Ngồi trên xe Lộ Thanh Nhi nhìn sang con trai mà thở dài, thật sự chỉ có Tần Thiên Vũ mới trị được thằng nhóc này, cô thuyết phục thế nào cũng không được, thế mà Tần Thiên Vũ nói có vài lời đã ngoan ngoãn chịu theo cô về nhà ngoại.
Xe lăn bánh được một lúc, cậu bé bất ngờ lên tiếng xé tan bầu không khí yên lặng.
" Mami, tại sao người lớn đều rất lạ?"
"Hả..? “…” tại sao con nói vậy?" Lộ Thanh Nhi cảm thấy bất ngờ khi con hỏi mình như vậy.
" Rõ ràng là không muốn người ta đi, nhưng lại không níu giữ.." tiểu Trạch nói lại không nói hết, liền mím chặt môi như sợ nói hớ điều gì.
Lộ Thanh Nhi đơ người không biết tiếp lời con thế nào, nhưng trong cô dường như đã biết con nói về ai, vì trong lòng cô lúc này dường như cũng đang nghĩ về người đó.
Nhìn thấy phu nhân thất thần, Lý Văn liền mỉm cười đáp lời cậu bé "Vì họ yêu đối phương nhiều hơn bản thân mình"
" Hả..?" Tiểu Trạch liền ngơ người suy nghĩ một lúc rồi lại gục gật " Hình như con hiểu được ý ông rồi"
Lý Văn liền cười ha hả " Tiểu thiếu gia thật sự rất thông minh"
" Ba con cũng nói vậy đó"
Vừa dứt lời Lý Văn lại nói thêm một câu, như cố tình để Lộ Thanh Nhi nghe "Có khi những gì mình thấy, mình nghe chưa chắc là sự thật.
Cố chấp với một người không phải là một chuyện xấu nhưng cố chấp với một vấn đề chưa chắc đã là một chuyện tốt "
Lộ Thanh Nhi liền hướng mắt về ông với vẻ nghi hoặc Ý chú muốn nói gì?"
Lý Văn mỉm cười gãi gãi đầu
“ Tôi biết phu nhân là người thông minh.
Nếu phu nhân muốn hiểu có lẽ không khó, có những chuyện nó không hề phức tạp như mình đã nghĩ.
Con người Tần tổng như thế nào tôi tin phu nhân phải là người hiểu rõ nhất.
Tôi không tiện nói nhiều, chỉ muốn khuyên phu nhân một lời chân thành.
Mong phu nhân hãy suy nghĩ thật kỹ, trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào.
Đời người ngắn ngủi, đừng để bản thân phải hối hận, khi bỏ lỡ quá nhiều thời gian"
Rõ ràng là không muốn xa anh.
Nhưng chính cô cũng không hiểu được bản thân mình.., không hiểu sao khi nghe những lời này trong lòng lại có chút bồn chồn.
Nhưng với thái độ thờ ơ của anh..
cô cũng muốn biết với anh cô là gì..
Lộ Thanh Nhi đặt tay lên trái tim mình, đôi mắt cô rũ xuống cũng không rõ cảm xúc rồi lại nhìn ra khung kính xe, cũng không nói thêm gì.
-------------
Một con đường quen thuộc của trước kia, nhưng dường như đã trở nên xa lạ với cô của lúc này.
Đi một đoạn đường khá xa, lúc này xe cũng đã đến trước cổng nhà.
Mẹ và em trai đã đứng trước cổng chờ cô.
Vừa bước chân xuống xe, Lộ Thanh Nhi vừa bất ngờ vừa xúc động bao nhiêu hoài niệm trong cô chợt ùa về.
Vẫn là ngôi nhà của trước kia, nhưng mọi thứ dường như đã được sửa sang lại rất nhiều.
Rất đẹp.
Từ khi kết hôn cùng Tần Thiên Vũ đây là lần thứ hai cô trở về lại nơi này.
Bình thường Tần Thiên Vũ cũng quản cô rất chặt, hầu như cô cũng rất ít khi bước chân ra khỏi nhà.
Ngoài việc đưa con đi học, và đến trường để lấy tài liệu, thì hầu như cô cũng chẳng đi đâu.
" Con gái" Trần Thu Cầm gọi chạy tới ôm chầm lấy cô.
Theo sau là đứa em trai cũng tay bắt mặt mừng.
" Mẹ, tiểu Nam.
Mọi người vẫn khoẻ chứ? Tần Thiên Vũ..
anh ấy..
không làm khó gì mọi người chứ?"
Hai người họ nhìn nhau lắc đầu, tươi cười với vẻ kích động.
“ Sao con không thấy ba?” Lộ Thanh Nhi nói nhìn mẹ
“Ờ..
ba đi công tác chắc vài hôm nữa mới về” Trần Thu Cầm nói có hơi ngập ngừng
Lộ Thanh Nhi gục gật không nói gì, cô cảm thấy rất vui vì họ không những bình an mà dường như còn sống tốt hơn trong tưởng tượng của cô.
Trong lúc phu nhân và người thân vui mừng tâm sự, thì Lý Văn cũng vừa gửi tin nhắn báo cáo cho Tần Thiên Vũ biết, họ đã đến nơi an toàn.
Rồi nhanh chân cùng a Vỹ chuyển đồ đạc vào trong.
" Không phải con đến cùng tiểu Trạch sao? Thằng bé đâu rồi" Trần Thu Cầm bất ngờ lên tiếng, sau những lời mừng vui thăm hỏi.
Lộ Thanh Nhi liền cười vỗ trán " Con quên mất.
Thằng bé ngủ rồi.
Để con bế nó vào"
" Được được"
Không những bên ngoài mà cả bên trong, mọi thứ đều đã được sửa sang lại rất đẹp, tất cả vật dụng dường như đã được thay mới hoàn toàn, nhìn sơ là có thể biết.
Vô cùng lạ lẫm so với ngày trước.
Cửa phòng ngủ vừa được mở ra, cô còn bất ngờ hơn.
Khi căn phòng được bày trí không khác gì so với phòng của tiểu Trạch ở biệt thự, chỉ là không rộng bằng thôi.
Cô nhanh chân bước vào, đặt tiểu Trạch xuống giường, đắp chăn lại cho con, cô ngồi ngẩn người một lúc mới bước ra ngoài.
"Thưa phu nhân, đồ đạc đã được chuyển vào xong xuôi.
Tôi xin phép về trước.
Nếu còn thiếu thứ gì, phu nhân cứ gọi, tôi sẽ lập tức mang đến"
" Ờ..
được.
Chào chú!"
Lý Văn cúi chào rồi nhanh chóng lên xe rời đi.
Lộ Thanh Nhi nhìn theo bóng xe dần khuất, vừa định bước vào thì thấy a Vỹ vẫn đang lui cui làm gì đó, cô liền bước qua lên tiếng "A Vỹ, sao anh vẫn chưa đi?"
" Dạ..
đi đâu ạ?" A Vỹ nhìn cô ngây ngốc nói.
" Về Đông Thành đó.
Không lẽ anh định ở lại đây à?"
“ Tôi là tài xế của bà chủ, nhận lệnh ông chủ bảo vệ bà chủ và tiểu thiếu gia.
Đương nhiên phải ở lại đây rồi"
"Hả..?" Lộ Thanh Nhi có chút lo lắng " Nhưng..
anh theo tôi như vậy, rồi anh định ở đâu? Anh cũng không thể ở lại đây được?"
A Vỹ liền cười ha hả " Quê tôi cũng ở đây mà, nhà tôi cách đây cũng không xa lắm.
Nên bà chủ cứ yên tâm, có cho tôi cũng không dám ở lại đâu"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...