không có việc gì tự nhiên cưới ta làm chi?
Hai tay hắn vuốt ve trên mặt ta, sau đó luồn vào trong mái tóc bù xù của ta. Đây là việc làm hắn yêu thích nhất, đùa nghịch với mái tóc óng mượt như tơ, chứ không xơ xác như cỏ khô. Đối với mái tóc dài của phụ nữ, hắn có một sự yêu thích không cưỡng lại được, bởi vậy kiên quyết không cho ta dùng các loại keo xịt tóc, mousse gel gì bôi cho bóng nhẫy lên; hắn từng nói tóc của ta là thứ có sức quyến rũ nhất mà hắn từng thấy. Nếu như ta muốn làm cho hắn chán ghét, thì chỉ cần đem một thùng mỡ heo đập lên đầu (dại thế, vỡ đầu thì sao), thì có thể khiến hắn nhượng bộ rút lui ngay thôi. Bất quá, bởi vì ta không bao giờ có ý định tự làm hại mái tóc của mình, nên cũng sẽ không bao giờ làm như vậy.
Không được chải bới, không được tạo kiểu, không được xịt keo, chỉ được để xõa tự nhiên hoặc buộc đuôi gà, là kiểu mà hắn thích nhất; mà ta cũng thường có một cảm giác dễ chịu khó tả mỗi khi hắn luồn tay vào tóc ta, có lúc còn khoái hơn cả cảm giác khi ân ái.
“Đối với cả hai chúng ta, đều là một sự mạo hiểm. Anh cũng không dám chắc bản thân mình có muốn em cùng anh tiến tới hôn nhân hay không, cho dù anh vẫn luôn bài xích chuyện kết hôn. Cho nên, chúng ta hãy giao cho ông trời quyết định đi!”
Hắn đối với hôn nhân cũng chẳng có hảo cảm gì, nhưng vì sao lại nảy ra cái ý nghĩ này? Ta nhìn hắn:
“Cưới hay không cưới, đối với chúng ta chẳng có gì khác biệt, anh hà tất phải mạo hiểm? Nếu đã không có sự ràng buộc, thì một tờ giấy chứng nhận bất quá cũng chỉ là hình thức mà thôi. Hơn nữa, nếu như anh có cưới vợ thì cũng sẽ không cưới ‘loại’ phụ nữ như em.” Không phải là hắn nhất thời nảy lòng tham, hoàn toàn không nghĩ tới những chuyện sau này chứ?
Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ta cũng sẽ không để cho bất kỳ ai có cơ hội trói chặt tự do thể xác và tinh thần của mình; cho dù đó chỉ là một tờ đăng ký kết hôn mang tính chất hình thức cũng không được.
Hắn siết chặt ta vào lòng, một tay vuốt ve trên bụng ta:
“Trong một khoảng thời gian ngắn, muốn cho cơ thể của em mang thai đứa con của anh. Nếu như anh có con, nhất định nó phải được sinh ra một cách hợp pháp, vậy mới không bất công với nó. Vì thế, kết hôn chính là điều cần phải làm.”
Thì ra hắn đột nhiên muốn có một đứa con. Nhưng ta xưa nay chưa bao giờ từng nghĩ đến chuyện đó, kéo hai tay hắn ra, ta bước xuống giường mặc quần áo:
“Thật vinh hạnh khi được Lâu công tử ‘gieo giống’ vào bụng em, nhưng rất tiếc, em không có ý định sinh con. Anh vẫn còn trẻ, nên mau chóng tìm một cô gái xinh đẹp thông minh giúp anh sinh con đi!”

“Em không yêu trẻ con sao?”
“Không yêu.” Ta trả lời không chút chần chờ.
Trời sinh ta tính tình ích kỷ, chỉ biết sống vì bản thân mình, tuyệt không tùy tiện mà đi chịu trách nhiệm đối với “vui buồn sống chết” của một sinh mệnh khác. Chưa nói đến việc sinh con chắc chắn sẽ làm cản trở bước chân của ta, không thể nào tùy ý chơi bời được nữa; một thân một mình thì chỉ cần chiếu cố bản thân là đủ không cần bận tâm lo lắng quá nhiều; quan trọng nhất là, ta không dám chắc bản thân mình có được tấm lòng vĩ đại của một người mẹ để mà nuôi dạy một sinh mệnh nhỏ bé thuần khiết hay không, có thể dìu dắt nó từ một đứa trẻ vô tri trở thành một người có suy nghĩ độc lập, khỏe mạnh cả về thể xác lẫn tinh thần hay không. Một trách nhiệm quá sức vĩ đại, mà từ trước đến nay ta vẫn luôn từ chối.
Thuở xa xưa, việc sinh sản là để nối dõi tông đường; trong xã hội hiện nay, phụ nữ nếu có muốn sinh con, thì chính là vì người đàn ông mà mình yêu, muốn sinh ra một “kết tinh của tình yêu” để thỏa mãn cái hy vọng cuối cùng của tình yêu. Tuyệt vời làm sao khi tổng hợp những cái đặc sắc nhất của hai người lại tạo thành một thứ gọi là “kết tinh”.
Cái kiểu yêu của phụ nữ cũng rất kỳ lạ. Chỉ có yêu mới có quan hệ thể xác—— tục gọi là hiến thân. Sau đó, sẽ toàn tâm toàn ý thụ thai, vì đàn ông xả thân quên mình sinh cho hắn một đứa con. Đây là toàn bộ quy trình của một tình yêu. Sau khi hoàn thành xong, sẽ gọi là viên mãn. Từ đó có thể suy ra, một khi phụ nữ biết được mình không thể mang thai, thì tất nhiên sẽ lặng lẽ bỏ đi, giống như bản thân mình đã trở thành người hạ đẳng, như thể có lỗi với tất cả đàn ông trong thiên hạ. Phụ nữ tự nghĩ bản thân mình nếu không thể sinh con, thì cũng tương đương như không có tư cách làm vợ của người ta, không có tư cách yêu người ta; còn bọn đàn ông thì cứ đơn giản thuận theo ‘lòng dân’ mà làm kẻ bạc tình. Ấy thế mà bọn họ vẫn có được sự thông cảm của cả thế giới.
Cứ xem trên TV thì biết, người phụ nữ xấu tính thường được đóng vai vợ của nam chính, còn nhân vật nữ chính sẽ là nhân tình của người đàn ông kia. Không cần nghĩ cũng biết người vợ kia nhất định không thể sinh con, thế là mọi người trong xã hội buộc phải tha thứ cho nỗi khổ ‘không thể không’ ngoại tình của nam chính. Về sau, người phụ nữ không thể có thai kia sẽ trở thành người đàn bà độc ác, đáng đời kẻ xấu xa, số phận cuối cùng trở nên thê thảm. Người ta đã quên rằng người vợ không thể mang thai đó không phải tội đáng chết vạn lần, mà chính việc ngoại tình kia mới nên là điều khiến người ta phải căm giận. Gian phu dâm phụ lại nhận được sự thông cảm. Thật không biết quan điểm giá trị của con người đã thay đổi từ lúc nào? Những bộ phim truyền hình đã bóp méo tình đời, có lẽ chính là phản ánh quan điểm của tất cả mọi người – bao gồm cả phụ nữ, đối với tình cảm! Đáng đời cô ta không mang thai được, chồng ngoại tình là phải.
Còn nói nam nữ bình quyền, vì sao ta nhìn đâu cũng chẳng thấy?
Trong suy nghĩ của ta, tất cả đều rất đơn giản. Tình dục chỉ là tình dục, còn tình yêu lại là một chuyện khác, sinh con lại càng là chuyện hoàn toàn khác. Đây đều là những sự việc độc lập riêng rẽ.
Ta yêu hay không yêu hắn chẳng liên quan gì đến tình dục, sinh hay không sinh con cũng không liên quan đến có tình yêu hay không; nhưng không ngờ hắn lại muốn ta sinh con cho hắn, thật buồn cười.
Cài xong khuy áo cuối cùng, ta ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh như tiền của hắn trong gương.
“Nếu như đêm qua em thụ thai rồi thì sao?” Hắn hỏi giọng trầm trầm.
“Chắc chắn là không. Hôm qua là ngày an toàn của em.” Nếu như ta tính ngày đúng.”Có thể nói trong ba ngày này em không có vinh hạnh được ‘trúng thưởng’.”
“Anh cho rằng em cũng có yêu thích anh một chút.”
“Đúng, nhưng chưa yêu thích đến mức muốn giữ chặt lấy anh, để mà ngồi trên ‘ngôi vị’ bà Lâu.” Có thể nói trong cuộc đời hai mươi lăm năm này của ta chưa từng nảy sinh ý muốn chiếm hữu bất cứ thứ gì; một khi có vật sở hữu rồi thì đó chính là gánh nặng. Nếu con người khi chào đời trên người chẳng có một thứ gì, thì khi chết đi cũng không thể mang theo được thứ gì, nên ta càng không cần đòi hỏi quá nhiều thứ; Nếu ta đã không thể hoàn toàn nắm tất cả trong tay, vậy ta chỉ việc bàng quan nhìn đời mà sống, ta chỉ cần bản thân mạnh khỏe bình an là đủ rồi.

Hắn cũng bước xuống giường mặc quần áo, đứng ngay sau lưng ta, cũng nhìn ta qua tấm gương; ta mỉm cười, cầm chiếc áo sạch trên bàn đưa cho hắn.
Hắn cầm lấy.
“Có lẽ chính bởi cái vẻ mặt bất cần, chuyện gì cũng không quan tâm của em đã làm cho anh muốn có em bằng bất cứ giá nào.”
Thấy hắn mặc áo xong, ta xoay người kéo tay hắn lại, cài nút tay áo cho hắn:
“Đối với những chuyện này, em không có hứng thú. Bởi vì em không muốn có con, nên e rằng kiểu gì anh cũng đều phải tìm một người phụ nữ khác.” Biết thế nào cũng sẽ có một ngày như vậy, nhưng ta lại có chút không nỡ. Thế nhưng, sau khi cân nhắc kỹ, ta không thể không từ bỏ; ta không muốn chung sống cả đời với bất kỳ ai, cho dù điều kiện có xuất sắc như hắn hiện tại.
Hắn thừa dịp kéo ta lại gần, cười nói:
“Vẫn chưa hết ba ngày, đừng có nói quá sớm.”
Ta khoan khoái tựa vào bờ vai to rộng của hắn, không vội cử động, tựa như một con mèo lười đang uể oải nằm phơi nắng.
“Sẽ không có gì thay đổi đâu.” Ta đáp lời.
“Em khiến anh cảm thấy giá trị bản thân đang trên đà tuột dốc không phanh.”
“Đừng lo lắng, giá cả thị trường so với dự đoán của anh còn lạc quan hơn đến mấy lần.” Ta vỗ vỗ lưng hắn.
Hắn cười thâm hiểm, kéo ta đi ra cửa.
HẾT CHƯƠNG 8


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui